Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 332: Em ba, anh thấy em đúng là người ngoài lạnh trong nóng, lại còn kiêu ngạo



Tam gia liếc nhìn Hoắc Dịch Dung, trên mặt anh nở nụ cười rất nhẹ: “Anh đoán xem?”

Nhớ tới cô út tính tình nóng nảy nhà mình, Hoắc Dịch D1ung tỏ ra ngượng ngùng.

Anh ta vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy tự hào mà cảm thán: “Tính tình của cô út có tiếng là đầu gấu ở thành Tứ Cửu c2ủa chúng ta, ai dám chọc giận cô ấy mà cô ấy không cầm pháo ra nã người đó thì coi như anh thua” Tần Nguyễn có thể khiến Tam gia vui vẻ, lấy lòng được Tam gia thì đối với ám vệ nhà họ Hoắc mà nói, cô đã làm cho bọn họ phải tôn trọng rồi.

Tần Nguyễn nghe Hoắc Chi nói mà nở nụ cười, cô cũng thấy tâm trạng của Tam gia hôm nay khá tốt.

Cô vừa cắn hạt dưa, vừa thản nhiên hỏi: “Đã bao lâu rồi Tam gia không ra ngoài giải sầu?”
Tam gia không nghe ra cô đang nói đùa với Hoắc Dịch Dung để đổi sang chủ đề khác à.

Sao người đàn ông này cứ làm ra động tác mập mờ như thế ở ngay trước mặt người khác nhỉ.

Anh không sợ xấu hổ, nhưng cô thì có đấy.
Tam gia trầm giọng hỏi: “Chỗ nào không thoải mái, có phải là có phản ứng ốm nghén không?”

Nhìn kỹ biểu cảm trên gương mặt anh sẽ thấy ngay anh đang khẩn trương.

“...” Khóe mắt Tần Nguyễn khẽ co giật.
Tần Nguyễn không có ý kiến gì về chuyện ở cùng một căn phòng với Hoắc Vân Tiêu, dù sao ở trong nhà bọn họ cũng đã ngủ cùng giường với nhau rồi.

Nhớ lại biểu hiện của đối phương hôm nay, cô hỏi Hoắc Chi: “Tam gia có thường xuyên qua đêm ở bên ngoài không?”

Hoắc Chi suy nghĩ một chút: “Chưa từng ạ, ngoại trừ thỉnh thoảng ra nước ngoài, thì chủ nhân hầu như không bao giờ qua đêm ở bên ngoài
Vài năm trước, chú Khương có đến nước Xiêm La ở Nam Dương để làm nhiệm vụ, và bị ảnh hưởng bởi hai thể lực đấu đá nhau. Nhiệm vụ của chú Khương đã hoàn thành, nhưng lại bị một phương thể lực khống chế không về nước được, bất đắc dĩ đành phải liên hệ với ám vệ của nhà họ Hoắc.

Bọn họ lập tức báo tin cho Tam gia, thủ đoạn của Tam gia rất thô bạo và trực tiếp, trong đêm ngài ấy triệu tập hai phần ba ám vệ của nhà họ Hoắc, sau đó hạ một mệnh lệnh bắt buộc phải đưa Hoắc Khương còn sống quay về.

Ám vệ của nhà họ Hoắc vừa đi, Tam gia đã ngay lập tức liên hệ với hoàng thất nước Xiêm La và bắt họ phải ra tay, yêu cầu họ ra mặt bảo đảm cho sự an toàn của Hoắc Khương.
Tần Nguyễn đứng trước mặt hai người, mắt cô nhìn thẳng Hoắc Dịch Dung: “Anh Dung, còn bao lâu nữa chúng ta mới đến chỗ muốn đến?”

Hoắc Dịch Dung: “Điểm đến của chúng ta đi mất khoảng ba tiếng”

Nói cách khác lộ trình vừa đi vừa về mất sáu tiếng, nếu cộng thêm câu cá đêm thì phải tới khuya mới xong.
Anh ta nghe được tin gia tộc Doyle khôn7g yên ổn nên quan tâm đến người nhà trước tiên, nhưng lại quên mất cái tính tình nóng nảy kia của cô út nhà mình.

Hoắc Xuyên đi tới, cun7g kính nói với hai người: “Nhị gia, Tam gia, thuyền sắp khởi hành ạ.”

Hoắc Dịch Dung và Hoắc Vân Tiêu đi đến chỗ cabin.
Ngay lúc Tam gia nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt của Tần Nguyễn là anh đã biết không phải cô cảm thấy không thoải mái rồi.

Đưa mắt nhìn bóng dáng Tần Nguyễn biến mất trên tầng hai, anh khẽ cười một tiếng rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

“Cô bé này.”
Bên tron2g cabin của du thuyền.

Tần Nguyễn ngồi bên quầy bar cắn hạt dưa, cô đang thảo luận với Hoắc Chi về chuyện gì đó.

Hoắc Chi: “Phu 0nhân, trong cabin có bổn phòng, cô và chủ nhân ở một phòng, Nhị gia ở một phòng, cậu Kiều Hi và Tần nhị thiếu mỗi người ở một phòng.”
Chủ nhân của bọn họ nhìn như nhẹ nhàng nho nhã, nhưng thực chất ở bên trong cất giấu sự lạnh lùng xa cách trời sinh, thủ đoạn so với Nhị gia chỉ có hơn chứ không có kém.

