Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 328: Hoắc tam gia đùa vợ



Vẽ mặt của Tam gia vừa dịu dàng vừa mập mờ, bên trong ánh mắt nhìn Tần Nguyễn có một chút nuông chiều.

Anh cũng kkhông vì vẻ mặt này của Tần Nguyễn mà tỏ ra phản cảm.

Ở trong mắt của Tam gia, Tần Nguyễn như thế này mới là chânc thật nhất. Tần Nguyễn nhìn Tam gia ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt anh dung túng: “Đi thì đi, tới biển giải sầu một chút cũng tốt.”

“Tam gia có đi không?”

“Anh thì không đi được, ra biển gió lớn lắm”
Giọng Tam gia rất bình tĩnh: “Vừa rồi anh ôm em thấy rất nhẹ”

“..” Hai mắt Tần Nguyễn hơi mở to.

Cái đáp án gì thế này, đúng là quá qua loa, cô nhếch miệng cười.
Tam gia nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn, anh đưa tay cọ xát làn da bóng loáng của cô, cuối cùng không nhịn được, đặt một nụ hôn lên má cô.

Tần Nguyễn nhìn gương mặt đẹp trai phóng đại trước mắt mà hai mắt trừng lớn.

Cô không hề có cảm giác bài xích, chỉ là tim đập nhanh hơn một chút thôi.
Khi nào đói, bụng đều sẽ phát ra tiếng kêu, có lẽ trước đó cô không chú ý vì đây là phản ứng rất tự nhiên, không có gì phải xấu hổ cả.

Nên lúc Tam gia giải thích cô cũng không để ý tới chuyện này.

Nhưng có phải khoảng cách giữa cô và Tam gia hơi quá gần hay không?
Gương mặt Tần Nguyễn lạnh lùng, trên mặt nở nụ cười nhẹ đầy xa cách: “Lúc nào cũng được ạ”

Hoắc Dịch Dung: “Chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay thì sao?”

Giọng nói lành lạnh của Tam gia vang lên: “Em nhớ không nhầm thì du thuyền của anh đang ở thành phố Tần?”
Hoắc Dịch Dụng cười tươi như hoa, quay người rời đi.

Bên trong xe.

Tần Nguyễn gãi gãi lòng bàn tay của Tam gia, mỉm cười hỏi: “Làm sao Tam gia biết em chưa ăn cơm?”
“Lên xe”

Hoắc Dịch Dung cũng không lên xe ngay mà cúi người xuống, đặt tay trên mui xe, hai mắt vượt qua Hoắc Vân Tiêu nhìn về phía Tần Nguyễn ngồi ở bên trong.

“Em dâu, đợt trước tặng cho em cái du thuyền, lúc nào em muốn đi xem với anh?”
Tần Nguyễn bóp lòng bàn tay của anh, nói khẽ: “Cùng đi đi”

Đuôi lông mày của Tam gia chau lên, anh nói đùa: “Em muốn anh ở bên em như thế cơ à?”

Vốn anh tưởng rằng Tần Nguyễn sẽ đỏ mặt hoặc xấu hổ, nhưng không ngờ cô lại rất nghiêm túc gật đầu.
Tam gia nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thành thật kia của Tần Nguyễn, khóe môi của anh hơi nhếch lên, cười nói: “Vậy thì không cần phải rối rắm về chuyện đó nữa, Vì những người râu ria mà làm mình khó chịu, không đáng

Tần Nguyễn cũng hiểu đạo lý này, cho nên cô mới tìm đến Tam gia để cầu sự an ủi.

Hiệu quả cũng không tệ lắm, tâm trạng cô hiện giờ đã có chuyển biến tốt.
Tam gia nhìn chăm chú vào vẻ mặt mong đợi của Tần Nguyễn, anh mỉm cười đồng ý.

Anh quay đầu hơi hất cằm lên với Hoắc Dịch Dung ở bên ngoài xe: “Nguyễn Nguyễn vẫn chưa ăn gì, trước tiên đưa cô ấy về nhà đã, anh đi sắp xếp chuyến bay và đường biển ở thành phố Tân đi.”

“Được rồi!”
Hoắc Vân Tiêu nghe thấy câu chế nhạo của anh họ thì buông Tần Nguyễn ra, ngồi ngay ngắn trở lại, anh quay đầu thản nhiên đối mặt với Hoắc Dịch Dung đứng bên ngoài xe.

Anh trầm giọng hỏi: “Giải quyết xong hết rồi?”

Hoắc Dịch Dung khoanh tay, tựa người vào thân xe, anh ta cười nói: “Ừ, anh cảm thấy có thể là Nicolas gặp phải phiền toái gì đó, nhìn cái dáng vẻ có khổ mà khó nói của cậu ta thật đúng là hả giận”
Anh đưa tay vuốt chóp mũi của Tần Nguyễn, giọng nói dịu dàng chưa từng thấy: “Vậy thì lại gọi bọn họa lên đánh cho một trận?”

