Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 327: Tam gia ngầm tán tỉnh vợ, quá phạm quy



Tần Nguyễn ngửi được mùi trầm hương thoang thoảng trên người Tam gia, và cả hơi thở lành lạnh đặc biệt kia, khiến cảm xúc buồn vô cớ khó h1iểu được an ủi

rất nhiều. “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, có phải Lục Hàn bắt nạt em không?”

Tần Nguyễn rất hưởng thụ kỹ thuật tay của Tam gia, đầu cô tựa vào vai anh, toàn thân đều buông lỏng cảnh giác.
Tần Nguyễn bĩu môi: “Cứ nhất định phải là người sao?”

Tam gia tới gần Tần Nguyễn, tiếng cười vui vẻ vang lên bên tai cô.
Phần gáy là mệnh môn của một người, đưa nó vào tay một người xa lạ là vô cùng nguy hiểm.

Theo lý mà nói, Tần Nguyễn lăn lộn ở khu tây từ nhỏ, thường xuyên ẩu đả đánh nhau.
“Ừm, vậy thì chờ anh ấy một chút.”

Tam gia cũng không quay đầu lại, mắt anh chỉ nhìn Tần Nguyễn.
Lúc trước nhà họ Hoắc điều tra về Tần Nguyễn, trên tư liệu đều có ghi chép lại kỹ càng.

Hai mẹ con nhà kia cũng coi như là tự ăn quả đắng, bọn họ không chỉ hãm hại mỗi Tần Nguyễn thôi đâu.
Anh nắm lấy cằm của Tần Nguyễn, quay mặt cô về phía mình: “Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?”

“Làm gì có chuyện gì, chỉ là chán quá nên em muốn đến xem anh đang bận cái gì thôi.”
Đây cũng không phải lần đầu tiên anh bế cô, làm sao mà cô lại dễ thẹn thùng như vậy cơ chứ.

Trên môi Tam gia nở một nụ cười ôn hòa, đôi mắt hoa đào đa tình nheo lại, nom lười biếng mà lộng lẫy.
Đôi chân của cô để ngay sát bên cạnh chân của Tam gia, khoảng cách giữa hai người bất tri bất giác được rút ngắn.

Khi cảm xúc của Tần Nguyễn dần dần buông lỏng, tiếng nói trầm thấp gợi cảm của Tam gia bỗng chậm rãi vang lên trong khoang xe.
Tam gia buông thõng đôi mắt nhìn xuống Tần Nguyễn, hàng lông mi dài trông như chiếc quạt nhỏ: “Bọn họ chết khiến em không vui à?”

“Vâng”
“Ừm”

Tần Nguyễn miễn cưỡng lên tiếng.
Tam gia rũ mắt xuống, đập vào mắt anh là mái tóc mềm mại của Tần Nguyễn.

Anh đưa tay sờ đầu cô, có ý muốn an ủi.
Giọng của anh hơi khàn khàn, trầm thấp gợi cảm: “Không phải người, vậy chẳng lẽ lại là quỷ?”

Tần Nguyễn hừ nhẹ, nói: “Đúng là quỷ thật, em mới đưa tiễn Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm xong, giờ chắc hai người họ đã đến Địa Phủ rồi.”
Cuối cùng Tam gia cũng tìm được mấu chốt của vấn đề.

Anh biết rất rõ những gì mà hai mẹ con Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm đã làm với Tần Nguyễn.
“Không có Tần Nguyễn phủ nhận.

Cô tựa đầu vào lồng ngực của Hoắc Vân Tiêu, cô không muốn động đậy cũng không quá muốn nói.
Ngoài miệng rất tự nhiên nói: “Không ạ, anh ta còn rất khách sáo với em”

Trong đầu cô thì nghĩ, kỹ thuật xoa bóp của Tam gia đúng là không tầm thường.
Hoắc Vân Tiêu bế Tần Nguyễn thả vào trong xe, sau đó anh cũng ngồi ở bên cạnh cô.

Hoắc Xuyên đứng bên cạnh chuẩn bị đóng cửa xe thì bỗng thấy Tam gia lên tiếng ngăn lại.
Tam gia nhẹ nhàng xoa nắn phần gáy của cô, và cô thậm chí còn chủ động ngả người ra đằng sau, đưa cổ của mình vào tay anh.

Nhìn dáng vẻ hưởng thụ, vẻ mặt buông lỏng của cô, Tam gia nở nụ cười.
Lúc này Hoắc Xuyên đi tới, anh ta đứng ở bên ngoài cửa xe cung kính cúi đầu với Hoắc Vân Tiêu.

“Tam gia, Nhị gia nói ngài ấy sẽ xuống ngay
Tần Nguyễn chỉ muốn đứng thêm một chút nữa để làm dịu đi sự lo lắng trong lòng mình, không ngờ Tam gia lại đột nhiên ôm cô, còn ôm theo kiểu công chúa nữa.

Kiểu ôm công chúa này là một loại phương thức biểu đạt tình yêu giữa nam và nữ.
Thấy cô quay đầu nhìn ra bên ngoài xe, để lộ vành tai đỏ ửng khiến Tam gia cũng nở một nụ cười nhẹ.