Tam gia sẽ không dễ dàng trách phạt bọn họ, nhưng một khi đã ra tay thì mất nửa cái mạng cũng là nhẹ rồi.

Mặc dù chủ nhân hung ác, những tấm lòng bảo vệ của ngài ấy đối với bọn họ cũng đã khắc sâu vào trong máu xương của họ.
Hoắc Dịch Dụng cười đủ rồi mới hỏi: “Em ba à, e là em sắp rơi vào tay cô bé kia rồi. Vừa nãy em không thấy được vẻ mặt khẩn trương của mình đấy, gần ba mươi năm qua anh cũng chưa từng thấy em như thế đâu.”

Tam gia đưa mắt nhìn xuống ông anh họ đang dựa vào vai mình mà giễu cợt, anh bèn đẩy anh ta ra: “Anh lắm lời vừa thôi, thuyền sắp chạy rồi, đi gọi mọi người xuống đi.”

Dứt lời, anh quay người đi về phía khu vực chiếu nghỉ cách đó không xa.
Hoắc Dịch Dung trêu ghẹo: “Em dâu muốn trở về ngay trong đêm à?”

Tần Nguyễn không lên tiếng mà chỉ trừng mắt nhìn anh ta, biểu cảm trên khuôn mặt là đang ngầm thừa nhận.

Hoắc Dịch Dụng cười hai mắt cong cong, anh ta trêu: “Em dâu suy nghĩ cho em ba thế, sợ em ấy ở trên thuyền không quen à?”
Hoàng thất Xiêm La giống như một vật trang trí ở nơi đó, bọn họ không có chút uy quyền nào ở trong mắt người dân, là hoàng thất nhưng lại không dám đối kháng với các thế lực lớn. Nhưng hoàng thất cũng có con át chủ bài của họ, chỉ là không dễ dàng để lộ ra ngoài thôi.

Dưới sự uy hiếp của Tam gia, hoàng thất Xiêm La vẫn ra tay.

Lúc ám vệ của nhà họ Hoắc đến Xiêm La, Hoắc Khương đang được đội hộ vệ của hoàng thất Xiêm La tự mình hộ tống.
Tần Nguyễn quét nhẹ khóe mắt, nhìn thấy nụ cười tươi rói đầy trêu tức của Hoắc Dịch Dung.

Cô tránh thoát bàn tay của Tam gia và lùi lại một bước: “Em không có gì không thoải mái cá, em đi tìm anh hai đây?

Trước mắt cô là hai con cáo già ngàn năm, tốt nhất có nên chạy trước thì hơn.
Hoắc Chi đang định trả lời thì nhìn thấy Hoắc Vân Tiêu và Hoắc Dịch Dung đi vào trong cabin, đôi môi đang mở ra của cô ta chậm rãi khép lại.

Cô ta lùi lại một bước, cúi đầu với hai người: “Nhị gia, Tam gia”

Hoắc Vân Tiêu nhìn chăm chú vào bóng lưng Tần Nguyễn, anh cười: “Nguyễn Nguyễn muốn biết cái gì sao không trực tiếp hỏi anh này”
Tần Nguyên khẽ nhướng mày, trong đôi mắt sáng ngời kia ánh lên nụ cười rất nhẹ, cô vặn lại: “Thể không thể là vì chính em thấy không thoải mái, không quen ở trên thuyền ạ?”

Nghe thấy cô nói không thoải mái, ánh mắt Tam gia không còn bình tĩnh được nữa, đôi môi mỏng hơi mím lại.

Anh tiến lên một bước, nắm nhẹ cái cằm của Tần Nguyễn, đôi mắt sâu thẳm yên lặng ngắm nghía khuôn mặt nhỏ hồng hào của cô.
Tần Nguyễn nghe tiếng bèn quay mặt về phía Hoắc Vân Tiêu và Hoắc Dịch Dung.

“Em chỉ nói chuyện phiếm thôi.”

Cô thả hạt dưa trong tay lên quầy bar, phủi tay rồi đứng dậy đi về phía hai người.
Tần Nguyễn khẽ cau mày, đêm nay định câu cá đêm trên biển, không biết Tam gia có thấy quen được không.

Hoắc Chi là người rất giỏi nhìn mặt đoán ý của người khác, thấy Tần Nguyễn nhíu mày trầm tư, cô ta bèn nói khẽ: “Phu nhân, hôm nay chủ nhân rất vui đấy ạ”

Cô ta đi theo Tam gia đã lâu, rất ít khi thấy anh có sức sống như thế này.
Hoắc Dịch Dung híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tam gia, anh ta cười đầy bất đắc dĩ: “Em ba, anh thấy em đúng là kiểu ngoài lạnh trong nóng, lại còn kiêu ngạo nữa chứ.”

Tam gia đưa lưng về phía anh ta, bước chân không dừng lại.

Anh mỉm cười, không để tâm đến lời nói của anh hai, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.

Không thể phủ nhận rằng Tần Nguyễn khiến anh phải để tâm tới.

Nhưng tuyệt nhiên không phải là kiểu yêu đương như anh hai nói.