Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 354: Nguyễn nguyễn



Donald quét mắt về phía Nicolas, gương mặt điển trai vô cùng trang nghiêm: “Tôi sống hơn nghìn năm qua, chưa hề ký khế ước nào với nhân loại, 1cậu là người đầu tiên đấy.”

Nicolas giễu cợt: “Đây còn là vinh hạnh của tôi sao?”

Donald nghiêm túc gật đầu: “Chuyện này đúng2 là vinh hạnh của cậu, ở trong mắt của tôi, cậu chẳng có tí giá trị nào, cậu nên cảm kích thần của phương Đông đã bảo vệ cậu như thế.
Hoắc Dịch Dung đến gần Tần Nguyễn, anh ta hỏi nhỏ: “Em dâu, thần của phương Đông mà Donald nói là chỉ em hả?” Đúng là Tần Nguyễn có 7cơ thể bán Thần, nhưng nếu nói là Thần thì còn chưa đủ tư cách. Ở kiếp này, cô sẽ giống như người bình thường, cũng có sinh lão bệnh tử.
2
Tần Nguyễn nhìn xuống, giọng lạnh tanh: “Em thấy chắc là mắt anh ta mù dở rồi, ở trong nước ta có nhiều Thiên sự như vậy, chẳng lẽ thành 0Thần hết.”

Cách xưng hô của Donald làm cô cảm thấy tên này đang đề cao thân phận của cô lên quá mức.

Tam gia cúi đầu nhìn gương mặt tỏ vẻ ghét bỏ của Tần Nguyễn, trong mắt anh hiện lên nghi hoặc.
Tần Nguyễn che miệng ngáp một cái, Tam gia nhìn thấy thì lạnh giọng đuổi khách: “Trong mấy ngày tới tôi không muốn lại nhìn thấy anh, về đi.”

Donald cau mày, gã khiêu khích: “Chắc chắn chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ lại gặp nhau.”

Tam gia cười nhẹ, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào gã: “Hy vọng khi đó anh còn có thể có được tự tin như ngày hôm nay.”
Donald nhíu mày, tỏ vẻ không vui, nói: “Leslie cũng mang thai ba tháng mà có việc gì đâu.”

Leslie và Nicolas cùng tới thủ đô, phải đi máy bay hơn mười tiếng nhưng không phát sinh bất kỳ nguy hiểm nào.

Donald cho rằng Tam gia đang có ý ngăn cản Tần Nguyễn.
“Khế ước đã thành!”

Theo lời tuyên bố của Donald, màn sương đen dày đặc bao phủ trên người gã cùng Nicolas tản đi.

Sắc mặt của Nicolas vẫn tái nhợt, nhưng hơi thở quanh người anh ta đã xảy ra thay đổi, không còn suy yếu đến mức lúc nào cũng có thể lăn quay ra chết như trước đó nữa.
Ánh mắt gã nhìn về phía Tần Nguyễn, gã hơi cúi đầu, thái độ cung kính nói: “Hoắc phu nhân, mẹ của tôi 30 năm trước đột nhiên rơi vào trạng thái ngủ say, đến nay chưa tỉnh dậy. Tôi lấy danh nghĩa Vua ma cà rồng Lathambo đương nhiệm, chân thành mời Hoắc phu nhân đến gia tộc Lathambo đi xem mẹ của tôi.”

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyễn sâu hun hút như một đầm cổ tĩnh lặng.

Một lúc sau, nụ cười trêu tức nở trên môi Tần Nguyễn, cô hỏi: “Lúc nào?”
Donald tỏ ra trầm tư, gã rất nghiêm túc suy nghĩ lời đề nghị của Tần Nguyễn.

Một lúc sau gã gật đầu: “Được, tôi sẽ về nước M sắp xếp, mau chóng đưa mẹ tôi tới đây.”

Mẹ của gã không phải là ngủ đông, mà là không biết tại sao lại bị rơi vào trạng thái ngủ say.
Donald: “Càng nhanh càng tốt.”

Tần Nguyễn ngước mắt nhìn Tam gia.

Tam gia khẽ cười một tiếng, lại từ chối Donald: “Thời gian này thì không được, anh cũng biết phu nhân tôi đang mang thai, ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm của thai kỳ, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ xảy ra nguy hiểm.”
Tam gia dịu dàng nhìn phần bụng của Tần Nguyễn, anh hỏi: “Nếu như đứa bé này xảy ra chuyện gì lúc ở trên đường đến nước M, hoặc là tại nước M, vậy thì anh có thể gánh chịu nổi trách nhiệm không?”

Donald tức quá: “Cậu, cưỡng từ đoạt lý!”

“Bốp bốp bốp!!!”
Donald mang theo Nicolas quay người rời đi, không thèm coi uy hiếp của anh ra gì.

