Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 349: Hoắc gia tức giận



Tam gia ngồi dậy, bật đèn ngủ.

Nhìn thấy Tần Nguyễn cau mày, anh nâng cô lên ôm vào người mình.

Một bàn tay vữn1g vàng nhè nhẹ vỗ về lưng Tần Nguyễn, anh nhỏ giọng trấn an: “Đừng sợ, không sao đâu, để anh cho người đi nhắc nhở một tiếng, 2bảo bọn họ bớt ồn ào đi.” Tam gia ôm Tần Nguyễn, hai người tiếp xúc không có khoảng cách, mùi hương trên người Tần Nguyễn tràn vào trong mũi của Tam gia.

Đêm khuya trong căn phòng yên tĩnh này có hai luồng hơi thở đan xen nhau, bầu không khí nhất thời rơi vào trạng thái mập mờ.

Tam gia bắt đầu mất tập trung, Tần Nguyễn cũng nhận thấy tư thế của hai người họ quá nguy hiểm.
Cô ta đứng ở cửa, quay mặt về hướng Hoắc Tam gia và Tần Nguyễn, sau đó quỳ một chân xuống.

Hoắc Chi cúi đầu, sợ hãi nói: “Thuộc hạ không làm tốt phân sự, xin Tam gia trách phạt.”

“Không thấy đây là trường hợp nào à, cút xuống mau!”
Anh đưa tay ấn vào cái nút trên đầu g0iường, cửa phòng nhanh chóng bị gõ vang.

“Tam gia?”

Hoắc Chi đẩy cửa phòng đi vào và nhìn thấy tư thế thân mật của Tam gia và phu nhân.
Hoắc Chi thấy thế liền vội vàng tiến lên đỡ lấy anh ta.

“Cút!”

Hoắc Nhị gia không cảm động chút nào, đẩy mạnh Hoắc Chi ra khỏi phòng.
Một lát sau, cửa bị đá văng, Hoắc Chi đã không thủ vững được cửa.

Leslie dẫn theo đám Pháp sư của gia tộc Boleyn, một đoàn người chen chúc xông vào phòng.

Hoắc Chi trông rất chật vật tiến vào phòng, quần áo trên người cô ta có nhiều nếp nhăn, chắc có lẽ là do đánh nhau với người ta ở bên ngoài gây ra.
“Tam gia và phu nhân đang nghỉ ngơi, xin các vị rời đi cho!”

Giọng nói lạnh như băng của Hoắc Chi vang lên bên ngoài cửa.

Tiếp theo đó là giọng nói lo lắng của Leslie: “Cô tránh ra!”
Bọn họ ở đây là chỉ Nicolas và Leslie, hiện giờ hai chị em nhà đấy đang nhận định Tần Nguyễn có thể cứu bọn họ.

Tần Nguyễn cũng không thất vọng, chỉ là hiện giờ cô cũng không quá buồn ngủ, thấy hơi nhàm chán.

Nhưng bọn họ không đi xem, không có nghĩa không có người tới.
Thằng cha này rõ ràng là đã để mắt tới Leslie, hoặc là Nicolas từ lâu.

Gã là Vua ma cà rồng của gia tộc Lathambo, nếu gã đã không muốn thì ai mà ép được gã.

Pháp sư của gia tộc Boleyn có thể giết chết được gã cũng là do gã muốn như thế thôi, mà Tần Nguyễn thì không biết nguyên nhân vì sao gã làm như thế.
“Cho tôi vào!”

Sau lưng họ vang lên tiếng cầu xin yếu ớt.

Hai người Hoắc Khương và Hoắc Chi quay đầu nhìn lại thì thấy Nicolas được Hoắc Xuyên dìu tới.
Tần Nguyễn tựa vào vai của Tam gia, cơn buồn ngủ vừa rồi chạy mất tiêu.

Cô thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng dùng cằm ma sát lên vai anh, cô đề nghị: “Hay là chúng ta đi xem xem thế nào?”

Lần này Tam gia không nghe theo cô, anh từ chối thẳng thừng: “Không được, đi rồi bọn họ lại muốn quấn lấy em.”
Giọng nói lạnh lẽo của Donald vang lên: “Các người nói không giữ lời!”

Vừa đến đã bắt đầu chỉ trích, rõ ràng là gã đến đây với cơn thịnh nộ.

Tam gia kéo tấm chăn mỏng choàng lên người Tần Nguyễn, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Donald, gương mặt điển trai căng ra trông còn nguy hiểm hơn đối phương.
“Một nửa?!” Hoắc Chi kinh ngạc.

Phải biết lần này Nicolas và Leslie đến đây có mang theo 23 Pháp sư, đều là những người có năng lực xuất chúng trong gia tộc.

Hoắc Khương: “Chúng ta yên lặng chờ xem chuyện gì xảy ra thôi, Nhị gia đã ra lệnh không ai được vào nếu không có lệnh của ngài ấy.”
Donald, Tần Nguyễn, Tam gia cùng quay đầu nhìn về phía cánh cửa.

