Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 338: Động vào tam gia thì là kẻ thù của cả nhà họ hoắc



Nhìn thái độ nghiêm túc của Hoắc Dịch Dung, Nicolas cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Anh ta không hiểu, chỉ là kết hôn hình thức thôik mà, đâu khiến nhà họ Hoắc phải trả giá cái gì, vong hồn của ma cà rồng cũng không làm tổn thương được Tam gia, thậm chí gia tộc Boleycn còn có thể cung cấp một mối làm ăn béo bở, tại sao hai anh em nhà này lại bài xích như thế. Hoắc Dịch Dung vừa đi một cái là Kiều Hi và Tần Muội thay đổi vẻ mặt ngay.

Hai người quay ra nhìn nhau, bốn mắt sáng ngời.
“Có tiện không?” Hoắc Dịch Dung cũng không đi vào mà nhìn Tần Nguyễn.

Cô bé thay bộ đồ ở nhà trông càng thêm non nớt.
Kiều Hi nheo mắt, vẻ mặt tinh quái, cậu ta hát cằm: “Ừm?”

Tần Muội cũng vô cùng háo hức gật mạnh đầu: “Ừm!”
Anh ta mím môi, nói với Hoắc Dịch Dung: “Ngày mai đi, chúng tôi ở lại đây một đêm”

Hoắc Dịch Dung: “Tôi không chuẩn bị phòng cho cậu, muốn ở lại thì tự đi mà dọn dẹp”
Hoắc Dịch Dung kéo anh ta rồi lạnh giọng hỏi: “Cậu định cút ngay bây giờ hay là chờ ngày mai?”

Nicolas quay đầu, hai mắt quét về phía đám người do anh ta mang tới, ánh mắt lại lướt qua một bóng dáng cao gầy.
Tần Muội khiêm tốn khoát tay: “Ôi dào, là do tôi nhìn gã không thuận mắt thôi, vì gã dám tranh cướp chồng với em gái tôi nên tôi phải nhìn chằm chằm vào gã”

Hoắc Dịch Dung bị thái độ đơn thuần này của Tần Muội lấy lòng, trên mặt anh ta cũng nở nụ cười chân thành hơn.
Kiều Hi nắm lấy cánh tay của anh ta, giọng rất kiên quyết: “Vậy thì em muốn ở chung phòng với anh!”

Hoắc Dịch Dung nhíu mày: “Em đang lo lắng cho anh, hay là muốn theo anh xem chuyện náo nhiệt đấy hả?”
Nếu để ông ngoại, bác cả bác hai và cả mẹ của cậu ta mà biết có người dám tính toán anh họ Vân Tiêu, thì chắc cả nhà họ Hoắc phải lật trời mất.

Hoắc Dịch Dung cau mày, nhìn Kiều Hi bằng vẻ mặt ôn hòa hơn nhiều, anh ta hỏi: “Nhìn ra được cái gì?”
Kiều Hi sợ hãi nói: “Anh Dịch Dung, đêm nay sẽ có nguy hiểm gì sao?”

Hoắc Dịch Dung xoa mái tóc vàng của cậu ta, trấn an: “Chưa biết được, nhưng cố gắng đừng ra khỏi phòng”
Anh ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi cảm thấy cái gã cậu chủ Nicolas kia có vấn đề, gã ở lại đây nhất định là vì có chuyện gì đó ẩn ở bên trong”

Hoắc Dịch Dung nghe vậy thì trên mặt cũng lộ ra chút hứng thú: “Cậu từ chỗ nào nhìn ra được?”
“Là anh, em dâu, em ba đã ngủ chưa?”

Hoắc Dịch Dung vừa hỏi xong thì cửa phòng bật mở.
Kiều Hi mờ mịt lắc đầu, rồi lại chần chờ gật đầu.

Cậu ta thực sự có cảm giác khó mà tưởng tượng nổi, lại có người dám có ý đồ với anh họ Vân Tiêu.
“Ai vậy?”

Giọng của Tần Nguyễn truyền ra.
Tất cả mọi người trong nhà họ Hoắc, bao gồm cả mẹ của cậu ta đều coi anh họ Vân Tiêu như hòn ngọc quý, quý như công chúa thời cổ đại vậy.

Anh họ Vân Tiêu của anh ta rõ ràng là Đại ma vương còn hung tàn hơn cả anh hai, thế mà ở trong mắt của bọn họ lại là mảnh mai yếu đuổi.
Nicolas vỗ vai Hoắc Dịch Dung: “Người anh em tốt, cảm ơn!”

Hoắc Nhị gia lưu loát né tránh, giọng điệu của anh ta mang ý cảnh cáo: “Cách xa em ba nhà tôi ra một chút.”
Nicolas: “Tôi biết rồi.”

Hoắc Dịch Dung giao nhóm người Nicolas cho Hoắc Xuyên, anh ta cố ý dặn Hoắc Xuyên sắp xếp nơi ở của gia tộc Boleyn cách xa căn phòng của Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu.
Tần Muội nghe vậy thì chỉ vào mình: “Tôi á?”

