Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 343: Th n phận của tần nguyễn cao quý, địa vị ngang bằng với quỷ satan của bọn họ



Donald lạnh lùng nhìn Hoắc Tam gia: “Cậu muốn nói cái gì?”

Ánh mắt của Tam gia từ bị mà ôn hòa: “Tôi không hy vọng sự bình 1yên kéo dài cả trăm năm bị phá vỡ” “Nicolas!”

Một bóng dáng cao gầy tiến vào căn phòng, vừa nhìn thấy Nicolas người bê bết máu ngã trên mặt đất thì người này lập tức hô lên.
Nhưng Hoắc Tam gia và Tần Nguyễn đang chắn ở cửa ra vào nên nhóm người này không thể vào được.

Donald lặng lẽ liếc nhìn Nicolas đang nằm trên mặt đất, cơn thịnh nộ và sát khí thoáng xuất hiện trong mắt gã, sau đó vong hồn của gã chậm rãi biến mất trong phòng.
Anh vuốt tóc cô, dịu dàng hỏi: “Buồn ngủ?”

Tần Nguyễn gật đầu: “Em chưa ngủ đủ.”
Gia tộc Lathambo là quý tộc trong giới ma cà rồng, từng thành viên trong gia tộc này đều rất tàn bạo, một khi khiêu khích người của gia tộc bọn họ, thì chắc chắn sẽ rước lấy cả gia tộc ra tay.

Gia tộc Boleyn bị bọn họ để mắt tới, đúng là bất hạnh.
Cô ta quỳ trên mặt đất, ôm lấy Nicolas và không ngừng hô hào tên của em trai: “Nicolas, em tỉnh dậy đi, Nicolas?”

Bên ngoài phòng, các vệ sĩ và Pháp sư của gia tộc Boleyn nghe thấy cậu chủ xảy ra chuyện thì chạy ào vào phòng như ong vỡ tổ.
Ánh mắt lạnh lùng của Tam gia nhìn Donald, giọng anh có vẻ không vui: “Chỉ cần không ảnh hưởng tới lợi ích của chúng tôi thì không ai quan tâm đến những chuyện kia của các người”

“Tôi đã hiểu” Donald đứng dậy, khẽ gật đầu với hai người.
Hoắc Dịch Dung nhẹ nhàng nói với hai người: “Trở về tắm rửa rồi ngủ một giấc đi, ngày mai chúng ta sẽ trở về”

Anh ta không có lòng dạ nào mà thẩm vấn hai đứa nhóc này, Hoắc Dịch Dung nhấc chân ráo bước tiến vào căn phòng tràn ngập mùi máu tươi.
“Chúng ta trở về ngủ tiếp.”

“Anh để ý ở đây nhé, hỏi thử xem Leslie có ý tứ gì, em đưa Nguyễn Nguyễn về nghỉ ngơi”
Hoắc Dịch Dung đã quen với chuyện này rồi, nhưng Tần Nguyễn lại hơi kinh ngạc.

Ảnh mắt của Hoắc Nhị gia chuyển sang Tần Nguyễn, anh ta hỏi: “Em dâu thấy thế nào?”
Tần Nguyễn cau mày: “Bọn họ không thành thật thì chẳng ai giúp được”

Hoắc Dịch Dung nghe ra được cái gì đó trong lời nói của cô, trên gương mặt tuấn tú hiện lên sự hiếu kỳ: “Có nội tình gì à?”
“Không chết ở thủ đô là được. Gương mặt tuấn tú của Tam gia rất lạnh, giọng điệu không hề trập trùng.

Lạnh tâm lại lạnh tình, từ thực chất bên trong lộ ra bản tính lạnh lùng của người nhà họ Hoắc.
Cô đẩy Tân Muội sang chỗ Kiều Hi, rồi đi lên chắn ngay trước người Tam gia, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn gã.

“Ở đời phải tự biết mình là ai, tôi mặc kệ anh là ma vật phương tây, hay là quý của phương đồng, lúc này mà anh còn không phân rõ được tình cảnh của mình thì tôi không ngại đưa anh vào Địa Phủ của phương đông chơi một lần đầu”
Trong đôi mắt thâm thúy đen nhánh của Tam gia d7ường như có tia sáng khó dò, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ tự phụ và ngạo nghễ: “Chưa bao giờ sợ hãi, chỉ sợ hạng giá áo túi cơm k7hông biết tự lượng sức thôi” Lời nói vô cùng ngang ngược.

