Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 323: Nguyễn nguyễn nhớ tam gia, người chồng trên danh nghĩa của cô



Ở trong mắt của Hàn Khả Tâm, Tần Nguyễn là thứ bẩn thỉu bò ra từ bùn lầy, làm sao có thể so sánh được với người được sống trong nh1ung lụa từ bé như cô ta.

Tần Nguyễn nhìn thấy hết sự không cam lòng trong mắt Hàn Khả Tâm.

Đôi môi đỏ mọng của cô2 nhếch lên, mỉm cười, giọng nói tùy ý, trào phúng: “Tôi sẽ sống rất tốt và sống thật lâu, đáng tiếc là các người không nhìn thấy 7được.” Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy buồn vô cớ.

Không biết tại sao mà ngay bây giờ cô rất mong muốn gặp một người.

Hoắc Vân Tiêu, Hoắc Tam gia, người chồng trên danh nghĩa của cô, cha của con cô.
Cô ta bước xuống, mở cửa sau của xe ra.

Tần Nguyễn đi đến phía trước, cố khoát tay với Lục Hàn đang đứng trên bậc thang: “Đến đây được rồi, anh đi vào đi”

Lục Hàn: “Cô đi thong thả
Hàn Khả Tâm còn muốn nói điều gì nữa thì bị Hàn Nhàn giữ chặt lấy.

Hàn Nhàn nhìn thẳng vào Tần Nguyễn, trên gương mặt tái nhợt vì sợ hãi lộ ra vẻ mặt cần xin: “Tần Nguyễn, làm ơn đừng để m sai bắt tôi và Khả Tâm đi được không?”

Tần Nguyễn bật cười chế nhạo, cô không nói lời nào, ánh mắt như đang nhìn một bà điên vậy.
Tam gia đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở trong văn phòng của Hoắc Dịch Dung.

Thật ra anh cũng chỉ đến góp mặt cho có, bị Hoắc Dịch Dung kéo tới đây thôi.

Hoắc Dịch Dung đang uống trà với một người đàn ông trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh, ăn mặc khá lịch sự.
Tần Nguyễn nghi ngờ bọn họ cố tình ngụy trang thành như thế là để hù dọa những vong hồn chết đi biến thành quỷ.

Cô gật đầu với hai vị sứ giả và nhìn họ kéo Mẫn Mẫn, Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm đi.

Lúc Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm rời đi, họ nhìn chằm chằm Tần Nguyễn bằng ánh mắt chỉ muốn nuốt sống cô vào bụng, sự oán hận trong mắt họ thật kinh khủng.
Gương mặt sứ giả thoáng tỏ vẻ mờ mịt, anh ta lập tức nở một nụ cười tự cho là thân thiện, nhưng thật ra là rất khủng bố.

Giọng điệu của anh ta thiếu một chút cung kính, thêm một chút quen thuộc: “Hẹn gặp lại”

Nếu là trước đây, với nụ cười âm trầm này thì cho dù Tần Nguyễn không phải là người bị đưa đi, cô cũng sẽ bị dọa sợ hãi.
Nghe đồn sức khỏe của Hoắc Tam gia không tốt, nhưng lần trước lúc anh ta gặp Tam gia thấy khí sắc của đối phương trông khá ổn, cũng không biết điều này có liên quan gì đến Tần Nguyễn hay không.

Nếu là có, thì có thể nói vì sự tồn tại của Tần Nguyễn mà sẽ mang đến những thay đổi rất lớn cho nhà họ Hoắc. Trong các gia tộc lớn, có ai mà không biết rất có khả năng Tam gia sống không được lâu.

Cho dù sức khỏe của Tam gia không tốt, nhưng anh vẫn được chỉ định là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Hoắc, thực lực của anh càng không thể khinh thường.
Sứ giả Địa Ngục rời khỏi phòng thẩm vấn, sau khi bọn họ biến mất, sương mù màu đen cũng dần dần tán đi, trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại hai người Lục Hàn và Tần Nguyễn.

