Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 364: Sư phụ của đạo trưởng ô, từ ch n nh n xuất hiện



Lúc nãy Tần Nguyễn khát nước, cô cầm ly rượu lên định uống, nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng nên lại đặt xuống.

Trái tim của Hoắc Chi suýt n1gừng đập khi thấy Tần Nguyễn cầm ly rượu lên, cô ta vội vàng bước tới hỏi Tần Nguyễn muốn uống gì. Gã Ô đạo trưởng đã chết, cùng với Mẫn Mẫn vì anh trai nên trả thù Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm, tất cả bọn họ đều có ma khí.

Bây giờ lại có thêm một người nữa, tại sao cô cứ phải đối đầu với thứ này?
Tam gia dịu dàng hỏi Tần Nguyễn: “Đám cưới bắt đầu rồi, em có muốn đi xem không?”

“Em không.” Tần Nguyễn nói mà không quay đầu lại.
Tần Nguyễn vẫy tay với Lăng Hiểu Huyên rồi rời đi cùng với Tam gia.

Nam Cung Sưởng và Tiêu Văn Nhu đang tổ chức lễ cưới hoành tráng ở bên ngoài, rất nhiều người đến xem và chúc phúc cho họ.
Lăng Hiểu Huyên khẽ mỉm cười: “Cũng không được tính là thần tượng, chị chỉ thích khuôn mặt của cô ấy thôi, chị đã từng nhìn cô ấy ở khoảng cách gần, làn da cô ấy rất tuyệt vời, dù chỉ là phụ nữ mà vẫn phải cảm thấy hâm mộ.”

Bất kể là nam hay nữ, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, chỉ cần có thể mang lại niềm vui cho bản thân thì nhất định sẽ có sự thưởng thức.
Tần Nguyễn hơi nghiêng đầu, tránh đi bàn tay đang làm loạn bên tai mình, cô suy nghĩ rồi lắc đầu: “Em cũng chưa đói lắm.”

Những lời nói này rơi vào tai Tam gia thì là cô đang đói bụng, chỉ là Tần Nguyễn lười nhúc nhích mà thôi.
Cô thuận miệng nói muốn uống nước bưởi ca2m.

Không uổng công đợt trước Tần Nguyễn đọc sổ tay cho phụ nữ có thai, cô biết trong bưởi có chất giúp phụ nữ có thai thèm ăn, kích thích kh7ẩu vị.
Lăng Hiểu Huyên rất thích khuôn mặt và làn da của ngôi sao nữ kia.

Tam gia bước tới, bước đi của anh vững chãi và lịch lãm, anh muốn vươn tay sờ đầu Tần Nguyễn, nhưng vừa nhìn thấy kiểu tóc của cô, anh lập tức chuyển tay đến bên tai cô rồi véo nhẹ.
Sự ác độc trong ánh mắt Từ chân nhân giống hệt Nam Cung Sưởng, rõ ràng hai người này có ý đồ xấu.

Tần Nguyễn đứng dậy đi tới bên cạnh Tam gia, cô đặt tay lên vai anh, lực Minh Thần nhanh chóng bao trùm lấy Tam gia.
Một luồng sát khí dày đặc đập vào mặt, hơi thở quen thuộc này khiến ánh mắt Tần Nguyễn hiện lên một tia sáng nguy hiểm.

Đó là ma khí, một hơi thở đầy đáng ghét mà Tần Nguyễn đã tiếp xúc trước đây.
Lúc ông ta sắp đến gần, Hoắc Xuyên, Hoắc Chi lập tức tiến lên ngăn cản.

“Tôi là khách quý do nhà Nam Cung mời đến, nhìn thấy bên này có quý nhân nên muốn đến chỉ điểm một chút, xin hai vị tạo điều kiện.”
Khuôn mặt thanh tú của Tần Nguyễn lộ vẻ nghiêm túc, đôi mắt đẹp nhìn Từ chân nhân với sự thù địch rất rõ ràng.

“Xin hỏi vị đạo hữu này là ai?” Từ chân nhân cau mày hỏi.
Bên trong cam dồi dào chất dinh dưỡng, nhất là vitamin C, nó có tác dụng giải khát, tiêu hóa thức ăn, rất thích hợp cho phụ nữ trong 7thời kỳ đầu mang thai.

Tần Nguyễn nhìn cốc nước bưởi cam trước mặt, cô uống một ngụm, vị chua chua ngọt ngọt thật sảng khoái.
Cho dù gã đã cố che giấu, nhưng người ta vẫn có thể nhìn thấy sự đắc ý phát ra từ đáy lòng của gã.

Khuôn mặt đẹp trai của Tam gia vẫn rất thờ ơ, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Từ chân nhân mà không hề có biểu cảm gì, cứ như thể đang nhìn một vật chết.
Tần Nguyễn nở một nụ cười lạnh lùng, cô đặt đũa xuống, quay đầu nhìn người đang bị Hoắc Xuyên, Hoắc Chi ngăn cản.

