Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 333: Tiêu gia



Hai ngày trước có người của nhà họ Tô xuất hiện bên cạnh Tần Nguyễn.

Bọn Hoắc Chi phát hiện ra một cái là báo cáo về ngay, còn chư1a kịp chờ nhà họ Hoắc ra tay thì người của nhà họ Tô đã rút lui rồi.

Tam gia trầm giọng: “Bảo những người phía dưới thông minh li2nh hoạt hơn một chút, qua mấy ngày nữa phu nhân sẽ đến dự đám cưới của Nam Cung Sướng, mọi người nhất định phải bảo vệ tốt cho phu nhân” 7Đứa trẻ trong bụng Tần Nguyễn đã gần hai tháng, cũng không biết qua mấy tháng nữa, sau khi đứa trẻ chào đời thì trong nhà sẽ náo nhiệt như thế nào nữa.

Tám giờ tối.

Cuối cùng Chí Tước Hào cũng đến đích.
Nhưng Tần Nguyễn chưa ngồi được bao lâu thì đã biết điều rời đi.

Chỉ vì anh ta đang thảo luận với Hoắc Khương về chủ đề làm thế nào hất cẳng ba nhà này ra khỏi thủ đô, sau cuộc tổng tuyển cử.

Tam gia: “Một ngày nào đó cô ấy sẽ dùng nhập vào thôi, nhưng chuyện này cần có quá trình”
Tam gia nói với Hoắc Xuyên đứng bên cạnh: “Mang khăn choàng trong phòng ra đây.”

“Vâng, Tam gia” Hoắc Xuyên quay người đi lấy đồ.

Hoắc Dịch Dung đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy sao phía trên mặt biển, anh ta cảm thán: “Em ba, đã bao lâu rồi em không ra ngoài chơi?”
Đôi mắt Hoắc Vân Tiêu nhìn chăm chú vào bóng lưng của Tần Nguyễn, ánh mắt anh rất dịu dàng: “Có lẽ là vậy.”

Hoắc Dịch Dung nhìn theo ánh mắt anh, anh ta suy đoán: “Có quan hệ với Tần Nguyễn à?”

Tam gia không trả lời, khóe môi chỉ hơi cong lên.
Hoắc Xuyên đi tới, anh ta cầm khăn choàng đưa cho Hoắc Vân Tiêu.

“Tam gia, khăn mà ngài muốn”

Hoắc Vân Tiêu vươn bàn tay xinh đẹp càng thêm trắng ngần dưới ánh trăng và ánh đèn ra nhận khăn choàng từ Hoắc Xuyên.
Nhưng vì đối phương là người của em ba, nên dù anh ta có biết chuyện cũng không cho người đi điều tra.

Những người mà Tần Nguyễn tiếp xúc có người trong giới Huyền học, Ảnh đế nổi tiếng, thậm chí còn có cả người của nhà họ Dung.

Và chuyện đáng lưu ý nhất là cô có tiếp xúc với Lục Hàn - con trai trưởng của nhà họ Lục, không phải bởi vì nhà họ Hoắc, mà là bởi vì Tần Nguyễn cũng là người của giới Huyền học.
Hoắc Dịch Dung: “Hai người chuẩn bị lúc nào kết hôn, thân phận của cô ấy không giấu giếm được lâu nữa đâu”

Giọng Tam gia trầm xuống: “Không vội, đợi một thời gian nữa”

Đợi đến khi Tần Nguyễn muốn có danh phận, muốn tuyên thệ chủ quyền với anh, lễ cưới của bọn họ sẽ được công bố.
Nét mặt của Tam gia hơi khựng lại, đúng là trên người anh không có cảm giác khó chịu.

Anh cười khẽ: “Em vẫn tốt.”

Nụ cười của Hoắc Dịch Dung càng tươi hơn: “Điều này có phải có nghĩa là sức khỏe của em đang có xu hướng tốt hơn?”
“Vâng, thưa chủ nhân!”

Hoắc Chi cúi đầu, giọng nói rất cung kính và dứt khoát.

Tam gia trầm mặc không nói gì, khô7ng gian rơi vào trạng thái yên tĩnh một cách kỳ lạ.
“Em ba này, có phải Tần Nguyễn hơi quá thần bí hay không? Nhà họ Hoắc đã điều tra cô ấy hai lần, nhưng đều không phát hiện ra cô ấy là người của giới Huyền học, một cô gái nhỏ bé nhưng lại có năng lực lớn như vậy có thể thấy rõ cô ấy không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.”

Tư tưởng của Hoắc Dịch Dụng có hơi chuyển hướng sang thuyết âm mưu, không phải anh ta có ý thù địch gì với Tần Nguyễn, mà là bởi vì logic không đúng.

Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Hoắc Vân Tiêu nở một nụ cười: “Anh hai, Nguyễn Nguyễn chưa bao giờ giấu em chuyện gì, có rất nhiều chuyện đều do chính cô ấy để lộ ra. Cô bé này rất thông minh, biết phải tiến hành từng bước”
Một lúc sau, Tam gia giơ một tay chống hàm, cất giọng hời hợt nói: “Sau này p2hu nhân có hỏi những vấn đề có liên quan đến tôi, thì cứ trả lời theo tình hình thực tế”

Hoắc Chi chớp mắt, liếc trộm chủ nhân đa0ng ngồi một cách tạo nhã, gương mặt bình tĩnh.

