Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 329: Nhị gia



Thành phố Tần.

đây có đường bờ biển dài, là một trong tám đường bờ biển đẹp nhất cả nước, được rất nhiều du khách từ khắp nơi đổ vkề đây.

Chỗ này có một khu vực là bãi biển tư nhân không mở ra cho người ngoài, Kiều Hi lập tức như con lươn trơn trượt, khi Hoắc Dịch Dung nhấc chân lên liền bỏ chạy ngay.

Hoắc Nhị gia cười lạnh, đưa tay lên chỉ chỉ vào Kiều Hi: “Kiều Hi, em chờ đấy, sớm muộn gì anh cũng sẽ xử lý em!”

Thằng nhóc này ở bên cạnh anh ta mấy ngày nay đã làm cho anh ta rất đau đầu.
Tặng du thuyền cho nó?

Cho cái chày gỗ còn tạm được.

Tần Nguyễn đi đến bên cạnh Hoắc Vân Tiêu, thấy vẻ mặt anh thoải mái nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh, từ biểu cảm trên mặt và sự vui vẻ trong mắt anh, Tần. Nguyễn biết anh đang có tâm trạng khá tốt.
Sắc mặt Tần Muội nghẹn đó, không biết là hưng phấn hay kích động nữa: “Giá của nó là 15 triệu”

Tần Nguyễn thoáng thở phào nhẹ nhõm, cũng không tính là quá đắt, không vượt quá con số mà cô dự đoán.

Nhưng, Tần Muội còn chưa nói xong.
Anh có vẻ rất thích dùng giọng mũi, loại âm điệu này vừa mập mờ lại gợi cảm.

Mỗi lần Tần Nguyễn nghe thấy đều sẽ có cảm giác đáy lòng mình tê dại.

Cô nghi ngờ không biết có phải mình là loại người chết mê chết mệt vì giọng nói hay không nữa.
Hoắc Dịch Dung đi đến bên cạnh Tần Nguyễn, anh ta chỉ vào chiếc du thuyền duy nhất trên mặt biển rồi cười bảo: “Em dâu, kia chính là chiếc du thuyền anh tặng cho em, Chí Tước Hào”

“Chí Tước Hào!!!”

Tần Muội đang nhìn cảnh vật xung quanh, nghe vậy không khói hộ lên kinh ngạc.
trước mặt Tam gia, hình như cô không chỉ thích giọng nói của anh thôi đầu, mà còn có nhan sắc, tay đẹp này, thậm chí bao gồm cá...

Tần Nguyễn rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào đôi chân thon dài của Tam gia, trong mắt cô hiện lên vẻ bất đắc dĩ cùng kinh ngạc.

Vẻ ngoài của người đàn ông này đúng là hoàn mỹ từ đầu đến chân, ngoài ưu điểm ra thì vẫn chỉ có mỗi ưu điểm thôi.
Tam gia bật cười: “Dù sao thì em cũng đã kết hôn với anh rồi, cái gì của em mà không phải là của anh, của anh không phải là của em à, đừng so đo những cái đó làm gì, chúng ta đi xuống xem thử nhé?”

Tần Nguyễn nhìn theo bãi biển anh chỉ, nhẹ nhàng gật đầu: “Được ạ.”

Thực ra cũng không phải là cô đang rối rắm đầu, chỉ là cô bị sốc vì màn ra tay hào phóng này của Hoắc Dịch Dung thôi.
Trong mắt cô, một chiếc du thuyền dù có tốt đi chăng nữa cũng chỉ nên có giá mấy triệu thôi, đắt hơn nữa thì cũng chỉ là mười mấy triệu, không ngờ chiếc du thuyền này lại có giá trị hơn trăm triệu tệ.

Một đoàn người dưới sự bảo vệ của Hoắc Khương, Hoắc Xuyên, Hoắc Chi và ám vệ, đi về phía bãi biển.

Trong số đó, Tần Muội là người hoạt bát nhất, anh ta cứ líu ríu nói không ngừng bên tai Tần Nguyễn, toàn là mấy chuyện thú vị trong trường học.
Đương nhiên, thể chất của Tam gia lại có một khuyết điểm trí mạng, đó là sức khỏe của anh không tốt lắm.

Trước mắt, Tần Nguyễn đang muốn quyết tâm thay đổi vấn đề thể chất của anh.

Cô dời ánh mắt khỏi hai chân của Tam gia, nói khẽ: “Du thuyền anh Dung tặng quà quý giá”
15 triệu Euro tương đương với gần 120 triệu tệ.

Tần Nguyễn cau mày nhìn Hoắc Dịch Dung đứng bên cạnh: “Anh Dung, chiếc du thuyền này quá quý giá”

Hoắc Nhị gia mỉm cười tỏ vẻ không quan trọng: “Quý giá đến đâu cũng không phải là cho người ngoài, em dâu đừng khách sáo với anh.”
Kiều Hi đang đứng ở bên cạnh cũng góp mặt vào, cậu ta nhìn Hoắc Dịch Dung đầy trông mong, nói: “Anh họ Dịch Dung, em cũng muốn có.”

Hoắc Nhị gia vẫn tươi cười đấy, nhưng là cười khẩy.

Anh ta nhấc chân lên đá luôn vào mông thằng nhóc thổi này.
Cô kéo tay anh: “Tam gia?”

