Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 334: Chờ em sinh con xong, cái gì cũng nghe theo em hết



Tần Muội ở bên cạnh cũng nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn vì ăn ô mai chua của Tần Nguyễn.

Anh ta có cảm giác trong miệng vẫn còn vị chua mà kanh ta đã ăn lúc trước, thậm chí miệng còn tiết ra nước bọt. Đừng hiểu lầm, đây không phải là thèm, mà là một loại phản xạ có điều kiện, một choạt động thần kinh cấp cao do não bộ điều khiển. Từ đây đến cuối đời cậu ta không bao giờ muốn uống lại cái thứ này.

Hoắc Vân Tiêu đi lên phía trước, anh cầm chiếc khăn lớn phủ lên người Tần Nguyễn.
Tam gia thấy Tần Nguyễn không vui bèn ôm cô vào lòng, nhẹ giọng giải thích: “Tuy vùng này là biển cạn, nhưng vẫn có xác suất có cá lớn, nhỡ không kéo lên được mà em lại bị kéo xuống biển thì nguy hiểm lắm”

“Sao có thể như thế chứ?”
Tần Nguyễn: “Có cái gì cần em làm không?”

Tam gia tự nói với cô chuyện này thì chắc chắn không phải chỉ là thông báo thôi đầu.
Anh lườm Kiều Hi: “Đừng tranh đồ ăn với chị dâu cậu, trong bếp có cơm, đói thì tự vào mà ăn.”

“Em không ăn!”
“Người của gia tộc Boleyn?” Tần Nguyễn đoán được ngay thân phận của người tới.

Tam gia đặt tay trên vai Tần Nguyễn, anh dùng ngón trỏ nhẹ nhàng ma sát khuôn mặt của cô, vẻ mặt anh không thay đổi.
Anh ta sợ mình còn tiếp tục nhìn em gái thì sẽ chảy nước miếng thật mất.

Bên này, Kiều Hi lại không hề khách sáo mở sữa chua ra uống luôn.
Kiều Hi miễn cưỡng nuốt xuống, cậu ta đánh giá hộp sữa chua trong tay mà mặt mũi đầy vẻ nghi ngờ.

Hoắc Chi đứng sau lưng ba người, lấy ra một hộp sữa chua mới không có nhãn mác, đưa cho Tần Nguyễn.
Tam gia xoa mặt cô, vừa chạm vào cái là anh tách ra ngay.

Ảnh mắt anh quét về phía Tân Muội và Kiều Hi đang nhìn chằm chằm mặt biển.
Tần Nguyễn chưa từng đi câu cá, trước đây cô luôn sống trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, nên không có thời gian rảnh rỗi mà chơi trò nhàn nhã như vậy.

Chỉ là vừa rồi nhìn thấy thành quả nên cô muốn tự mình trải nghiệm một lần, không lo lắng quá nhiều.
Kiều Hi quệt mạnh mặt một cái, oán hận nói: “Em muốn ăn nó!”

Tam gia hất cằm với Hoắc Chi: “Đưa ra sau bếp, giao cho chú Khương”
Cậu ta vừa uống một ngụm đã suýt thăng thiên

“Ôi mẹ ơi! Sao chua thế!”
Chờ Tần Nguyễn nhận lấy xong, Hoắc Chi mới giải thích cho Kiều Hi: “Cậu Kiều Hi, đây là sữa chua dành cho bà bầu chuyên môn làm cho phu nhân ạ”

“Phụt!”
“Vâng, Tam gia!”

Hoắc Chi khom người, dùng một chưởng đập choáng con cá ngừ dài hơn một mét.
Lúc còn ở khu tây, cô thường xuyên nghe thấy nhóm người ở tầng dưới có chút ít thể lực khoe khoang về những thế lực lớn mà họ không bao giờ có thể vượt qua được, để thỏa mãn sự phù phiếm của bản thân.

Không thể phủ nhận, nhiều chuyện bọn họ nói tới đều là sự thật.
Tần Muội nghe xong cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng máu me kia. Anh ta tự tưởng tượng ra hình ảnh một người bị cắt hơn 3800 nhát dao, sẽ chảy bao nhiều máu. Một lát nữa đối phương sẽ tự tay làm món sashimi cho bọn họ, nghĩ đến việc đôi tay kia từng dùng thủ pháp tàn nhẫn như vậy lấy mạng người là trong lòng anh ta lại thấy buồn nôn.

Quá kích thích!
Hai mắt Tân Muội trợn to, quan trọng nhất là con cá này có giá trị không nhỏ.

Kiều Hi tiến lên phía trước, cậu ta bị con cá ngừ vẫy đành đạch trên boong vẩy cá nước lên mặt.
Kiều Hi phun cá ra, cậu ta vội vàng trả lại hộp sữa chua mới uống được một ngụm cho Tần Nguyễn.

“Sao cô không nói sớm, tôi còn không quá đáng đến mức đi cướp đồ ăn với phụ nữ mang thai đầu”
Giọng anh thản nhiên: “Nguyễn Nguyễn cũng biết?”

