Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 326: Hoắc chi



Đôi mắt của Hoắc Dịch Dung rũ xuống, anh ta nói đầy ẩn ý với Nicolas: “Nhà thông gia cũ của tôi là thể gia có lịch sử trăm năm ở thủ đô, đoạn t1hời gian trước bọn họ dám ra tay với em ba của tôi, tạo thành một chút ma sát nhỏ. Tuy em ba nhà tôi cũng không bị chuyện gì quá lớn, nhưng bọ2n họ đụng phải em ba là tự chịu diệt vong rồi, chỉ khoảng một năm nữa thôi là họ sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thủ đô này”

“Mà việc ấy do7 chính cha tôi tự mình bố trí, một gia tộc thế gia đứng sừng sững ở thủ đô trăm năm mà ông già xử lý không hề nương tay, giờ thì cậu đã rõ đối7 với nhà họ Hoắc, em ba của tôi đại biểu cho cái gì rồi chứ?” Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu di chuyển, nhìn chằm chằm vào cửa kính xe của chỗ ngồi phía sau, anh biết Tần Nguyễn ở bên trong đang nhìn mình.

Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống.
Hoắc Khương rất bình tĩnh, thái độ coi như cung kính: “Cậu chủ Nicolas, mời.”

Nicolas mắng: “Nhị gia của các người có thái độ gì thế hả?”
Anh giống như một vị quý công tử bước ra từ bức tranh, phong thái cao quý sang trọng, mỗi một cử động đều rất phong độ, nhẹ nhàng, dù là con cưng của trời thì cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Tuy nhiên, theo mỗi bước chân đối phương đến gần, Tần Nguyễn lại không hề nhìn thấy nụ cười dịu dàng bao dung nào ở trên gương mặt tuấn tú của anh, như khi đứng ở trước mặt cô.
Anh ta cảm thấy tâm linh của mình lại bị tổn thương lần nữa.

Dưới bãi đỗ xe của Tập đoàn HEA.
Hoắc Xuyên tiến lên hai bước: “Tam gia?”

Hoắc Vân Tiêu cụp mắt xuống, trầm giọng ra lệnh: “Liên hệ với người được sắp xếp bên nước M, bảo bọn họ điều tra xem gần đây gia tộc Boleyn đã xảy ra chuyện gì?
“Các kỳ nhân dị sĩ ở chỗ chúng tôi cũng không ít hơn đám Pháp sự thích xem bói ở bên nước M các người đầu. Hơn nữa chúng tôi cũng có Pháp sư, tuy bọn họ đã xuống dốc, nhưng chỉ cần nhà họ Hoắc muốn tìm được những cao nhân ẩn thế kia thì bất cứ lúc nào cũng có thể moi ra được đấy.”

Nicolas nhíu mày: “Hoắc Nhị, cậu muốn nói cái gì?”
Giọng Hoắc Khương ồm ồm: “Nhị gia nhà chúng tôi bị Tam gia chiều hư đấy mà”

Nicolas: “.”
Trong lúc hai người họ nói chuyện, họ đã đi đến trước một đoàn xe sang trọng.

Hoắc Xuyên đang muốn tiến lên mở cửa xe thì đuôi mắt đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe cá nhân có huy hiệu của nhà họ Hoắc.
Nicolas: “Hoắc Nhị, cậu không thể thể này được, cậu cũng đã nói lập trường của chúng ta khác biệt mà...”

Sắc mặt Hoắc Dịch Dung lạnh như băng, giọng nói không hề có bất kỳ tình cảm nào: “Đúng, lập trường của chúng ta khác biệt, tôi có thể hiểu được, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận”
Ánh mắt của Tam gia lạnh nhạt, tiếng nói lại ôn hòa: “Tại sao lại đưa phu nhân tới đây?”

Vẻ mặt của Hoắc Chi hơi dừng lại, cô ta nói ra một câu kinh người: “Chắc là phu nhân nhớ ngài đấy ạ”
Hình như từ đầu đến cuối anh ta đều bị hai anh em nhà này dắt mũi.

Hoắc Tam gia bị tổn thương tâm linh chỗ nào, người bị tổn thương rõ ràng là anh ta mới đúng.
Hoắc Vân Tiêu thấy thật sự là chiếc xe cá nhân mà anh sắp xếp cho Hoắc Chi, chuyên dùng để cho Tần Nguyễn sử dụng.

Anh dẫn theo Hoắc Xuyên đi đến, khí tràng uy nghiêm sát phạt quả quyết quanh người anh rút sạch.
Anh ta nói bằng giọng hơi nghi ngờ, không dám xác định: “Tam gia, kia hình như là phu nhân”

Hoắc Vân Tiêu nghe vậy bèn ngoái đầu nhìn lại.
Tần Nguyễn đã tới đây được hơn một tiếng.

Cô ngồi ở trong xe, hai mắt nhìn chằm chằm vào thang máy bên dưới bãi đỗ xe.
Hoắc Chi ngồi ở trong xe thấy Tam gia và Hoắc Xuyên đi tới thì lập tức mở cửa xe đi xuống.