Tần Nguyễn tỏ vẻ ghét bỏ: “Không muốn đầu, quá phiền toái”

Ánh mắt Tam gia sâu hơn, trong đôi mắt thâm thúy lóe lên ánh sáng.
Hoắc Dịch Dung: “Đúng thế, để anh bảo chủ Hoắc Khương thông báo chuẩn bị đường thuyền, để bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể xuất phát”

Thành phố Tân cách thủ đô chưa đến một giờ bay.

Hoắc Dịch Dụng cười híp mắt nhìn Tần Nguyễn: “Em dâu, em có muốn đi chơi không?”
Mặc dù sức khỏe của Hoắc Vân Tiêu mấy năm gần đây đã có chuyển biến tốt, nhưng cũng đã lâu rồi anh chưa đi biển.

Kể từ một tháng trước anh phá giới cùng Tần Nguyễn, tình hình sức khỏe của anh vô cùng không ổn định.

Khí hậu ở biển ẩm ướt, lúc lạnh lúc nóng, không thích hợp với thể chất của anh.
Tam gia thấy cô cười ra tiếng, tiếng cười rất êm tai.

Anh xích lại gần bên tai Tần Nguyễn, tiếng nói của anh khàn khàn trầm thấp lại gợi cảm: “Bởi vì anh vừa mới nghe thấy bụng em có tiếng réo, mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy được”

Tần Nguyễn trừng mắt nhìn anh, lúc Tam gia nói chuyện phả hơi thở nóng hổi vào bên tai, một cảm giác nhột nhột truyền thẳng đến trái tim cô.
Hoắc Dịch Dung cũng không cho rằng mối quan hệ giữa em ba và Tần Nguyễn là tình yêu, nhưng hai người họ lại có dấu hiệu này.

Chuyện Tần Nguyễn và em ba đã là sự thật không thể thay đổi, bọn họ bỏ qua quá trình và biến mọi thứ trở nên đơn giản.

Có thể nói bọn họ ở bên nhau như một điều hợp lẽ, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì bọn họ sẽ đồng hành cùng nhau cả đời.
Tần Nguyễn nói rất thẳng thắn: “Em muốn đi cùng với anh.”

Trong khoảng thời gian này cô giúp Hoắc Vân Tiêu chải vuốt khí đen, giờ cũng nên nghiệm thu thành quá rồi.

Mà trên đường đi đến biển, cô còn có thể giúp anh chài vuốt thêm lần nữa.
Người sống một đời cũng nên nếm trải trăm vị.

Trong đó tình cảm là thứ phải có duyên mới gặp được.

Có một số người cả đời cũng không gặp được người có thể khiến bản thân mình bùng cháy nhiệt huyết, phấn đấu quên mình vì muốn được ở bên nhau đến hết đời.
Nhìn vào đôi đồng tử tan rã của Tần Nguyễn, nụ cười trong mắt Tam gia dần dần sâu hơn: “Em có thể tới tìm anh, anh rất vui vẻ!

Tần Nguyễn mím môi, cô dời ánh mắt đi không dám nhìn vào đôi mắt đang cười của anh nữa.

“Ơ: Thì ra là em dâu tới, thảo nào em ba vội vàng đi xuống như vậy.”
Thực tế thì, Tần Nguyễn chưa từng nói cho anh biết, cô có năng lực gọi hồn từ Địa Phủ lên.

Anh là nghe Tần Nguyễn nói đưa hai mẹ con Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm vào Địa Phủ, lúc này mới có suy đoán.

Không ngờ cô bé này lại thật sự chẳng hề có phòng bị gì với anh, cứ thế thừa nhận.
Mục tiêu của cô là để Tam gia sống lâu trăm tuổi, chết thọ tại nhà giống người bình thường, có thể cùng với cô nhìn con trưởng thành.

Hoắc Dịch Dung đứng bên ngoài xe cười nói: “Em dâu đã mời nhiệt tình thế rồi, hay là em ba cũng đi giải sầu một chút?”

“Được.”
Tam gia cũng có cùng suy nghĩ với anh ta.

Nếu không phải bất đắc dĩ, Nicolas sẽ không bao giờ muốn kết thông gia với nhà họ Hoắc, những liên lụy ở trong đó quá sâu.

Tam gia trầm giọng: “Em đã cho người tra xét bên nước M rồi, còn trong khoảng thời gian Nicolas ở thủ đô, phải giám sát anh ta chặt chẽ.”
Tần Nguyễn ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của anh.

Khi đôi mắt đào hoa đa tình này nhìn chằm chằm vào bạn, chúng dường như có thể mê hoặc trái tim và hút người ta vào bên trong.

Tam gia hơi nhướng mắt, thản nhiên nhìn Tần Nguyễn.