“Biết ạ, trên phương diện vũ khí nóng, ngoại trừ nhà họ Hoắc ở nước ta ra, thì chỉ còn gia tộc Boleyn nổi tiếng của nước M”
Sắc lạnh trong mắt Tam gia trở nên ấm áp, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Anh không sao, anh ra nói chuyện với anh hai một lúc, nhân tiện nói với em một chuyện”

“Chuyện gì ạ?” Tần Nguyễn thắc mắc.
Nhà họ Hoắc ở thủ đô và gia tộc Boleyn ở nước M có thể lực và bối cảnh giống nhau.

Theo lý mà nói, bọn họ nên là kẻ thù của nhau, nhưng cả hai nhà vẫn luôn bình an vô sự, và chịu trách nhiệm bán hàng ở những khu vực đã được phân chia rõ ràng.
Đột nhiên, cô đưa mắt nhìn về phía chiếc cột sắt có động tĩnh, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

“Có rồi có rồi!”
Anh ta phát giác gần đây ở cùng với em gái, mình cũng có thêm nhiều kiến thức và kinh nghiệm hơn.

Tần Nguyễn nghe Kiều Hi nói mà không có phản ứng gì quá lớn, vẻ mặt cô thờ ơ.
Tần Nguyễn khẽ cau mày, trên mặt lộ ra sự lo lắng: “Sẽ có nguy hiểm gì ư?”

“Sẽ không để em xảy ra chuyện, ngoan nhé”
Tần Nguyễn rũ mắt xuống nhìn hộp sữa chua trong tay đối phương, cô chê bai: “Cậu uống rồi”

“Ách...” Kiều Hi từ từ thu tay lại, đặt hộp sữa chua lên chiếc bàn bên cạnh, thề sống thề chết không đụng vào nữa.
Tam gia đứng ở sau lưng cô, anh hơi nghiêng cơ thể cao lớn để đảm bảo Tần Nguyễn ngẩng đầu nhìn anh sẽ không quá phí sức.

Anh dịu dàng nói: “Một lát nữa có thể sẽ có người đến, là đối tác làm ăn ở nước M”
“Có thuộc hạ!”

Hoắc Chi lập tức tiến lên tiếp nhận vị trí của Tần Nguyễn và quay mạnh ròng rọc.
Tần Nguyễn giật mình: “Muộn như vậy? Mà chúng ta còn đang ở trên biển đấy!”

Tam gia: “Ừ, tính ra khách cũng sắp đến rồi”
“Hai đứa không cầu được cũng không cần cố, bên chỗ chú Khương cầu được mấy con rồi, chơi thêm một lúc nữa rồi vào bên trong ăn cơm đi, tiện thể để chú Khương biểu diễn kỹ thuật dùng dao của chú ấy cho mọi người xem”

Kiều Hi nghe vậy thì giơ tay lên, hưng phấn nói: “Cái này em biết, em đã nghe mẹ kể về kỹ năng dùng dao của chú Khương rồi, mẹ nói chú Khương từng tự tay thực hiện hình phạt róc thịt, chú ấy dùng thời gian một ngày cắt kẻ phản bội hơn 3800 dao, còn nhiều hơn mấy trăm nhát so với kỷ lục. Và điều đáng kinh ngạc nhất là khi chủ Khương cắt đến nhát dao cuối cùng, đối phương cũng vừa vặn tắt thở, có thể thấy kỹ năng cầm dao của chủ phương thâm hậu đến mức nào!”
Tam gia xoa đầu cô, an ủi: “Chờ khi nào em sinh con xong anh sẽ lại đưa em đến đây, tới lúc đó chúng ta sẽ ở lại một thời gian ngắn, để em chơi cho đã nhé”

“Không cho phép đổi ý?” Tần Nguyễn ngẩng đầu, hai mắt ánh lên nụ cười sáng ngời.
Tam gia rũ mắt xuống, nhìn lướt qua phần bụng dưới chưa nổi rõ của cô: “Cẩn thận một chút vẫn hơn.”

“Vâng” Giọng của Tần Nguyễn khá tiu nghỉu.
Tam gia cười khẽ, sắc mặt anh rất dịu dàng, cưng chiều: “Em không nên rời khỏi ánh mắt của Hoắc Chi, chú ý an toàn, bảo vệ mình thật tốt, thân phận của người đến không đơn giản.”

Tần Nguyễn nghiêng đầu hỏi: “Không đơn giản đến mức nào?”
Kiều Hi không muốn đầu, vất vả lắm mới đến được đây, bữa đầu tiên cậu ta phải ăn sashimi cá biển cho bằng được.

Tần Nguyễn đưa tay sờ khăn choàng trên người mình, cô ngước lên nhìn về phía sau: “Sao Tam gia lại ra đây làm gì, ban đêm gió biển lớn lắm”
Tần Nguyễn đứng lên, đưa tay ra muốn kéo ròng rọc.

Tam gia đè vai cô xuống và gọi: “Hoắc Chi”
Tam gia nhẹ giọng nói: “Không đổi ý”

“Tam gia, là cá ngừ vây xanh ạ”
“Arms dealer* của nước M”

* Buôn bán vũ khí.