Lục Hàn quét mắt một vòng quanh phòng thẩm vấn, anh ta nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt phức tạp.

Ánh mắt ấy đầy ẩn ý: “Tam thiếu phu nhân, Mẫn Mẫn bị đưa đi rồi?”
Cứu bọn họ, cô bị điên chắc?

Đúng là chuyện buồn cười nhất mà cô từng được nghe đẩy.

Hàn Nhàn đã hiểu, Tần Nguyễn sẽ không cứu bọn họ.
Chỉ tích tắc sau, nụ cười trên mặt cô biến mất, trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt: “Về phần kiếp trước kiếp này xảy ra7 chuyện gì, các người xuống Địa Phủ mà xem, tất cả những gì các người muốn biết đều sẽ hiện ra ở ngay trước mắt các người. Nhưng 2tốt nhất là các người đừng ôm hy vọng gì quá lớn, dù sao kiếp trước các người cũng không được cười đến cuối cùng, kiếp này cũng l0à đầu một nơi thân một nẻo, đây chính là báo ứng của các người đấy.”

Hàn Khả Tâm bị giọng điệu khinh miệt, ăn trên ngồi chốc của cô chọc giận hoàn toàn: “Tần Nguyễn, mày đừng có mà đắc ý, tao chờ mày bị báo ứng!”

Tần Nguyễn hơi nghiêng đầu, giọng nghịch ngợm: “Báo ứng? Báo ứng của tôi chính là kiếp này nên hưởng hết mọi điều tốt đẹp trên thế gian, cùng người nhà sống thật lâu thật dài, mà các người thì phải ở Địa Ngục nhận hết cực khổ, nếm trải mùi vị muốn sống không được mà chết cũng không xong.”
Anh cả của nhà họ Hoắc, Hoắc Quân Tín đang ở trong nội các, quanh năm làm việc ở bên cạnh tổng thống, có thể nói là đang rèn luyện và chuẩn bị cho việc kể vị.

Mà Nhị gia của nhà họ Hoắc, Hoắc Dịch Dụng quản lý Tập đoàn HEA, cũng kiểm soát vũ khí trên toàn thế giới.

Đây là mạch sống của quốc gia, tuyệt đối không thể khinh thường.
Mây đen bao trùm thành phố, thủ đô có thể sắp có thay đổi rồi.

Nếu nhà Nam Cung, nhà họ Tô và họ Tiêu bị nhà họ Hoắc xử lý, thì gia tộc nào sẽ được đưa lên đây.

Thực lực và bố cục của nhà họ Tần sợ là còn thiếu rất nhiều.
Hàn Nhàn còn muốn nói điều gì thì đã bị sứ giá dùng xích khóa hồn trói chặt lấy linh hồn của bà ta và Hàn Khả Tâm.

Sứ giả kéo hai mẹ con nhà kia đi đến trước mặt Tần Nguyễn: “Tần tiểu thư, chúng tôi phải đi đây.”

“Đi thong thả, không tiền nhé”
Tần Nguyễn chẳng thèm để ý, thậm chí còn nở nụ cười tươi roi rói với bọn họ.

Nhưng mỉm cười chưa chắc đã là tỏ vẻ thân thiện đầu.

Trước mặt kẻ thù mà cười thì có thể là khinh thường, khinh miệt, hoặc xúc phạm thôi.
Bây giờ Tần Nguyễn xuất hiện sẽ là biến cố lớn nhất của nhà họ Hoắc.

Nét trầm tư trên mặt Lục Hàn rút đi, anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám.

Anh ta luôn có cảm giác gần đây thời tiết không tốt lắm.
“Ừ đi rồi.”

Tần Nguyễn nhấc chân đi ra cửa, chuẩn bị về nhà.

Lục Hàn gọi giật cô lại: “Tam thiếu phu nhân xin dừng bước!”
Tần Nguyễn không biết rằng suy nghĩ của Lục Hàn đã đi xa như vậy.

