Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 344: Hoắc nhị gia



Leslie không buông tha: “Trước đó người của cậu ở ngay chỗ này, nhưng bọn họ trơ mắt nhìn em trai tôi bị thương!”

Hoắc Nhị 1gia đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng lắc lắc: “Leslie, cô nói như vậy là không đúng rồi, người vừa mới ra mắt chính là em ba nhà tôi và p2hu nhân của em ấy. Lúc trước cô cũng có mặt ở trên boong thuyền nên chắc hẳn đã nhìn thấy bọn họ rồi” Ban ngày còn nhảy nhót tưng bừng, ban đêm đã như thế này khiến Nhị gia không khỏi cảm thán đúng là thế sự vô thường.

Nụ cười trên gương mặt Hoắc Dịch Dung dần thu lại, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Hoắc Dịch Dung ngồi xổm xuống, đưa tay sờ vào động mạch chủ của Nicolas.

Đúng là vẫn còn sống, nhưng rất yếu.
“Nhà họ Hoắc có” Hoắc Nhị gia đứng lên, nói với Hoắc Xuyên đang đứng trấn giữ ở cửa: “Đưa bác sĩ tới đây khám cho tiểu thư Leslier

“Không!” Leslie cự tuyệt.
“Hoắc Nhị!” Leslie thẹn quá hóa giận.

Hoắc Nhị gia nheo mắt, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Em ba nhà tôi rất để ý đến phu nhân của em ấy, lúc này cô mà đi quấy rầy vợ chồng họ thì không chỉ không cứu được em trai cô, thậm chí còn có thể vì thế mà chọc giận em ba nhà tôi đấy”
Tần Nguyễn nói Leslie đang mang thai, anh ta tin lời này là thật.

Hoắc Dịch Dung bèn đề nghị: “Cô có muốn tìm bác sĩ xác nhận lại không?”
Leslie cũng phát giác được tình thể không ổn, cô ta nhíu mày hỏi: “Tại sao cậu lại nghi ngờ tôi đang mang thai?”

Hoắc Dịch Dung liếc các Pháp sư xung quanh, anh ta xích lại gần bên tai Leslie, mỉm cười nói khẽ: “Bởi vì có cao nhân nói cho tôi biết, trong bụng cô đang mang thai một con ma cà rồng nhỏ”
Cô ta vội đưa tay ra kéo ống quần của Hoắc Dịch Dung, cần khẩn: “Cậu là bạn tốt của em trai tôi, cậu không thể thấy chết mà không cứu được.”

Hoắc Dịch Dụng rũ mắt xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cái tay của Leslie đang bắt lấy ống quần mình.
Trên gương mặt quyến rũ của Leslie tỏ vẻ khó chịu và đè nén: “Lúc nào tôi đến gặp bọn họ được?”

“Chờ trời sáng xuống thuyền rồi, đưa cả Nicolas đến xin lỗi em dâu tôi.”
Lúc này, chẳng lẽ mạng sống không phải là chuyện quan trọng nhất à.

Hoắc Dịch Dung nhíu mày: “Cô còn biết cứu người như cứu hỏa cơ đấy?”
Leslie điện quá, có tí chuyện con con ấy mà cũng cần em trai cô ta đi xin lỗi à, như thế này càng giống như là uy hiếp hơn.

Nghĩ đến tính mạng của em trai, cô ta cắn rằng: “Được!”
Khóe môi Hoắc Dịch Dung nhếch lên: “Là thật hay giả chỉ cần tìm bác sĩ chẩn đoán chính xác là biết ngay.”

Sắc mặt Leslie sầm sì: “Nhưng lần này chúng tôi đi vội vàng nên không dẫn theo bác sĩ riêng”
Nhưng nhìn bụng của Leslie thật sự không giống như người đang mang thai.

Leslie có một thân hình tuyệt vời, không hổ với lời chào hàng của Nicolas rằng vóc dáng cô ta rất nóng bỏng gợi cảm.
Leslie nhíu mày: “Xin lỗi?”

Hoắc Nhị gia miễn cưỡng giải thích: “Hôm qua em trai cô ở ngay trước mặt em dâu tôi, nói em ấy lòng dạ hẹp hòi, chẳng lẽ cậu ta không nên đi nói lời xin lỗi à?”
“Đi cầu xin em dâu tôi ấy.” Hoắc Dịch Dụng cười như con hồ ly, vừa xấu xa lại vừa du côn.

“Cô gái kia?”
Nói xong, cô ta quay người nhanh chân rời khỏi phòng.

Hôm sau, ở bến tàu.
Phần bụng bằng phẳng, tỉ lệ dáng người hoàn hảo, thế này làm sao giống một người phụ nữ mang thai được ba tháng rồi chứ.

Khi biết tin mình có thai, Leslie hốt hoảng sợ phần bụng, miệng vẫn liên tục lẩm bẩm không thể nào.
Anh ta hỏi Leslie: “Cô đang có thai đấy, cô có biết không?”