Cô ta đứng ở trước cửa xe, cung kính khom người: “Tam gia”
Cửa thang máy ở bãi đậu xe dưới tầng hầm mở ra, Tam gia nện những bước chân vững chãi và tao nhã dẫn đầu đi ra ngoài, Hoắc Xuyên theo sát phía sau.

Hai người vừa đi ra, mẩy ám vệ nhà họ Hoắc được đào tạo bài bản cũng đi ra theo.
Gia tộc Boleyn ở nước M là gia tộc có quyền lên tiếng nhất định trong hoàng thất, bọn họ không có khả năng vô duyên vô cớ tìm tới nhà họ Hoắc.

Nếu nói bọn họ muốn tính toán nhà họ Hoắc thì cũng không cần thiết.
Anh có trực giác rằng có chuyện gì đó đã phát sinh.

Hoắc Chi cung kính nói: “Phu nhân có tới Tổng cục điều tra Hình sự ạ”
Tam gia hỏi: “Trước khi phu nhân đến đây đã làm cái gì?”

Ở trong ấn tượng của Hoắc Vân Tiêu, ngoại trừ cái lần cô cầm tờ xét nghiệm khám thai tới tìm anh ra, thì đây là lần thứ hai cô chủ động tìm anh.
Hai bên cách nhau quá xa, những khó khăn trắc trở sinh ra trong quá trình thực hiện là không cách nào tưởng tượng được, và đây cũng không phải là chuyện của hai gia tộc nữa.

Nói lớn chuyện ra thì thậm chí có thể nâng lên thành cuộc đối đầu giữa nước M và nước Hoa.
Tần Nguyễn lại được nhìn thấy sự dịu dàng và bao dung trong đôi mắt của Tam gia, cô khẽ nở nụ cười: “Tam gia muốn biết cái gì sao không trực tiếp hỏi em”

Tam gia nở nụ cười dịu dàng, anh nói: “Lục Hàn tìm em à?” Giọng điệu chắc chắn.
Vẻ mặt anh âm trầm, không giận mà tự uy.

Tần Nguyễn rõ ràng nhìn ra Tam gia đang không kiên nhẫn, tâm tình của anh không được vui.
Nicolas phát giác không ổn, vội vàng giải thích: “Hoắc Nhị, gia tộc Bole2yn của tôi cũng không định làm gì với Tam gia đầu”

Hoắc Dịch Dụng cười lạnh: “Đúng thế, các người chỉ là muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi0 của thôi. Đúng là nhà họ Hoắc không có Pháp sư, nhưng giới Huyền học của chúng tôi cũng có những kỳ nhân dị sĩ, cậu quên mất mảnh đất cậu đang đứng đây chính là nước Hoa có lịch sử lâu đời à.”
Biểu cảm vị diệu này hơi có vẻ đột ngột.

Tần Nguyễn ngồi ở trong xe, ánh mắt cô vẫn luôn chăm chú nhìn Tam gia, nên cô thấy rõ biến hóa rất nhỏ này.
Hoắc Xuyên cung kính nói: “Vâng, Tam gia”

Hoắc Vân Tiêu luôn cảm thấy chuyện Nicolas thay mặt gia tộc Boleyn tìm tới nhà họ Hoắc muốn kết làm thông gia, chắc chắn là vì có điều gì đó mà anh không hề hay biết.
Nói rồi anh ta hô lên với bên ngoài: “Hoắc Khương”

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Hoắc Khương bước vào.
Hoắc Dịch Dung hất cằm với Nicolas: “Tiễn khách. Hôm nay tạm thời gác lại mọi việc trong công ty, tôi muốn về nhà để an ủi và xoa dịu tâm linh bị tổn thương của ông chủ mấy người.” Nhị gia cũng không thèm nhìn Nicolas lấy một cái mà quay người đi ra khỏi văn phòng làm việc.

Mà Nicolas sắp thổ huyết ở phía sau thì đang chết lặng.
Lúc trước đôi mắt ấy chứa đựng sự hòa nhã và dịu dàng, còn có cả sự cưng chiều đặc biệt, anh đối xử với cô như một đứa trẻ vậy.

Nhưng Tam gia mà cô đang nhìn thấy đây có phần hàm dưới góc cạnh, giữa hai đầu lông mày lộ ra một chút kiêu ngạo. Anh hơi nheo mắt lại, bên trong ánh mắt lạnh lùng không hề có một chút nhiệt độ nào.
Lúc Tam gia và Hoắc Xuyên bước ra khỏi thang máy, cô đã nhìn thấy rồi.

Tam gia mặc một bộ âu phục tuyệt đẹp và nghiêm chỉnh, anh đang cúi đầu nói gì đó với Hoắc Xuyên.
Cô ta dùng giọng điệu không có chút tình cảm nào, nhưng lại nói ra một câu khiến Tam gia giật nảy cả mình.

Hiếm khi trên mặt Hoắc Vân Tiêu để lộ ra biểu cảm mờ mịt, anh chớp mắt, dường như nghe không hiểu Hoắc Chi nói gì.