Cô ngồi ở băng ghế sau, hỏi Hoắc Chi đang lái xe: “Tam gia có ở nhà không?”

Hoắc Chi nhìn thẳng vào con đường phía trước, giọng cô ta rất từ tốn: “Không ạ, phu nhân muốn tìm Tam gia?”
Tần Nguyễn trả lời bằng một câu hỏi khác: “Tam gia đang ở đâu?”

Hoắc Chi đáp: “Ở Tập đoàn HEA ạ, ngài ấy đang bàn chuyện làm ăn với đối tác ở nước M”

“Đưa tôi tới đó.”
Hoắc Tam gia - Hoắc Vân Tiêu hiện là người có quyền lực nhất trong gia tộc họ Hoắc. Vì sức khỏe không tốt nên quanh năm không lộ diện, vậy nên có rất nhiều người không để ý đến anh.

Thậm chí có thể gia còn bắt đầu ngo ngoe rục rịch muốn thò một bàn tay vào vị trí của bốn gia tộc lớn, có thể nói đúng là chán sống rồi.

Bọn họ cho rằng sự tồn tại của Hoắc Nhị gia không trở thành uy hiếp quá lớn, nhưng lại có hơi cản đường.
Hoắc Dịch Dung thấy Nicolas không để ý tới mình, cặp mắt xanh kia cứ nhìn chằm chằm vào em ba của anh ta thì lập tức không vui.

Anh ta huơ huơ tay trước mặt Nicolas: “Ê này! Nhìn cái gì đấy? Ảnh mắt của cậu là thế nào đấy hả?”

“Khụ!” Nicolas dời mắt, anh ta mỉm cười nhìn Hoắc Dịch Dung. “Xem Hoắc Nhị gia nói kìa, tôi cũng không phải là người để mặc cho ông già nhà tôi muốn sắp xếp thế nào cũng được đâu, hôm nay tôi đến đây cũng chỉ là để làm cảnh thôi. Cậu biết thừa mối quan hệ giữa tôi và cậu sẽ không bao giờ vì lợi ích gia tộc mà bị phá vỡ mà”
Anh mặc một bộ vest rất đẹp, kiểu tóc được chăm chút cẩn thận, để lộ ra vầng trán đầy đặn, mặt mày tinh xảo như bức tranh thủy mặc.

Đến ngay cả hai bàn tay của anh cũng đẹp, những ngón tay mảnh khảnh, móng tay hơi có màu tím nhạt.

Đối với những người biết chuyện thì chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra sức khỏe của Tam gia không tốt.
Thật ra cô ta đang muốn liên lạc với Hoắc Xuyên để hỏi xem hiện giờ Tam gia có tiện gặp phu nhân không.

Nhưng nghĩ đến chuyện Tam gia từng ra lệnh cho bọn họ không được vi phạm bất cứ yêu cầu gì của phu nhân, nên Hoắc Chi lại đè suy nghĩ trong lòng mình xuống.

Tập đoàn HEA.
“Để tôi tiễn cô”

Lục Hàn tự mình tiến Tần Nguyễn ra đến ngoài cửa Tổng cục điều tra Hình sự.

Hoắc Chi thấy Tần Nguyễn đi ra thì mở cửa xe.
Mặt của sứ giá Địa Phủ trông càng khiếp người hơn cả quỷ bình thường, làm cho lòng người rất sợ hãi.

Trong ấn tượng của Tần Nguyễn, ở Địa Phủ chỉ có hai vị sứ giá Thất gia và Bát gia là đẹp trai thôi.

Những vị sử giá bên dưới chẳng biết là có mưu đồ gì mà toàn khiến bản thân mình trông khủng bố như vậy.
Giọng của Nicolas không phải là tiếng phổ thông chuẩn, nhưng anh ta nói rất lưu loát.

Hoắc Dịch Dung hừ một tiếng, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười lạnh lùng, khóe môi thì cong lên, nhưng trong mắt chẳng hề có ý cười.