Leslie trợn to mắt, giọng the thé: “Cậu đang nói đùa cái gì vậy! Tôi không thể có con được!”
Hoắc Nhị gia nhìn đồng hồ, giọng nói hơi trầm xuống: “Rạng sáng là chúng ta sẽ xuống thuyền, nếu có thật sự muốn Nicolas sống thì đi cầu xin em dâu tôi đi. Vì nể tình cảm bạn học nhiều năm giữa tôi và Nicolas, tôi mới chỉ một con đường cho hai chị em nhà cô đấy”

“Cậu xác định cô ta có thể giải quyết vấn đề của chúng tôi?” Leslie ngước mắt nhìn lên, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Giọng Leslie rất lạn7h, cô ta nói: “Thế thì sao, nếu như em trai tôi xảy ra chuyện gì ở chỗ này, thì nhà họ Hoắc các người sẽ phải trả một cái giá cực 7đắt”

Hoắc Dịch Dung bước từng bước thong dong đến chỗ Leslie: “Lúc trước gia tộc Boleyn của các người tính kể em ba nhà tô2i, em ấy không tự mình ra tay giết chết Nicolas đã là tốt lắm rồi. Kiềm chế lại cái thái độ phách lối của cô đi, nơi này không phả0i là nước M mà gia tộc Boleyn muốn làm gì thì làm đầu!”
“..” Khóe môi Hoắc Dịch Dung hơi co rút.

Tầm mắt anh ta rời xuống, nhìn chằm chằm vào bụng của Leslie.
Leslie đi theo phía sau, cô ta sầm mặt, trong mắt lộ ra sự phản cảm và lo lắng.

Bác sĩ của nhà họ Hoắc đang ngủ say thì bị kéo dậy, anh ta làm kiểm tra và chẩn đoán cho Leslie, đúng là cô ta đã mang thai được ba tháng rồi.
Leslie biết em dâu mà Hoắc Dịch Dung nói đến là ai.

Chính là cô gái nhìn trông rất ngây thơ đơn thuần đứng ở bên cạnh Hoắc Tam gia.
Ám vệ của nhà họ Hoắc đều biết Nhị gia ghét máu tươi.

Nếu trên người bị dính máu mà không xử lý ngay thì vị này sẽ nổi điên bất cứ lúc nào.
Hoắc Dịch Dung đứng ở trước mặt Leslie, anh ta nhìn về phía Nicolas sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất bằng ánh mắt lo lắng.

Leslie biết rõ lần này thật sự là do bọn họ không lên kế hoạch chu toàn, vì thế chọc giận người của nhà họ Hoắc, nhưng cô ta không thể trơ mắt nhìn em trai bị ma quỷ tra tấn được.
“Không thể nào!” Giọng Leslie rất kích động, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Nếu cô ta mang thai vào thời điểm này thì đó chỉ có thể là của con ma cà rồng thuộc gia tộc Lathambo kia.
Hoắc Dịch Dung đỡ trán, bất lực nói: “Thân thể em dâu tôi không tiện lắm, tốt nhất là cô đừng đi quấy rầy em ấy vào lúc này”

Leslie quay đầu lại, vẻ mặt nhăn nhó vặn vẹo: “Cứu người như cứu hỏa!”
“Vậy bây giờ tôi đi tìm cô ta luôn!” Leslie đứng dậy muốn rời đi.

“Chờ một chút!”
Giọng điệu của Hoắc Dịch Dung rất bình tĩnh, vẻ mặt đùa cợt: “Thật ra cũng không phải là không có cách nào cứu được cậu ta và cả cô.”

Mắt Leslie hơi sáng lên: “Cách gì?”
Hoắc Nhị gia phất tay, vị bác sĩ riêng kia thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng.

Trong tay Hoắc Xuyên cầm bộ quần áo sạch sẽ, đi đến trước mặt Hoắc Dịch Dung: “Nhị gia, quần áo của ngài bị bẩn rồi, thay bộ mới đi ạ”
Cô ta không thể tin được, một cô gái nhỏ tuổi như vậy lại thật sự có thể giúp họ giải quyết vấn đề.

Hoắc Nhị gia: “Các người chỉ có một cơ hội này, không thử thì làm sao mà biết được.”
Cô ta giao em trai lại cho Pháp sư của gia tộc rồi đứng lên, nói với Hoắc Dịch Dung: “Tôi đi với cậu đến gặp bác sĩ.”

“Được thôi.” Hoắc Dịch Dụng quay người rời đi.
Trong căn buồng nhỏ trên tầng hai của Chí Tước Hào.

Tam gia đứng khoanh tay, nhìn ra ngoài qua ô cửa kính trong suốt, các thành viên của gia tộc Boleyn đang xếp hàng đứng trên bờ cát.