Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 335: Đ y là lần đầu nhìn thấy chồng à? sao em lại ng y người như vậy.



Bước chân của Hoắc Nhị gia hơi dừng lại, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Em ba đang khoe vợ đấy à?

Anh ta bật cười, 1giơ ngón tay cái lên với Tần Nguyễn: “Em dâu thật lợi hại” Ánh mắt anh ta đánh giá Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn, đột nhiên phát hiện hai người này xứng đối không thể tả, giống như bọn họ nên đứng chung một chỗ, ở trên đời này không còn người nào thích hợp với nhau hơn bọn họ.

Hoắc Vân Tiêu thấy được ý tứ sâu xa trong mắt Hoắc Dịch Dung, anh ôm lấy eo Tần Nguyễn và lơ đãng tránh đi ánh mắt của anh hai.

Một nụ cười trêu tức nở trên môi của Hoắc Dịch Dung: “Bên chỗ chủ Khương cũng chuẩn bị hòm hòm rồi, chúng ta đi ăn cho no bụng trước đã nhỉ? Anh đói rồi.”
“Ngăn cản?” Hoắc Dịch Dung chen lời: “Các anh có thể ngăn được cậu ta à”

Anh ta đứng lên, ném chiếc khăn ăn đã dùng qua lên bàn ăn rồi nhìn về phía Hoắc Vân Tiêu: “Em ba, mọi người cứ ăn đi, anh đi tiếp cậu ta”

Tam gia: “Anh đi đi, đừng làm ồn ào quá”
Tam gia từ tốn thưởng thức món ăn ngon, lễ nghi trong ăn uống của anh hoàn hảo không chê vào đâu được.

Kiểu đàn ông toát ra khí chất quý tộc trong từng cử chỉ như thế này, có thể nói là thế gian hiếm có, vậy mà lại bị Tần Nguyễn cô gặp được một người như vậy.

Tam gia đã sớm phát hiện Tần Nguyễn đang nhìn mình chăm chú, anh rất hưởng thụ loại cảm giác được cô nhìn như thế này.
“Được.”

Tam gia ôm Tần Nguyễn rời xa hai đứa nhóc thiểu năng trí tuệ đang cãi nhau kia.

Cũng tránh đi ánh mắt của Hoắc Dịch Dung vẫn luôn nhìn Tần Nguyễn
Nicolas là bạn tốt của Nhị gia, hẳn sẽ không gây khó dễ cho họ.

Hoắc Chi đoán chắc đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.

Lúc Tần Nguyễn ăn cũng gần nọ rồi, cô nghe thấy bên ngoài khoang thuyền có tiếng cánh quạt máy bay quay phần phật.
Anh không muốn bất cứ kẻ nào thăm dò Tần Nguyễn, cô bé này luôn cho anh một cảm giác chỉ cần không chú ý một cái là có thể bị người khác bắt cóc mất.

Thấy ba người đã đi xa, cuối cùng Kiều Hi và Tần Muội cũng dừng cãi vã và vội vàng chạy theo.

Khu vực ăn uống trong cabin.
Tần Nguyễn kẹp miếng sashimi óng ánh như pha lê lên, nhúng vào bát tương rồi cho vào miệng.

Chất thịt ngon vô cùng, trong khoang miệng tràn ngập vị ngọt.

Hoắc Dịch Dung ở bên cạnh cũng nếm thử một miếng, hương vị đúng là không tồi.
Kiều Hi: “Phụt!”

Tần Muội: “Khụ khụ khụ..”

Hai tên nhóc bị Tam gia làm cho sợ choáng váng.
“Biết rồi.”

Hoắc Dịch Dung dẫn theo Hoắc Xuyên rời đi, cũng không quay đầu lại.

Nghe tin Nicolas tới, Hoắc Chi đứng canh ở cửa phòng ăn đã chuyển sang đứng cách Tần Nguyễn khoảng ba mét.
Tần nhị thiểu nổi giận: “Cút để, còn gọi nữa là tôi trở mặt đấy!”

“Cậu thử lật một cái mặt cho tôi xem nào” Kiều Hi khiêu khích.

Hoắc Dịch Dung đi lên phía trước, không để ý tới hai thằng nhóc đang cãi nhau.
Phần thịt nạc là phần thịt ở chỗ lưng cá, phần này có ít chất béo, kết cấu dai, lượng Calorie thấp nhất và lượng protein là cao nhất.

Hoắc Khương lần lượt xếp sashimi vào đĩa, rồi đưa đến trước mặt Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn.

Sau đó ông ta lại đưa một phần cho Hoắc Dịch Dung, cuối cùng là hai phần cho Tần Muội và Kiều Hi.
Có trời mới biết anh ta đã từng rất thích cái tên này, nhưng mỗi lần nghe thấy người khác gọi A Muội, A Muội là anh ta lại nổi hết cả da gà.