Anh ta nhìn Nicolas, trong mắt có một chút thù địch: “Có chuyện gì nói thẳng ra đi, gia tộc Boleyn đã cử cậu tới đây thì chắc không phải tới để chơi đầu nhỉ?
Tần Nguyễn quay đầu, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo, sắc mặt không được vui lắm: “Còn có việc gì?”

Lục Hàn nói: “Tối hôm qua chúng tôi đã gọi Tần An Dân đến tra hỏi và hỏi được khá nhiều chuyện liên quan đến Tập đoàn Tần thị, những chuyện mà ông ta và Hàn Nhàn làm đã cấu thành tội phạm, nếu truy cứu sẽ bị kết án. Việc này để bên nhà cô giải quyết riêng, hay là xử lý theo quy định của pháp luật?”

Giọng của Tần Nguyễn lạnh thấu xương: “Anh có thể đi hỏi anh cả Tần Cảnh Sầm của tôi”
Anh ta đánh giá người đàn ông ở trước mặt rồi lên tiếng, trong giọng nói nhẹ bẫng có chút khinh thường: “Nicolas, ông già nhà cậu phải cậu tới đây là để truy cứu trách nhiệm về lô vũ khí đã vận chuyển đến nước X đợt trước à?”

Trong mắt người đàn ông tóc vàng mắt xanh như có tia sáng, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hoắc Tam gia, vẻ mặt của anh ta tỏ ra kinh ngạc và có phần khó hiểu.

Khuôn mặt của Tam gia không thể dùng từ tuyệt đẹp để hình dung được, nếu đem so sánh với đàn ông cũng đủ khiến cho người ta kinh ngạc rồi.
Tần Nguyễn bây giờ chẳng hề sợ hai mẹ con kia, kể từ giây phút cô sống lại, cô đã luôn chờ đợi ngày bọn họ tự tìm đường chết.

Giây phút này cuối cùng đã đến, hai mẹ con họ tự tìm đường chết, từ đầu tới cuối đều không làm bẩn tay của cô.

Kẻ thù kiếp trước đã chết, chắc chắn là Tần Nguyên phải cảm thấy vui sướng rồi.
Tần Nguyễn không hỏi cô tới công ty có thích hợp hay không, hiện tại cô chỉ muốn được gặp Hoắc Tam gia, cho dù là ở dưới tầng một chờ anh cũng được.

“Vâng!”

Hoắc Chi quay đầu xe, lái về hướng Tập đoàn HEA.
Nhưng bà ta không muốn cứ thể từ bỏ, bà ta ăn nói khép nép với Tần Nguyễn: “Chúng tôi biết sai rồi, lúc ở nhà họ Tần, tôi không nên cứ nhằm vào cô, chắc chắn là cô có biện pháp hồi sinh Khả Tâm, con bé còn trẻ như vậy, cô hãy bỏ qua cho nó đi, tôi cầu xin cô”

Tần Nguyễn lắc đầu: “Không phải tôi không buông tha cho các người, mà là các người tự tìm đường chết thôi.”

Cô còn không rộng lượng đến mức đi cứu hai kẻ thù kiếp trước đã hãm hại mình,
Nicolas Boleyn cười cười không nói gì.

Anh ta là người con thứ sáu trong gia tộc Boleyn ở nước M, cũng là bạn học của Hoắc Dịch Dung ở bên đó.

Hai người là bạn học cũng là bạn thân, có thể nói là cùng chung chí hướng, nhưng bọn họ lại đứng ở hai thể lực đối lập.

Gia tộc Boleyn ở nước M cũng có sức ảnh hưởng nhất định giống như nhà họ Hoắc ở nước Hoa vậy.

Trong nội các, nhà họ Hoắc có quyền lên tiếng nhất định, mà gia tộc Boleyn cũng có quyền uy và lực ảnh hưởng nhất định trong hoàng thất nước M.