Da mặt cô bé này quá mỏng.
Anh báo với Hoắc Xuyên: “Hỏi xem anh hai tôi có xuống dưới này không, anh ấy có muốn cùng về nhà không”

Hoắc Xuyên cảm thấy hơi khó hiểu.
Mỗi một lần đều đặt ở đúng huyệt vị, còn cả thủ pháp xoa bóp đặc biệt của anh nữa, thậm chí còn khiến cô có cảm giác buồn ngủ.

Giọng của Tam gia đều đều, anh tiếp tục hỏi: “Không phải cậu ta, vậy thì là người khác à?”
Dáng vẻ như con mèo lười biếng của Tần Nguyễn đã lấy lòng Tam gia, cô bé này thật sự quá ngoan, ngoan đến mức khiến lòng anh ngứa ngáy khó chịu, chỉ muốn chọc chọc, véo véo mấy cái, chọc ghẹo một chút.

Cơ thể Tần Nguyễn đã hoàn toàn thả lỏng.
Đội xe xuất hành của người nhà họ Hoắc có hệ số an toàn rất cao.

Xe của Hoắc Tam gia cũng có huy hiệu riêng của nhà họ Hoắc, thân xe bên ngoài trông khá khiêm tốn, nhưng nội thất bên trong lại rất xa hoa.
“Thế nào, dễ chịu không?”

Tiếng nói của anh vừa lười biếng vừa dễ nghe, tựa như tiếng trời mang theo một chút quyến rũ vậy.
Có một số việc cô không thể đi tìm cha và các anh trai để tìm kiếm sự an ủi được.

Sau k2hi tiễn Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm đi, cô nghĩ ngay tới Hoắc Tam gia, ở kiếp trước chỉ có người này vẫn còn làm bạn với cô sau khi cô chết. 7
Giờ phút này tựa vào trong ngực của đối phương, trái tim Tần Nguyễn mới cảm thấy yên ổn hơn rất nhiều.

Cô cũng không biết7 tại sao mình lại muốn gặp Tam gia.
Tần Nguyễn vẫn còn cố mạnh miệng, nhưng ánh mắt lại không dám đối đầu với ánh mắt của Tam gia.

Bàn tay mảnh khảnh đẹp đẽ của Tam gia thả cằm của Tần Nguyễn ra, sau đó từ từ chuyển ra sau gáy cô, nhẹ nhàng xoa nắn.
Còn tất nhiên không thể nào có chuyện rơi xuống được, vì Tần Nguyễn rất nhẹ.

Đây cũng là một trong những chuyện khiến Tam gia tương đối buồn rầu, cô bé này quá gầy, có làm thế nào cũng không thể béo lên được.
Nhìn thấy đối phương rồi không cần nói gì cả, chỉ cần ôm nhau, ngửi được hơi thở rất quen thu2ộc dù là ở kiếp trước hay kiếp này là cô đã được an ủi rồi.

Hoắc Vân Tiêu nhíu mày, anh nhìn Hoắc Chi bằng ánh mắt nặng nề, trong0 mắt hiện rõ sự nguy hiểm,
Rõ ràng vừa nãy chủ nhân còn bảo Nhị gia nhớ tiếp đãi cậu chủ Nicolas cho tốt cơ mà.

Tam gia nhìn ra thắc mắc của anh ta: “Gọi điện thoại hỏi thử xem, cũng không mất bao nhiêu thời gian”
Nhìn thấy sự trách cứ trong ánh mắt của Tam gia, cô ta lại cúi đầu xuống, không dám phản bác cái gì.

Ở trong mắt của Tam gia, rõ ràng là Tần Nguyễn bị ẩm ức nên muốn tìm người an ủi, anh đương nhiên sẽ không keo kiệt chút dịu dàng này với cô.
“Vâng, thưa chủ nhân” Hoắc Xuyên đi gọi điện thoại.

Ngồi ở trong xe, Tam gia nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tần Nguyễn.
Cô nhóc không muốn nói, nhưng cứ đứng mãi thế này cũng không được.

Hoắc Tam gia cúi người bế Tần Nguyễn lên, động tác rất vững vàng, anh xoay người đi tới chỗ chiếc xe cách đó không xa.
Tam gia nhìn xuống Tần Nguyễn, giọng anh rất dịu dàng: “Em ngoan một chút, cẩn thận bị rơi xuống đấy.”

Tần Nguyễn không còn dám ngọ nguậy nữa, ngoan ngoãn để anh ôm.
Dáng vẻ này của Tần Nguyễn rõ ràng là chịu ấm ức ở bên ngoài.

Phát giác được ánh mắt của chủ nhân, Hoắc Chi từ từ ngước mắt lên.
Rất đẹp và cũng được nhiều thanh niên nam nữ ưa chuộng, nó đã trở thành một trong những tư thế bể phổ biến.

Tương tự như vậy, nó cũng là một trong những biểu tượng của từ lãng mạn.
Tần Nguyễn đáp một cách yếu ớt.

Vẻ mặt cô thờ ơ, đáy mắt thoáng toát ra sự mờ mịt.

Tam gia phát hiện vành tai đỏ ửng của Tần Nguyễn đã trở lại màu sắc bình thường.