Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 365: Hoắc tam gia bị mắc mưu, bệnh tình nguy kịch



Từ chân nhân nhìn chằm chằm vào mặt Tần Nguyễn và đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Ánh mắt của ông ta đầy vẻ dò xét và kèm theo đ1ó là một sự ngả ngớn đáng khinh. Ánh mắt Từ chân nhân như những lưỡi dao đâm vào người Tam gia, ôn7g ta nhếch miệng cười khinh thường.

Tam gia nắm tay Tần Nguyễn, một khí thế cao ngạo hiện lên giữa trán.
Giọng điệu của anh ta đầy vẻ chất vấn và cảnh cáo, anh ta nói to đến mức tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy.

Vẻ mặt Nam Cung Sưởng rất khó coi, gã thầm trách Từ chân nhân quá nóng nảy và cũng buồn bực vì trước đó không điều tra rõ ràng thân phận của Tần Nguyễn.
Gã muốn làm hòa nhưng Tam gia chẳng thèm nể mặt.

Tam gia nhìn Nam Cung Sưởng bằng ánh mắt lạnh lùng khó tả, chỉ cần một cái liếc mắt thôi cũng đã mang đến cảm giác đầy uy nghiêm và áp bách.
Từ chân nhân nhanh chóng lao đến trước mặt họ và vươn tay về phía Tần Nguyễn.

Vẻ mặt Tam gia đột nhiên thay đổi, ánh mắt lạnh lùng như băng giá, anh vội vàng giơ chuỗi hạt phật châu trên cổ tay để chắn trước mặt Từ chân nhân.
Sau khi đã hiểu Tần Nguyễn nói cái gì, lão thấy lạnh cả sống lưng, trên gương mặt xảo trá hiện lên sát ý.

Tần Nguyễn chỉ nói sáu chữ: Chính tôi giết đạo trưởng Ô.
Tam gia không hề để ý đến những lời này, anh xoa nhẹ tay Tần Nguyễn rồi trầm giọng nói: “Cô gái nhà tôi không được khỏe lắm, tôi không ở đây quấy rầy nữa.”

Tam gia đứng dậy, choàng tay qua vai Tần Nguyễn rồi chuẩn bị rời khỏi nơi rắc rối này.
Giọng nói sắc bén của Tam gia vang lên, ám vệ của nhà họ Hoắc ùa đến.

Bọn họ vây chặt lấy Nam Cung Sưởng và Từ chân nhân và nhìn chằm chằm hai người bằng khuôn mặt đầy sát khí.
Bàn tay đang nắm chặt của hai người cũng rịn ra một lớp mồ hôi.

Trong lòng Tần Nguyễn hoảng hốt, trái tim cô cũng thắt lại.
Nam Cung Sưởng nói liến thoắng: “Từ chân nhân rất hiếm khi sang nước chúng ta, trong thời gian này, vì đại đồ đệ của ông ấy là ô đạo trưởng gặp chuyện nên mới ở lại thủ đô thêm một thời gian, tại sao Tam gia không tranh thủ cơ hội này để ông ấy kiểm tra một chút, chưa biết chừng sẽ có kết quả tốt ngoài mong đợi.”

Những lời này cứ như chồn chúc tết gà, chẳng hề có một chút lòng tốt nào.
Đầu óc Tần Nguyễn cấp tốc suy nghĩ, nhớ lại tất cả những chuyện phát sinh trước đó, cẩn thận thăm dò, muốn tìm ra thời điểm Tam gia bị người ta tính kế.

Hoắc Dịch Dung nhìn Tần Nguyễn đổ vào người của em ba, mặt mày anh ta trầm xuống, anh ta gầm lên với Hoắc Xuyên và Hoắc Chi: “Mù rồi à, còn không mau đưa Tam gia và thiếu phu nhân rời đi!”
Đạo trưởng Ô, cái tên này quá quen thuộc, đây chính là gã tà đạo lúc trước để Mẫn Mẫn hiến tế cho ma vật.

Nếu không phải Mẫn Mẫn đem mình hiến tế cho ma vật thì cô ấy cũng sẽ không tìm tới báo thù Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm.
Nếu không phải anh kiềm chế rất tốt thì đã bị người khác phát hiện rồi.

Có lẽ do Tam gia thoáng buông lỏng nên Tần Nguyên phát hiện vẻ mặt anh có gì đó không ổn.
Anh ôm lấy Tần Nguyễn vượt qua Nam Cung Sưởng và Từ chân nhân, rời khỏi sảnh tiệc.

Lúc đi ngang qua Từ chân nhân, Tần Nguyễn quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang, sát khí trong mắt đâm thẳng vào đối phương.
Mày Tam gia khẽ cau lên, đôi mắt hung dữ của anh lóe lên tia sáng lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ d2ữ tợn tỏa ra, sự lạnh lẽo nhanh chóng tràn ngập không gian to lớn này.

“Cẩn thận với đôi mắt của ông đấy!” Tam gia thấp giọng c7ảnh cáo, giọng nói của anh không hề có một chút tình cảm nào.
Nghe được lời nói của Nam Cung Sưởng, Lục Hàn bật cười rồi chế giễu: “Có chuyện tốt như vậy cơ à? Vậy nhà họ Lục chúng tôi phải giành trước mới được, hay là Tam gia qua chỗ chúng tôi ở vài ngày nhé. Tôi nhớ rằng Tam thiếu phu nhân là bạn học với Dịch Trần nhà chúng tôi, không được lãng phí một cơ hội làm thân như thế này được.”