Bọn họ đi rồi, ba người Hoắc Khương, Hoắc Xuyên và Hoắc Chi lập tức tiến vào trong phòng.

Tam gia buông Tần Nguyễn ra, anh nhíu mày nhìn cô: “Nguyễn Nguyễn, tại sao em lại đồng ý với Donald?”
Hoắc Dịch Dung đi lên trước vỗ vai Nicolas, cười chúc mừng: “Người anh em, chúc mừng cuộc đời của cậu sau này sẽ mãi mãi không kết thúc.

Nicolas lấy tay che phần cổ bị Donald cắn lúc ký kết khế ước, anh ta lặng lẽ liếc nhìn Hoắc Dịch Dung: “Cậu có muốn không tôi tặng cho đấy?”

Hoắc Dịch Dụng cười gian như cáo, anh ta chế giễu: “Tôi không có phúc để hưởng thụ đâu.”
Ánh mắt Donald nhìn Hoắc Dịch Dung rất trịnh thương, gã nói: “Không phải không dám, mà là không thể.”

Đôi môi mỏng của Hoắc Dịch Dung gợi lên một nụ cười xấu xa: “Nếu đã tự mình hiểu lấy thì không cần nói những câu khiến người ta hiểu lầm.”

Donald cười nhạt, cũng không lên tiếng phản bác.
“Các người dám chơi tôi?!” Donald nổi giận, bên trong đôi mắt màu lam thăm thẳm hiện ra tia sáng đỏ.

Gã vô cùng có thành ý đến nói chuyện với bọn họ, vậy mà đổi lại là kết quả như như thế này, bảo gã làm sao mà không tức giận được cơ chứ.

Tần Nguyễn thu lại nụ cười, cô trầm giọng nói: “Tôi sẽ không vì chuyện của anh mà để con tôi rơi vào bất kỳ hoàn cảnh nguy hiểm nào, nếu tiện thì anh có thể đưa mẹ anh tới đây.”
Cô nhóc bên cạnh anh được che đậy bằng một bức màn bí ẩn, khiến anh không thể nhìn thấu.

Rất khó để khống chế được Tần Nguyễn, bây giờ cô kết hôn với anh, hai người đang có với nhau một đứa con đấy, nhưng dường như cô có thể dứt áo ra đi bất cứ lúc nào.

“Các vị chư thần ở trên cao, tôi Donald Lathambo cùng với bầy tôi Nicolas Boleyn hôm nay tại đây lập xuống huyết khế sinh mệnh, lấy máu của tôi làm vật dẫn, linh hồn làm khế, mượn lòng trung thành của bầy tôi, bạn cho bầy tôi có được sinh mệnh đồng thọ cùng trời đất. Cả đời cậu ta không thể phản bội tôi, khế ước đã ký kết, cậu ta sẽ đi theo tôi suốt đời. Khế ước đã thành lập, vĩnh viễn phải tuân theo.”
Hoắc Dịch Dung ở bên cạnh vỗ tay, anh ta cười: “Giỏi quá, ngay cả cưỡng từ đoạt lý cũng biết, giờ thì tôi tin là anh đã đọc qua sách cổ của phương Đông rồi.”

Donald quan tâm gì đến chuyện anh ta có tin hay không, vì tức giận quá mà gương mặt gã đỏ ửng một cách không bình thường, gã phẫn nộ đến mức muốn giết người.

Tần Nguyễn thấy thế thì cười nhẹ, cô không hề có thành ý mà bảo: “Xin lỗi, trong khoảng thời gian này tôi không thể đến nước M cùng anh rồi.”
Donald đã bắt đầu tiến hành nghi thức ký kết huyết khế.

Gã cùng Nicolas được bao phủ bởi màn sương mù màu đen dày đặc, từ bên trong tràn ra hơi thở mục nát.

Một lát sau, một mùi máu tươi tràn ra.
Vừa rồi Tần Nguyễn đồng ý quá nhanh, anh còn chẳng có cơ hội ngăn cản.

Nếu cô đã đồng ý với lời nhờ vả của Donald thì nhà họ Hoắc cũng không thể đứng ngoài cuộc được.

Huyết tộc Lathambo luôn được các lãnh đạo cấp cao của nước M chú ý, bọn họ chỉ cần có bất kỳ động tĩnh nào cũng đều bị những thế lực luôn nhìn chằm chằm vào họ báo cáo lên trên.
Đến lúc đó nhà họ Hoắc sẽ đóng vai trò gì trong đó, và những rắc rối họ sẽ rước lấy khiến anh phải đau đầu.

Một khi đã dính dáng đến quan chức cấp cao bên phương Tây, thì đám người trong nội các chắc chắn sẽ làm phiền ông nội và cha anh.

Tần Nguyễn bất giác phát hiện cô quên mất phải cân nhắc đến nhà họ Hoắc

Cô hết cả buồn ngủ, hơi bất an hỏi: “Anh tức giận?”