Ngoài cửa nhanh chóng vang lên tiếng đánh nhau.

“Bành!”
“Để tôi dìu ngài qua đó.”

Hoắc Xuyên tốt bụng đỡ anh ta tới cửa, sau đó lùi lại.

Nicolas đẩy cánh cửa trước mặt, cảnh tượng trong phòng đập vào mắt anh ta.
Hoắc Chi quay đầu lại, vẻ mặt lo lắng vì không hiểu gì cả.

Để chủ nhân phải bảo vệ bọn họ, vậy thì có thể thấy được tình thế rất nghiêm trọng.

Hoắc Khương trầm giọng: “Pháp sư của gia tộc Boleyn bị chết một nửa.”
Hoắc Khương cau mày: “Nhị gia chỉ lệnh cho chúng ta ở đây chờ, cũng không nói đến những người khác.”

Hoắc Xuyên nhìn sang Nicolas đang sắp hết hơi đến nơi ở bên cạnh, anh ta nói, giọng khá hờ hững: “Cậu chủ Nicolas cũng nghe thấy rồi đấy, Nhị gia đã có lệnh không cho phép chúng tôi đi vào, nếu ngài muốn vào thì chỉ có thể tay làm hàm nhai thôi.”

Nicolas che vết thương còn đang rướm máu trên cổ, anh ta tránh khỏi bàn tay nâng đỡ của Hoắc Xuyên, yếu ớt nói: “Tôi sẽ tự mình đi vào.”
Nhưng thông qua tất cả những chuyện xảy ra với Leslie, cô suy đoán rằng có điều gì đó không ổn trong toàn bộ sự việc.

“Cộc cộc cộc!!!”

Trong lúc ba người đang giằng co, cửa phòng bị người bên ngoài gõ vang.
“Gia tộc Lathambo tự nhận là quý tộc, vậy lễ nghi cơ bản và giáo dưỡng của anh đâu?!”

Khuôn mặt Donald hiện ra vẻ tàn nhẫn, đôi mắt đỏ như máu của gã tựa con rắn độc đảo quanh Tam gia và Tần Nguyễn: “Là các người nói không giữ lời trước!”

Tam gia cười lạnh, anh nói bằng giọng giễu cợt: “Chúng tôi chưa hề nhúng tay vào, sao lại nói là không giữ lời được?”
Tần Nguyễn đè tay lên vai anh, cô lắc đầu: “Đừng, em không sợ, chỉ là vừa định ngủ thì đột n7hiên nghe được tiếng kêu thảm thiết khiến cơ thể phản ứng theo bản năng thôi.”

“Anh biết, Nguyễn Nguyễn ngoan nhất.” <7br>
Tam gia giữ đầu Tần Nguyễn, để cô tựa trên vai mình.

Ở góc độ mà Tần Nguyễn không nhìn thấy, gương mặt tuấn tú 2của Tam gia tỏ ra không kiên nhẫn, trong mắt anh tràn ngập sự nguy hiểm hung ác.
Đúng lúc này, Donald đột nhiên xuất hiện trong phòng.

Dáng người của gã thẳng tắp, các đường nét trên khuôn mặt rất xuất sắc, nhưng vẻ mặt gã rất âm trầm.

Đôi mắt sâu thẳm đỏ như máu kia nhìn thẳng vào hai con người đang ôm chặt lấy nhau trong phòng.
Hoắc Dịch Dung từ phía sau đi vào trong phòng, anh ta nhìn chằm chằm Hoắc Chi đang quỳ trên mặt đất bằng ánh mắt lạnh lùng.

Ngay tại lúc anh ta chuẩn bị nhấc chân đạp người ra ngoài, thì Tần Nguyễn đã nhanh tay bắn ra lực Minh Thần, đẩy Hoắc Chi ra ngoài cửa.

Hoắc Nhị gia đạp vào khoảng không, bởi vậy mà anh ta còn suýt bị ngã ra đất.
Tam gia lạnh giọng ra lệnh: “Đi xem tình hình bên phía Nicolas thể nào, bảo bọn họ nhỏ tiếng thôi.”

“Vâng.”

Hoắc Chi cụp mắt xuống, cung kính đi ra ngoài và nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Donald để lộ ra hàm răng sắc nhọn, gã nhe răng với Tam gia, cả giận nói: “Leslie dùng đứa trẻ trong bụng uy hiếp tôi, là các người nói cho cô ta biết chuyện cô ta đang mang thai dòng dõi của gia tộc Lathambo.”

Tần Nguyễn quay đầu lại, cô cau mày tỏ vẻ không vui: “Anh chưa từng nói là không thể nói cho cô ta biết chuyện đó.”

Trước kia đúng là Leslie đã đùa bỡn với Donald, nhưng chính gã Donald này cũng không phải loại tốt lành gì.
Chị gái của anh ta bị Donald bóp cổ, sắc mặt tím tái sắp tắt thở đến nơi.

“Buông Leslie ra!”