Hai mắt Donald đỏ rực, nổi rõ sát ý: “Cậu không sợ tội giết chết2 cậu ư?”
Tần Nguyễn đưa tay che miệng ngáp một cái, cô miễn cưỡng nói: “Người phụ nữ vừa đi vào đang mang thai, là một con ma cà rồng nhỏ”

Hoắc Dịch Dung và Hoắc Vân Tiêu nghe vậy thì cùng liếc nhau, ánh mắt họ tối xuống, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
Trên người gã có sự tu dưỡng tốt đẹp, gã nhẹ nhàng nói với Tần Nguyễn: “Tôi không có ý định gây chiến, rất mong các vị không nhúng tay vào chuyện giữa gia tộc Boleyn và gia tộc Lathambo.”

Tần Nguyễn ngoài nhìn Tam gia, hỏi thăm ý của anh.
Giọng Tam gia trầm xuống: “Gã là một thành viên của gia tộc Lathambo”

Cơn buồn ngủ của Hoắc Dịch Dung thoáng chốc bay sạch: “Khiếp thế cơ à?”
Tam gia ôm eo Tần Nguyễn tránh ra, đi đến chỗ Hoắc Dịch Dung đang buồn ngủ, tựa người vào vách tường hành lang.

Hoắc Nhị gia vuốt vuốt mi tâm, hai mắt khép hờ, giọng điệu lười biếng: “Là vong hồn của con ma cà rồng kia à?”
“Đi đi.”

Hoắc Dịch Dung nhìn bọn họ rời đi xong mới quay người đi về phía Tần Muội và Kiều Hi người dính đầy máu trông rất chật vật.
Kiều Hi kéo cánh tay của Tần Muội, cố hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, cậu ta thật sự sợ anh hai sẽ nổi bão.

Nhưng thật ngạc nhiên là thái độ của anh hai rất tốt.
Đứa bé này đối với gia tộc Lathambo mà nói thật sự là quá quý giá.

Ảnh mắt Tam gia hơi rũ xuống, anh nhìn thấy động tác lau nước mắt ở khóe mắt của Tần Nguyễn.
Hoắc Tam gia ôm chặt lấy eo của Tần Nguyễn, kéo cô vào gần mình.

Động tác này không chỉ tuyên bố chủ quyền đối với Donald, mà còn khiến Tần Nguyễn tránh xa sự thăm dò của một con ma cà rồng.
Bên này gây ra động tĩnh lớn như vậy, làm kinh động đến rất nhiều người.

Hoắc Dịch Dung cùng các thành viên trong gia tộc Boleyn cuống cuồng chạy đến.
Donald biết Tần Nguyễn không đơn giản, gã cau mày nhìn chằm chằm vào cô gái người phương đồng có gương mặt xinh đẹp non nớt này. Gã chậm rãi khép miệng lại, cũng thoáng thu lại vẻ ngạo nghễ của mình.

Vừa rồi gã tìm Tần Nguyễn là vì muốn đàm phán với cô, để cô không nhúng tay vào chuyện này.
Thân phận của người phụ nữ này rất cao quý, địa vị ngang bằng với quỷ Satan của bọn họ.

Donald nhẹ nhàng cúi người hành lễ với Tần Nguyễn, đây là một nghi thức quý tộc trang trọng hơn lúc trước.
Tam gia hờ hững nói: “Không chết được.”

Cho dù Hoắc Dịch Dung có máu lạnh đến đầu thì chung quy anh ta cũng đã từng là bạn học một thời với Nicolas, nên không khỏi lo lắng nói: “Nhưng sợ rằng cũng cách cái chết không xa”
“Các người đang sợ à?”

Donald nhướng mày đầy vẻ xấu xa, khuôn mặt tuấn tú của g2ã dường như được bao phủ bởi một tầng bí ẩn, sắc mặt gã lạnh lùng mỉa mai.
Nguyên nhân tại sao gia tộc Lathambo có ít thành viên, là bởi vì bọn họ khinh thường biến đổi nhân loại, chuyển hóa con người thành đồng loại của bọn họ, chính điều ấy đã dẫn đến chuyện trong hàng trăm năm qua có rất ít thành viên mới gia nhập vào gia tộc này.

Nếu Leslie đang mang thai đứa con của gia tộc Lathambo, thì chẳng có gì lạ khi bọn họ lại để mắt tới gia tộc Boleyn.
Hoắc Dịch Dung không khỏi đồng tình với anh bạn tốt Nicolas, lần này gia tộc Boleyn thật sự gặp rắc rối rồi.

Anh ta hỏi: “Nicolas thế nào?”
Đây là một cô gái có mái tóc dài đỏ rực lóa mắt, cô ta lao vụt qua Tần Nguyễn và Tam gia, chạy đến chỗ Nicolas.

Cô ta chính là Leslie, chị của Nicolas.
Leslie ôm đầu của Nicolas đặt trên đời mình, sau khi được Pháp sư của gia tộc kiểm tra và cho biết em trai không sao, cô ta mới thở phào.

Thấy anh họ Dịch Dung đi vào phòng, thật sự không có định xử lý mình, Kiều Hi bèn kéo Tần Muội chuồn mất.