Lúc trước sở dĩ anh ta được đặt cái tên như vậy là bởi vì bị mất em gái, nên cha mẹ dùng cái tên này để ký thác nỗi thương nhớ đối với em gái, để không lúc nào quên. việc phải tìm kiếm em ấy.

Kiều Hi khoanh tay, cười sung sướng: “Cậu cũng gọi tôi là Hi Hi còn gì, thế mà định không cho tới khiến cậu buồn nôn hả?”
Kiều Hi và Tần Muội được ăn món ngon nên tạm thời định chiến, quay ra thì thầm với nhau.

Đáng tiếc bầu không khí tốt đẹp luôn bị người khác tới quấy rầy.

Hoắc Xuyên vội vàng bước vào phòng ăn, vẻ mặt trịnh trọng.
Được người khác khen, Tần Nguyễn cũng rất vui vẻ, cô cười mà hai mắt cong cong: “2May mắn thôi ạ”

Khi cô cười, trên khuôn mặt thoáng lộ ra nét quyến rũ.

Hoắc Nhị gia ngây người nhìn Tần Nguyễn, trong mắt hiện lên v7ẻ kinh ngạc
Anh ta cầm lấy chiếc khăn ăn bên cạnh lên lau miệng, sau đó cười trêu ghẹo Tần Nguyễn: “Được đấy, ăn ngon lắm, cảm ơn em dâu đã giúp bạn anh có lộc ăn nhé!”

Tần Nguyễn mỉm cười: “Nếu ngon thì anh Dung ăn nhiều một chút nhé!

“Cầu còn không được.”
Phải công nhận rằng dáng dấp của Tần Nguyễn tuy không thể nói là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng là đẹp từ trong ra n7goài, mang theo sự lắng đọng hàm súc.

Hoắc Vân Tiêu ở phía đối diện nhìn thấy anh hai nhà mình trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Tần Nguyễn thì á2nh mắt hơi tối xuống.

Hoắc Dịch Dung nhận thấy được sự biến hóa rất nhỏ của Tam gia, bèn cười và báo với Tần Nguyễn: “Người khác muốn có may0 mắn này còn không được đầu, em dâu đúng là người có phúc”
Tam gia thấy thế bèn buông đũa xuống.

Anh nheo mắt lại, nặng nề nhìn Hoắc Xuyên: “Nicolas tới?”

“Vâng, khoảng năm phút nữa sẽ đến ạ” Hoắc Xuyên tiến lại gần, vẻ mặt căng thẳng. “Tam gia, có cần ngăn cản hắn không ạ?”
Thật giống như trong mắt cô chỉ có anh, không thể nhét thêm được người nào khác vậy.

Một lát sau, không đợi Tần Nguyễn lên tiếng, Tam gia đã không nhịn được giở trò xấu rồi.

Anh buông đũa xuống, quay đầu nhìn Tần Nguyễn, trên môi nở nụ cười rất nhẹ, anh nói bằng giọng trêu chọc: “Nguyễn Nguyễn, em lần đầu nhìn thấy chồng à? Sao lại ngây người như vậy?
Chắc là cậu chủ Nicolas không mời mà đến kia rồi.

Tần Nguyễn buông đũa xuống, nhìn sang Tam gia ở bên cạnh.

Gương mặt điển trai cùng những đường nét lạnh lùng của anh toát ra khí chất thanh tao và độc đáo, ẩn chứa nét quyến rũ riêng của một người đàn ông trưởng thành.
Năm người Hoắc Tam gia, Tần Nguyễn, Tần Muội, Hoắc Dịch Dung và Kiều Hi cùng ngồi xuống bàn.

Hoắc Khương đang đứng sau cái bàn ở phía đối diện với bọn họ, ông ta múa con dao trong tay làm người nhìn hoa cả mắt.

Hoắc Khương đã cắt đầu con cá ngừ và xẻ đôi dọc theo sống lưng con cá.
Kiều Hi gật đầu tán đồng, cậu ta nói rất chân thành: “Đúng là chị dâu rất may mắn đấy, tại sao cá lại không cần cầu của em và A Muội chứ, đúng là cái gì cũng phải nhìn vào may mắn”

A Muội? Đây là cách xưng hô kiểu quái gì vậy!

Tần Muội trừng mắt nhìn Kiều Hi, anh ta nghiến răng, nói: “Hi Hi, cậu đừng có gọi tôi như vậy!”
Mà Tần Nguyễn thì xấu hổ đến mức ngón chân cũng có thể đào ra được một cái hố ở trong cabin.

Tam gia thả thính thế này khiến tim người ta đập rộn lên, thật khiến người ta muốn phạm tội mà.

Còn cả kiểu nói trêu chọc của anh nữa, càng làm cho Tần Nguyễn muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Chồng á?

Anh hai của cô còn đang ở đây đấy, Tam gia chẳng biết ngại gì cả.

“À Ờ, em ăn no rồi, anh ba, chị dâu, hai anh chị ở lại ăn từ từ nhé!