“Đàn em Tần!”.
Nam Cung Sưởng tỏ ra phóng khoáng: “Nếu Tam gia nể mặt, nhà Nam Cung chúng tôi sẽ tiếp đón anh như khách quý.”

Hai anh em Lục Hàn và Lục Dịch Trần đang đứng xem thì bây giờ đã bước tới.
Nhưng chính bản thân anh lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, cơ thể như mất hết sức lực, tim đập chậm, hô hấp khó khăn.

Lúc này, đến cả tầm mắt của Tam gia cũng bắt đầu mờ đi.
Hoắc Chi muốn đi đỡ Tần Nguyễn, nhưng cô nắm chặt lấy tay Tam gia không buông ra, Hoắc Chi chỉ có thể đứng ở bên cạnh lo lắng suông.

Tam gia tỏ ra nho nhã, anh cất tiếng nói rất thong dong: “Không cần, để tôi đỡ phu nhân.”
Cô khẽ hé môi, không phát ra tiếng mà nói mấy chữ.

Từ chân nhân cau mày, tỏ vẻ nghi hoặc.
Thấy em ba và Tần Nguyễn bình yên vô sự, Hoắc Dịch Dung mới thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ âm trầm.

Hoắc Nhị gia nhanh chóng bước tới: “Nam Cung Sưởng, mọi người đang đợi uống rượu mừng của cậu ở bên ngoài đấy, cậu lại dây dưa với em ba của tôi ở đây làm gì?”
“Ro!”

Hoắc Xuyên và Hoắc Chi lập tức tiến lên.
Lục Dịch Trần híp mắt cười rạng rỡ.

Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tần Nguyễn, đột nhiên hô lên: “Đàn em, sao sắc mặt em xấu thế?”
Chẳng nhẽ Tam gia bị người khác làm hại ở ngay trước mắt cô?

Cô thuận theo lời Lục Dịch Trần giả vờ như mình không thoải mái tựa vào trên vai Tam gia, thật ra là cô đang âm thầm vận chuyển lực Minh Thần cho Tam gia.
Lục Dịch Trần tranh thủ cơ hội bước tới bên cạnh Tam gia và Tần Nguyễn, anh ta chào hỏi rất thân mật.

Tần Nguyễn khẽ gật đầu: “Đàn anh Lục.”
Từ chân nhân vươn tay ra, nhưng dường như bị một lớp kết giới cản lại, ông ta vô thức lùi về phía sau hai bước.

“Hoắc Xuyên, Hoắc Chi!”
Những lời này nghe thì rất tốt đẹp, nếu ai không biết còn tưởng Hoắc Tam gia không biết lý lẽ và cố tình làm khó nhà Nam Cung.

Hoắc Dịch Dụng cười lạnh nói: “Những gì tốt đẹp đều thuộc về cậu hết rồi, sức khỏe của em ba tôi không tốt, cậu ấy có thể đến đây đã là tốt lắm rồi, cậu còn định giữ cậu ấy ở lại nhà Nam Cung luôn hả?”
Từ chân nhân và đạo trưởng Ô là cùng một môn phái, hai người này đều đáng chết.

Hiện giờ cô còn chưa rõ Tam gia bị Từ chân nhân hại như thế nào, người này đã dám ra tay với Tam gia, cô tạm thời nhận lấy mạng của lão vậy.
Tần Nguyễn cũng là người trong Huyền môn, điều này khiến gã không ngờ tới và nó cũng ảnh hưởng đến những gì Từ chân nhân sẽ làm tiếp theo.

Sau khi Hoắc Dịch Dung đến gần, Nam Cung Sưởng điều chỉnh lại nét mặt âm trầm của mình, gã tỏ ra thân thiện nói: “Tam gia rất vất vả mới xuất hiện, đám cưới còn chưa kết thúc mà đã muốn rời đi, vì vậy tôi muốn giữ anh ấy lại và hỏi xem có phải nhà Nam Cung tiếp đón không chu đáo, khiến Tam gia không thoải mái hay không.”
Tam gia nhìn T2ừ chân nhân đầy khinh thường như thể đang nhìn một con chuột dưới cống.

Thấy Từ chân nhân sắp nổi điên vì Tam gia, Nam Cung Sưở0ng cười trêu chọc: “Tôi thật sự không nhìn ra, Tam thiếu phu nhân cũng là người trong Huyền môn, xin thứ lỗi cho sự vụng về của tôi.”
Va chạm nhỏ ở đây đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Hoắc Dịch Dung đang ở bên ngoài thì nhận được tin, anh ta lập tức xông vào phòng ăn.
Cả sảnh tiệc rộng lớn như vậy, có thể nói là lặng ngắt như tờ.

Trận đấu ngấm ngầm không có khói lửa lần này khiến những người có tâm đều nhìn ra là nhà Nam Cung không ngồi yên được nữa rồi.

Địa vị của nhà họ Hoắc sừng sững ở thủ đô nhiều năm, ai mà dám động đến người nhà họ Hoắc chứ.