Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 350: Nguyễn nguyễn



Bàn tay bóp lấy cổ của Leslie từ từ buông ra.

Nicolas vừa muốn đỡ chị mình sắp ngã xuống đất thì bị Donald tóm lấy. Hoắc Dịch Dung đi đến bên cạnh hai người họ, anh ta đè thấp âm thanh xuống, hỏi: “Nicolas thành lương thực dự trữ của Donald à?”

Ánh mắt của Tam gia rất lạnh: “Như anh nhìn thấy.”
Một sự tồn tại thấp hèn như vậy, dựa vào cái gì để đưa ra yêu cầu với gã.

Tần Nguyễn đứng ở một bên, nghe cuộc đối thoại thì nhíu mày, cô không nhịn được mà xen lời vào: “Anh đã muốn có đứa trẻ trong bụng Leslie, còn muốn dựa vào việc Nicolas ký kết huyết khế giúp anh tái tạo cơ thể, bọn họ chỉ muốn sống sót thôi, không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt như thế.”
Hoắc Tam gia, Tần Nguyễn và Hoắc Dịch Dung nhìn thấy hết cảnh tượng này, trông giống như một trận chiến 7đầy máu me vậy.

Cả phòng toàn là mùi máu tươi, nồng đến mức khiến bọn họ khó chịu.
Giọng anh lười biếng, kèm thêm một chút kiêu ngạo và độc đoán.

Khuôn mặt tuấn tú, ôn hòa của Tam gia ẩn chứa sức hút của đàn ông, toàn thân anh tỏa ra khí chất thanh tao, quý phái độc nhất vô nhị. Trên gương mặt anh nở một nụ cười rất nhẹ, ánh mắt mang theo sự thù địch nhìn chằm chằm vào vong linh của gã ma cà rồng đang ngấp nghé vợ anh.
Tần Nguyễn cũng không muốn dây dưa với gã về những vấn đề này, theo suy nghĩ của cô, Donald là một kẻ được đằng chân lân đằng đầu.

Cô thở ra một hơi, giọng trầm xuống: “Ban đầu đúng là Leslie để mắt tới anh ở quán bar, tôi không rõ trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng thiết nghĩ với năng lực Vua ma cà rồng như anh, thì tuyệt đối không có khả năng anh bị thuộc hạ của gia tộc Boleyn đánh ngất xỉu mang đi.”
Tần Nguyễn lắc đầu: “Chẳng qua là tôi cảm thấy anh không cần thiết phải tra tấn bọn họ như vậy, anh đã trả thù bọn họ đủ nhiều rồi, mà con người có lẽ còn yếu ớt hơn so với anh nghĩ đấy.”

Donald cười, gương mặt đẹp trai quý phái lộ ra vẻ trào phúng: “Tôi đã đọc qua một ít sách cổ của phương Đông, cô đang muốn tôi lấy ơn báo oán?”
Tần Nguyễn cũng không có ý này, cô hỏi ngược lại: “Lấy ơn báo oán thì lấy gì báo đức đây?”

Donald không hiểu.
Donald cắn lấy vết thương của Nicolas, hút từng ngụm to.

Có máu rơi ra ngoài, nhỏ giọt trên mặt đất phát ra â7m thanh tí tách rất nhỏ.
Donald lạnh lùng nói với Tần Nguyễn: “Tôi tôn trọng cô, không có nghĩa là cô có thể khiêu khích tôi đâu.”

Tần Nguyễn cười một tiếng: “Tôi cũng không phải là người thích xen vào việc của người khác, nhưng các người trình diễn một màn vừa rồi thực sự khiến tôi không nhịn nổi nữa. Rõ ràng là anh muốn để cho họ sống, vậy thì cần gì phải giày vò họ đến mức sống dở chết dở như thế này chứ.”
“Cám ơn đã khích lệ, có được sự tán thưởng của một quý tộc như ngài đây là vinh hạnh của tôi.”

Tần Nguyễn mỉm cười, nụ cười trên mặt cô rất vô hại, sạch sẽ ngoan ngoãn lại ngây thơ như một đứa trẻ.
Donald cười mập mờ, vẻ mặt đầy ẩn ý.

Gương mặt tuấn tú của Tam gia lạnh đi, trong mắt anh tràn ngập ý cảnh cáo nguy hiểm.
Tam gia và Tần Nguyễn đã đứng dậy xuốn2g giường, hai người đứng bên cạnh giường, vẻ mặt trở nên quái dị.

Hai người nghe tiếng kêu đau đớn của Nicolas, nhìn xem anh ta k0hông có chút sức lực phản kháng nào, đây chính là sự nhỏ bé của con người khi đứng trước những thứ siêu nhiên.
Gã dừng việc hút máu Nicolas, trước khi rời đi, gã liếm vết thương một cái.