Chủ nhân vẫn như trước đây, không có gì không ổn cả.
Trong mắt Hoắc Dịch Dung ánh lên tia nhìn mình đã hiểu, Tần Nguyễn đang để lộ ra từng chút từng chút những gì cô ấy đang có ở trước mặt em ba, chỉ là không biết năng lực thần bí của cô ấy đến từ chỗ nào.

Anh ta gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Hoàn toàn chính xác, Tần Nguyễn rất thông minh, cô ấy đến nhà họ Hoắc lâu như vậy rồi mà chưa từng vượt qua giới hạn, chỉ có điều cô ấy đã quá coi mình như người ngoài rồi.”

Có một lần anh ta đang bàn luận chuyện của nhà Nam Cung, nhà họ Tô và họ Tiêu cùng với Hoắc Khương thì Tần Nguyễn từ bên ngoài trở về, cô chào hỏi anh ta rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cụ thể là bao lâu, Hoắc Vân Tiêu cũng không nhớ rõ.

Anh nhẹ nhàng nói: “Chắc mấy năm rồi.”

Đôi mắt cười của Hoắc Dịch Dung nhìn sâu vào Hoắc Vân Tiêu: “Từ chiều đi ra ngoài đến bây giờ cũng phải bốn, năm tiếng rồi, hình như cơ thể của em không hề có vấn đề gì cả.”
Bên mạn thuyền.

Tần Muội hỏi Tần Nguyễn ngồi ở bên cạnh: “Nguyễn Nguyễn, em có đói không?”

Tần Nguyễn nhìn không chớp mắt mặt biển trước mặt, cô đưa tay vén sợi tóc bị gió thổi rối tung.
Hoắc Chi không hề do dự mà đáp ngay: “Gần đây phu nhân khá thích ăn chua ạ”

“Ăn chua?” Tam gia mỉm cười: “Đã chuẩn bị đồ ăn mà cô ấy thích chưa?”

“Tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ, những món ăn vặt mà gần đây phu nhân thích ăn, và cả nhà bếp trong cabin đều đã được dặn dò làm theo khẩu vị của phu nhân rồi ạ”.
Tần Nguyễn, Tần Muội và Kiều Hi đặc biệt tích cực trong việc lắp ráp thiết bị thả câu.

Họ dựng cọc sắt, ròng rọc, lặng lẽ chờ cá dưới biển cắn câu.

Hoắc Vân Tiêu và Hoắc Dịch Dung đứng phía sau nhìn ba người hào hứng dạt dào.
Câu cá đòi hỏi sự kiên nhẫn, mà Tần Muội và Kiều Hi đều là những người không kiên nhẫn.

Chỉ một lúc sau, hai người hết hào hứng, bắt đầu quay ra thì thầm nói chuyện với nhau.

Gió biển làm tung bay mái tóc của Tần Nguyễn, trên mặt cô nở nụ cười rạng rỡ, cô nghe anh hai và Kiều Hi nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười.
Nhưng không biết có phải là ảo giác của Hoắc Chi hay không, mà cô ta luôn cảm thấy hình như chủ nhân có chỗ nào đó không đúng lắm.

Im lặng một, hai giây, Hoắc Chi mới đáp lời: “Thuộc hạ biết rồi ạ”.

Tam gia cụp mắt xuống: “Gần đây khẩu vị của Nguyễn Nguyễn có thay đổi gì không?”
Im lặng chính là ngầm thừa nhận, Hoắc Dịch Dung đang vui mừng vì sức khỏe của Hoắc Vân Tiêu có chuyển biến tốt, khi nhìn sang Tần Nguyễn cũng không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Rốt cuộc là năng lực của Tần Nguyễn đến đâu, mà hình như kể từ khi cô xuất hiện, em ba đã thay đổi rất nhiều.

Hoắc Dịch Dung cũng biết chuyện đợt trước Tần Nguyễn có tiếp xúc với Lục Hàn.
“Em không đói, anh đói à?”

Tần Nguyễn sờ bụng mình: “Có hơi đói.”

Kiều Hi cũng nhìn chằm chằm vào hai anh em nhà họ Tân bằng ánh mắt mong đợi: “Tôi cũng đói!”

Tần Nguyễn lấy ô mai và sữa chua mà cô có chia cho cá Tần Muội lẫn Kiều Hi.

Tần Muội nhìn túi ô mai mà khóe miệng khẽ run rẩy. Lúc trước anh ta đã từng thưởng thức qua thứ này rồi, chua rụng răng, anh ta không xơi nổi. Cũng chẳng biết em gái làm thế nào mà ăn hết được thứ chua như thế.

Tần Muội trả lại ô mai cho Tần Nguyễn: “Em cứ giữ lại mà ăn đi.”