“Hửm?”

Hoắc Vân Tiêu ngoái nhìn, hai mắt anh rủ xuống, dịu dàng nhìn Tần Nguyễn.
Nhưng về sau Tần Nguyễn mới biết căn biệt thự mà ông Hoắc tặng cho mình có giá gần một tỷ nhân dân tệ.

So sánh với quà gặp mặt của hai người lớn phía trên, chiếc du thuyền của Hoắc Dịch Dụng quả thực là không đắt.

Chỉ là, Tần Nguyễn luôn cảm thấy người nhà họ Hoắc hơi hào phóng quá với cô.
Tam gia nhìn hai anh em trò chuyện thân thiết bèn buông eo Tần Nguyễn ra.

Tần Nguyễn, Tân Muội nhanh chóng đi lên phía trước, cũng không biết bọn họ nói cái gì mà tiếng cười của Tần Nguyễn thường xuyên vang lên.

Tiếng cười của cô thật thoải mái và chân thực, sự vui vẻ đó rất dễ lây lan.
Tam gia còn chưa lên tiếng trấn an cô, thì Hoắc Dịch Dung đã xen lời: “So sánh với lễ gặp mặt mà ông nội cùng bác cả tặng cho em, thì món quà này của anh chẳng là cái gì cả.”

Ông cụ Hoắc đưa cho Tần Nguyễn 1% cổ phần của Tập đoàn HEA, giá trị hơn trăm tỷ.

Ông Hoắc Hồng Hưng, cũng chính là cha của Tam gia thì tặng cho Tần Nguyễn một căn biệt thự trị giá hàng trăm triệu.
Còn Kiều Hi, dạo gần đây cậu ta đang đi theo Hoắc Dịch Dung, nghe thấy mọi người bảo sẽ đến bãi biển bên thành phố Tân chơi, cậu ta đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội chơi đùa này.

Trực thăng riêng của nhà họ Hoắc đỗ trên khu vực bãi cỏ của biệt thự.

Vị trí họ đứng vừa vặn nhìn thấy mặt biển xanh thẳm mênh mông vô bờ bến ở phía xa.
Tần Nguyễn mở to mắt nhìn anh hai mình, không rõ tại vì sao anh ta lại kinh ngạc như vậy.

Tần Muội nuốt nước miếng một cái, sau đó giải thích với cô: “Người ta đồn rằng, Chí Tước Hào được đóng tổng cộng năm năm, mọi vật liệu của chiếc du thuyền này đều là loại thượng hạng, nghe nói bên trên chiếc du thuyền này còn được mạ vàng và bạch kim. Trên du thuyền có bể bơi, trung tâm SPA, còn có sân đỗ cho tàu ngầm và máy bay trực thăng, các loại công trình giải trí đều rất đầy đủ, mà giá trị của nó còn làm cho người ta thấy kinh hãi hơn.”

Tần Nguyễn dời ánh mắt khỏi chiếc du thuyền trên mặt biển kia, cô hỏi Tần Muội: “Bao nhiêu?”
Anh ta lại thốt ra thêm một từ nữa: “Euro”

“!” Hai mắt Tần Nguyễn hơi trợn to.

15 triệu tệ và 15 triệu Euro là hai cái giá khác nhau một trời một vực.
Đối với nhà họ Hoắc mà nói, những vật này có lẽ không đáng giá được nhắc tới, nhưng nó cũng là tiền của cả.

Tam gia nhìn vẻ mặt rối rắm của cô nhóc thì rất tự nhiên vòng tay qua eo cô: “Em đừng lo lắng nữa, coi như là cho con đi.”

Tần Nguyễn giương mắt lên, vẻ mặt rất bất đắc dĩ: “Con còn chưa sinh ra đầu”
Hai người giống như chiếc giá treo quần áo di động vậy, mỗi hành động cử chỉ đều toát ra phong thái điềm đạm, ung dung quý phái của người xuất thân từ một gia tộc lớn.

Nhất là Tam gia, dáng vẻ lạnh lùng cao quý khiến anh trông càng thêm nghiêm túc và hấp dẫn hơn so với lúc mặc âu phục.

Tần Nguyễn không khỏi liếc mắt nhìn thêm vài lần, cô luôn cảm thấy Tam gia như thế này càng có thêm hơi thở cuộc sống.
Hiện giờ không có nhiều cô gái có thể thoải mái cười to mà không cần để ý đến hình tượng của mình như thế.

Hoắc Tam gia nhìn Tần Nguyễn đang chí chóe với Tần Muội ở phía trước, khuôn mặt xinh đẹp của cô cười tươi như hoa dưới ánh nắng mặt trời, trông như một bức tranh không chân thực, nhưng lại động lòng người.

Ở trong mắt của Tam gia, Tần Nguyễn như thế này cực giống móng vuốt con mèo nhẹ nhàng trêu chọc trái tim anh.

Hoắc Dịch Dung đi đến bên cạnh Hoắc Vân Tiêu, trên gương mặt tuấn tú nở một nụ cười nghiền ngẫm: “Em ba này, có phải Tần Nguyễn hợp lòng em lắm không?”

Giọng điệu của anh ta nghe làm sao cũng thấy lộ ra hàm ý xấu xa.