“Ừ”
“Yên tâm đi, em ba sẽ không phụ lòng em dâu đầu, cậu không nên suy nghĩ nhiều”

Anh ta đi lên trước vỗ vỗ vai Tân Muội, sau đó nói với cả Tân Muội và Kiều Hi: “Hai đứa về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi, đêm nay dù có nghe được động tĩnh gì cũng đừng ra khỏi phòng.”
“Không, tuyệt đối không có chuyện ấy!” Kiều Hi lắc đầu nguầy nguậy.

Có đánh chết cậu ta cũng không dám thừa nhận là cậu ta có ý đồ riêng đầu.
Không biết hai người làm trò bí hiểm gì mà đều cười rất hài lòng, giống như đã thống nhất điều gì đó.

Hoắc Dịch Dung đi tới trước cửa phòng của Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu.
Rõ ràng là Tần Nguyễn vừa tắm rửa xong, cô mặc bộ đồ ở nhà trông khá thoải mái dễ chịu, cô đang lau tóc.

Cô tránh người sang một bên để Hoắc Dịch Dung tiến vào: “Tam gia đang tắm ạ, anh vào chờ anh ấy một chút.”
Kiều Hị tủi thân tránh né cú đạp của Hoắc Dịch Dung.

Vẻ mặt của Hoắc Dịch Dung rất hung tàn, ánh mắt anh ta trợn trừng nhìn chằm chằm vào Kiều Hi, khóe môi cong lên thành một nụ cười nham hiểm: “Thế là đang uy hiếp anh?”
Kiều Hi: “Anh nể tình cảm bạn bè nhiều năm với cậu chủ Nicolas mà chuẩn bị giấu giếm ông ngoại, bác cả về chuyện gia tộc Boleyn muốn tính toán anh bao

Theo mỗi câu Kiều Hi nói ra, là sắc mặt của Hoắc Nhị gia lại trầm xuống mấy phần.
Giọng nói của Hoắc Dịch Dung có phần uể oải lười biếng.

Vẻ mặt vô lại của Tần Muội hiếm thấy trở nên nghiêm túc hơn.
“Cốc cốc cốc”

Anh ta gõ cửa.
Hoắc Xuyên nghe xong mệnh lệnh thì đưa cả đoàn người rời đi.

Hoắc Dịch Dung đứng trên boong thuyền, lặng lẽ nhìn về phía Kiều Hi: “Nhìn ra được cái gì không?”
Mặc kệ là nguyên nhân gì, anh taa cũng không định để mình gặp rắc rối một lần nữa.

Nicolas đưa tay nắm lấy bả vai của Hoắc Dịch Dung, trên gương mặt điển trai nở nụ cười, anh ta bảo đảm: “Không có lần sau”
Hoắc Nhị gia hừ một tiếng đầy lạnh lùng, anh ta chuyển tầm nhìn sang Tân Muội đang trầm tư ở cạnh đấy.

“Tần nhị thiểu nhìn ra được cái gì?”
Tần Muội cau mày: “Tôi không biết, tự nhiên có cảm giác không thích hợp, cũng không biết có phải là cảm giác của tôi sai lầm hay không. Vừa nãy gã có liếc nhìn đám vệ sĩ đi theo khoảng ba lần, tôi cũng nhìn theo nhưng không phát hiện ra bất cứ cái gì, tuy nhiên tôi cứ có cảm giác không ổn lắm”

Hoắc Dịch Dung khen: “Ánh mắt của Tần nhị thiếu tinh tường đấy”
Rõ ràng tuổi mụ đã hơn 20, nhưng trông vẫn rất nhỏ, chẳng trách dễ khiến người ta hiểu lầm.

“Có cái gì không tiện, anh vào đi”
Kiều Hi không dám nói là cả hai mà chỉ trông mong nhìn Hoắc Dịch Dung.

Hoắc Dịch Dung gỡ tay của Kiều Hi xuống: “Trở về phòng nghỉ ngơi sớm đi, anh đi tìm anh ba của em đây.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Hoắc Dịch Dung lặng lẽ nhìn anh ta: “Cậu xác định 100% là không gây thương tổn được à?”

Chuyện này thì đúng là không có cách nào cam đoan được, gia tộc Boleyn cũng không hoàn toàn nắm chắc, Nicolas im lặng.
Câu này cũng không phải do Tần Nguyễn nói, mà là Hoắc Tam gia vừa từ phòng tắm đi ra nói.

Nghe thấy tiếng của em ba nhà mình, lúc này Hoắc Dịch Dung mới thong dong tiến vào phòng.
Tóc của Tam gia đã khô, anh cũng thay một bộ đồ thoải mái cùng kiểu với Tần Nguyễn.

Anh ngồi xuống, cầm máy tính bảng trên bàn lên, lật xem tin tức chưa xem hết đêm nay.