Vết thương trên cổ Nicolas hồi phục một cách thần kỳ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Donald nhe răng nanh, gã liếm môi, vẻ mặt u ám, màu mắt đỏ càng trở nên sâu hơn.

“Lúc bọn chúng giết chết tôi, những đau đớn mà tôi nhận được phải hơn gấp vạn lần bây giờ.”
Khóe môi Donald nhếch lên tạo thành một nụ cười nham hiểm, thái độ của gã rất kiêu ngạo, vẻ mặt tỏ ra giễu cợt và khinh thường.

Gã không lên tiếng, nhưng ánh mắt thì rõ ràng là đang nói, cô cứ thử thì biết.
Trước mặt loài sinh vật siêu nhiên như thế này, bọn họ không hề có bất cứ năng lực phản kháng nào.

Đặc biệt là ở trước mặt Vua ma cà rồng Lathambo khủng bố.
Nhưng thật ra trong lòng cô đang chửi ầm lên, cái gã Donald này đúng là loại trong ngoài bất nhất, tự cao tự đại, vì hai chị em nhà Boleyn mà hôm nay cô phải tốn cả đống nước bọt.

Quả nhiên, Donald nghe Tần Nguyễn khen mình thì vẻ mặt cũng ôn hòa hơn nhiều.
“A!” Donald cười nhạo: “Chung sống hòa bình? Buồn cười thật đấy, các người bây giờ là con mồi nằm trong lòng bàn tay tôi, có tư cách gì để nói điều kiện hả?”

Nhân loại trong mắt gã là loài sinh vật nhỏ yếu vô dụng, bọn họ sinh ra là để trở thành những kẻ tội nghiệp bị bỏ rơi.
Tần Nguyễn vừa nói xong, ánh mắt âm u lạnh lẽo của Donald bắn thẳng đến chỗ cô.

Nicolas và Leslie cũng nhìn về phía Tần Nguyễn, từ trong lời nói của cô, họ biết được tin tức rất quan trọng.
Vết th1ương vẫn còn chảy máu của anh ta lại bị răng nanh cắn ngập vào một lần nữa.

Cơn đau ập đến khiến Nicolas không khỏi bật ra một ti2ếng nức nở.
Gã cười nhìn Hoắc Tam gia đứng bên cạnh Tần Nguyễn: “Hoắc phu nhân là một người rất thú vị.” Trong lời nói thể hiện sự ngấp nghé của gã với Tần Nguyễn.

Tam gia nắm lấy eo của Tần Nguyễn, biểu thị công khai chủ quyền: “Phu nhân của tôi không cần người khác khích lệ, tôi biết cô ấy tốt là được rồi.”
Donald giơ hai tay lên, vô cùng chân thành nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, chúng ta không phải là kẻ địch của nhau đâu, tôi chưa từng ra tay với phụ nữ đã có chồng.”

“Có gan anh có thể thử xem.”
Leslie nằm trên mặt đất, thấy em trai gặp nguy hiểm, cô ta cầm con dao bạc rồi hướng về phía bụng mình, cô ta quát Donald: “Buông Nicolas ra, nếu không tôi lập tức giết nó!”

Donald rũ mắt xuống, gã nhìn Leslie bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Tần Nguyễn chậm rãi nói: “Phương Đông chúng tôi có câu triết lý thế này, Nếu bạn phải tha thứ cho người khác, thì bạn nên tha thứ cho họ, làm việc gì cũng không nên làm quá tuyệt tình, cần phải chừa lại một đường sống.”

Sắc mặt Donald không tốt lắm: “Cô muốn tôi buông tha cho bọn họ?”
Donald đẩy Nicolas ra, gã nhìn Leslie với vẻ mặt dữ tợn, giọng đầy hằn học: “Cô giết nó, tôi sẽ khiến cả gia tộc Boleyn chôn cùng nó.”

“Anh dám!” Leslie tuyệt vọng gào thét.
Nicolas che vết thương vẫn còn đau, anh ta nói, giọng khàn khàn yếu ớt: “Anh muốn mạng của chúng tôi cũng chẳng để làm gì, chẳng lẽ giữa chúng ta không có khả năng chung sống hòa bình?”

Hiện giờ anh ta đã không còn hy vọng xa vời giết chết được Donald, hay là cầu xin đối phương buông tha cho bọn họ nữa.
Giọng nói của Tam gia mát lạnh, bên trong ẩn chứa sự tàn nhẫn.

Donald tỏ ra vô tội nhún vai, gã quay ra nói với Tần Nguyễn: “Những gì cô suy đoán đều gần đúng, chỉ có một việc là sai.”

Tần Nguyễn tỏ ra nghi hoặc: “Ồ? Xin rửa tai lắng nghe.”