Đối phương cao khoảng 1 mét 6, mũi nhỏ mắt nhỏ, trông có vẻ rất gian trá.
Lăng Hiểu Huyên gật đầu: “Em đi với Tam gia đi, lát nữa chị sẽ đi tìm em.”

“Được rồi, vậy em đi trước đây.”
Lăng H2iểu Huyên hâm mộ nhìn cảnh Tần Nguyễn được người khác phục vụ, cô ấy cầm ly rượu lên uống một lớp to.

Tần Nguyễn nhìn thấy thì khuyên: “Chị 0uống ít thôi, uống nhiều sẽ không gặp được thần tượng đâu.”
Tam gia nở một nụ cười cưng chiều, anh nắm lấy tay cô rồi kéo cô dậy.

“Để anh dẫn em đi ăn, bên kia có chỗ nghỉ ngơi, nếu em không thích đợi ở chỗ này, vậy chúng ta thay quần áo xong rồi đi.”
Nam Cung Sưởng tươi cười đứng bên cạnh người mặc áo đạo sĩ màu xám, gã than thở: “Từ chân nhân ở đây à, tôi tìm ông vất vả quá.”

Từ chân nhân hếch cái mũi lên tận trời, trông dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, ông ta nói với giọng điệu bố thí: “Tôi phát hiện ở đây có quý nhân, tiếc rằng người này chìm trong vũng bùn nên muốn tới cho vài lời khuyên, nhưng lại bị người khác ngăn cản.”
“Được!” Tần Nguyễn quay đầu lại mời Lăng Hiểu Huyên: “Chị có muốn đi cùng không?”

Lăng Trạch Hằng đứng bên cạnh, mỉm cười từ chối: “Tôi và Hiểu Huyên không tham gia cuộc vui đâu, cha của con bé ở đằng kia, chúng tôi phải đi qua đó.”
Tam gia nở một nụ cười hiền lành, anh cầm khăn ăn trên bàn rồi lau đầu ngón tay.

Động tác rất chậm rãi, thể hiện rõ sự lịch lãm.
Tam gia và Tần Nguyễn lại ngồi ăn trong nhà ăn nhỏ.

Khoảng thời gian này, họ hiếm lắm mới được hưởng không gian yên tĩnh, nhưng lại có người không biết điều mà mò đến quấy rầy.
Người này không để ý đến Tần Nguyễn, ông ta chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Vân Tiêu với vẻ mặt đầy âm hiểm, vừa nhìn là biết không có ý tốt.

Nam Cung Sưởng đi tới đây, cứ như thể gã chỉ tình cờ đi ngang qua vậy.
Tam gia nói với giọng điệu đầy khinh thường và vô cảm: “Nam Cung Sưởng, hôm nay là ngày vui của cậu, cậu không cần phải lo cho tôi, tôi đã ăn xong rồi nên sẽ đi bây giờ.”

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào Từ chân nhân, đối phương từ đầu đến cuối chỉ tập trung vào Tam gia.
Tiếng Trung của đối phương khá cứng nhắc, giọng điệu cũng không mấy chân thành.

Tần Nguyễn cúi đầu ăn cơm, cô không ngẩng đầu lên nhưng cũng có thể cảm nhận được bầu không khí không ổn ở xung quanh.
Hành động này của Tần Nguyễn khiến Từ chân nhân phải chuyển sự chú ý sang cô.

Đôi mắt kỳ quái và nham hiểm của Từ chân nhân nhìn Tần Nguyễn, vẻ mặt ông ta đầy ngạc nhiên, như thể vừa phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Đó là một người đàn ông thấp bé, trông rất gian xảo, ông ta mặc một chiếc áo đạo SĨ màu xám.

Người này còn không cao bằng Tần Nguyễn, trông có vẻ đạo mạo, ông ta từ từ bước về phía Tam gia và Tần Nguyễn.
Nam Cung Sưởng nắm lấy vai Từ chân nhân, gã đẩy Hoắc Xuyên, Hoắc Chi ra rồi tiến đến gần Tam gia và Tần Nguyễn.

Vẻ mặt Nam Cung Sưởng đầy lo lắng, gã trầm giọng nói: “Tôi biết sức khỏe Tam gia không tốt, đúng lúc Từ chân nhân cũng ở đây, hay là để ông ấy kiểm tra cho Tam gia nhé?”
Tần Nguyễn đang uể oải không muốn nhúc nhích, nghe thấy có thể rời đi, ánh mắt cô sáng lên: “Có thể đi à?”

“Ừ, nhưng trước đó em phải ăn no đã.” Tam gia nắm bàn tay nhỏ nhắn của Tần Nguyễn, đi tới một dãy nhà màu trắng cách đó không xa: “Ở đây này, chỉ hai bước là đến.”
Tần Nguyễn nghiến răng nghiến lợi khi nhìn thấy cái dáng vẻ lo lắng cho Tam gia của gã.

Ánh mắt Nam Cung Sưởng đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác, cùng với ác ý không thể nào che giấu được, chẳng lẽ gã nghĩ rằng bọn họ bị mù sao.