Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 351: Một c u tôi thích cô mà làm tam gia đổ cả bình giấm chua



Leslie ngẩng đầu, nhìn hằm hằm vào Donald bằng ánh mắt phẫn uất: “Sai lầm lớn nhất của tôi chính là đã gặp anh ở quán bar đêm hôm 1đó!”

Donald cúi người, đưa tay nắm vuốt cái cằm của Leslie, gã cười lạnh: “Nhưng thật không may là cô lại tự chủ động rơi2 vào trong tay tôi, vốn người của gia tộc Boleyn không phải là mục tiêu của tôi. Trên người em trai cô chảy dòng máu thuần chủng 7của gia tộc Boleyn, ở mấy trăm năm trước gia tộc của các người từng là thần sứ, máu của Nicolas có thể giúp tôi tái tạo lại cơ th7ể.”

Leslie trợn mắt: “Tức là ban đầu các người vẫn để mắt tới chúng tôi?” Donald trầm giọng: “Tôi không thích phiền phức, cũng không thích người khác chống đối mình, các người đã gây ra cho tôi quá nhiều rắc rối, nên phải được dạy cho một bài học thôi.”

Tần Nguyễn có cảm giác tam quan của mình bị đánh vỡ, cái gã Donald này đúng là điển hình của loại đã được lợi lại còn thích khoe mẽ.

Giọng điệu của Nicolas rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Donald ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt: “Nửa cái mạng của tôi đều cho anh rồi, còn chưa đủ à?”
Nếu cô ta không ra tay với gã ma quỷ này thì tất cả mọi chuyện ở phía sau sẽ không xảy ra.

“Sở dĩ cô còn có thể sống đến bây giờ, là bởi vì thể chất của cô vậy mà lại thuận lợi mang thai dòng dõi của gia tộc Lathambo.” Donald buông cằm của Leslie ra.

Gã đứng dậy, móc từ trong ngực ra một chiếc khăn tay trắng, sau đó cẩn thận lau chùi ngón tay vừa chạm vào Leslie.
“Tôi muốn dù chị ấy sinh con xong, cũng có thể sống.”

“Nhiều yêu cầu quá nhỉ.”

Nicolas cắn chặt răng, ánh mắt đầy quật cường và kiên định nhìn chằm chằm vào Donald.
Một vị Pháp sư trung niên bị thương đứng ra, ông ta nhìn Donald bằng ánh mắt vừa phẫn nộ vừa e ngại.

Ông ta hơi cúi người trước Nicolas: “Cậu chủ, ký kết huyết khế với Vua ma cà rồng, thợ săn... ngài sẽ rất yếu thế, cũng không được đảm bảo, và người đề xuất huyết khế chủ tớ có thể xóa sổ ngài bất cứ lúc nào.”

Nicolas giương ánh mắt lạnh lẽo nhìn Donald, anh ta kháng nghị: “Như thế không công bằng.”
Donald quá giảo hoạt, thích đùa bỡn nhân loại, khống chế nhân loại là sở thích của ma cà rồng gia tộc Lathambo.

Cô chỉ tiện tay giúp đỡ hai kẻ ngốc Nicolas và Leslie thôi.

Donald nhẹ gật đầu, gã mỉm cười đề nghị: “Tôi có thể đồng ý, nhưng cô phải tới gia tộc Lathambo làm khách.”
Donald nhìn thẳng vào ánh mắt tức giận 2và nghi ngờ cô ta, trên mặt gã nở nụ cười chói lóa: “Trên danh sách có tên các người, nhưng bởi vì một số nhân tố mà đã bị gạch b0ỏ.”

Leslie bị đả kích một lần nữa.

Thế nên, tất cả đều là bởi vì cô ta mê mẩn gương mặt của Donald mà gây nên tai vạ.
Dường như vẫn còn dư vị thơm ngon thưởng thức lúc nãy.

Máu của Nicolas giống như hoa anh túc đối với gã, cám dỗ gã.

Một khi đã nghiện rồi thì không thể khống chế nổi.
Cảm giác mê đắm khiến gã không thể dừng lại được.

Gã cần máu của Nicolas, muốn trường kỳ có được một kho máu dự trữ di động như vậy.

Nói thật, nếu bảo gã phải giết Nicolas, gã còn không nỡ đấy.
Tiêu Vân Sâm cũng ký kết khế ước đồng sinh cộng tử với hung thú Câu Xà.

Nói trắng ra, nó chính là khế ước đồng sinh.

Chủ nhân sẽ không vì tôi tớ chết đi mà nhận phải ảnh hưởng gì.
Trên mặt Donald lộ ra một nụ cười ác ý: “Được thôi.”

Không đợi Nicolas và Leslie cảm thụ cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn thì Donald lại nói: “Tôi muốn cậu trở thành nô bộc chung thân, chuyên cung cấp máu cho tôi.”

Gã đưa tay chỉ Nicolas, răng nanh trong miệng nhô ra, gã khẽ liếm môi.
Donald nheo đôi mắt đỏ rực: “Không đủ, các người đã tăng thêm khó khăn cho lộ trình đã được định sẵn của tôi.”

Nicolas gầm lên: “Anh đã đạt được mục đích rồi còn gì.”

Donald khẽ nhíu mày: “Tôi đã nói rồi, tôi không thích phiền phức, cũng ghét bị người khác ngỗ nghịch.”
Donald và Nicolas cũng có thể ký kết loại huyết khế này.

Đôi mắt của Nicolas và Leslie sáng lên, Donald thì khẽ cười khúc khích, gã hỏi Tần Nguyễn: “Làm như vậy thì tôi được lợi gì?”

Tần Nguyễn mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên: “Anh vừa đồng ý là sẽ để Nicolas sống mà, tôi chỉ đưa ra đề nghị thôi. Đương nhiên, nếu như anh chỉ đang lừa gạt Nicolas và Leslie thì coi như tôi chưa nói gì hết.”
Ngay sau đó lại nghe Nicolas hỏi: “Làm thế nào để đảm bảo là anh sẽ không nuốt lời?”

Nụ cười trên gương mặt Donald giảm bớt, vẻ mặt lộ ra một chút không kiên nhẫn, đôi môi đỏ như máu khẽ mở: “Huyết khế chủ tớ.”

Nicolas nhìn về phía đám Pháp sư còn lại của gia tộc.
“Chúng tôi từ chối!”

Giọng nói lạnh lùng của Tam gia vang lên, thái độ của anh rất kiên quyết.

Con mắt Donald trở nên đỏ sậm, gã cau mày nhìn chằm chằm Tần Nguyễn: “Cô cũng muốn từ chối sao?”
Gã cụp mắt xuống nhìn Nicolas: “Cậu muốn sống sao?”

Khuôn mặt tái nhợt đầy tuyệt vọng của Nicolas thể hiện khao khát được sống: “Muốn, và chị Leslie cũng phải sống.”

Donald gật đầu, giọng rất nhẹ: “Cô ta tạm thời có thể sống, đứa trẻ cần chất dinh dưỡng từ cô ta.”
Donald nheo mắt, mỉm cười nhìn Tần Nguyễn, cũng không ngăn cản cô.

Chuyến đi đến phương Đông lần này giúp gã thu hoạch được không ít, quá trình cũng rất thú vị, bởi vậy nên tâm trạng của gã khá là tốt.

Tần Nguyễn tựa vào ngực của Tam gia, cô liếc nhìn Nicolas mặt mũi tràn đầy mong đợi, cô nói: “Để Donald giải trừ huyết sát trên người anh, rồi ký kết một huyết khế đồng sinh khác, chỉ cần Donald bất tử thì anh sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.”
Thái độ của Tần Nguyễn rất tùy ý: “Tam gia không đồng ý thì e rằng tôi không thể đồng ý với lời mời của anh rồi.”

“Tại sao?” Donald nghiêng đầu tỏ ra thắc mắc.

Gã thấy Tần Nguyễn mạnh như Satan của bọn họ vậy, vì cớ gì mà cô phải nghe lời của con người.

Tuy tên nhân loại Hoắc Tam gia này được sức mạnh thần bí bảo vệ, nhưng không thể thoát khỏi sự thật rằng, anh ta là một con người.

Tần Nguyễn hỏi ra thắc mắc của mình: “Vậy tại sao anh nhất định phải mời tôi đến làm khách ở gia tộc của anh?”

Donald: “Vì tôi rất thích cô.”

“t này, nói hơi quá rồi đấy.” Hoắc Dịch Dung gia nhập cuộc đối thoại, biểu đạt sự bất mãn của anh ta.