Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 369: Cô như quỷ địa ngục, như nữ vương kiêu ngạo



Nam Cung Sưởng vốn cho rằng mình nắm chắc thắng lợi trong tay, không ngờ Từ chân nhận lại dùng tư thế chật vật như vậy đ1ể kết thúc.

Gã biết để mặt mũi của nhà Nam Cung vào đầu đây, thực lực của Từ chân nhân có lẽ ngang hàng với Lin2h Hư Tử, nhưng đem so sánh với Tần Nguyễn thì đúng là một trời một vực.

Từ chân nhân đứng im tại chỗ một cách k7ỳ quái, để mặc cho Tần Nguyễn quật. Những người xung quanh vô cùng kinh ngạc, đến ngay cả Nam Cung Sướng cũng cảm thấy 7rất kỳ quái. “Vâng, thiếu phu nhân.”

Hoắc Chi gọi một tên thuộc hạ nữa tới, mang theo Từ chân nhân người đầy máu, miệng không còn lưỡi đang nghẹn ngào rên rỉ rời đi.

Từ chân nhân bị kéo đi, mặt bê bết máu, lão nhìn chằm chằm vào Nam Cung Sương bằng đôi mắt căm thù và oán hận.
Tần Nguyễn gọi: “Hoắc Chi!”

“Có thuộc hạ.” Hoắc Chi bước nhanh tới.

Tần Nguyễn chỉ vào Từ chân nhân, lạnh giọng nói: “Mang tên chủ nhà có tang này theo, chúng ta đi!”
Gương mặt Tần Nguyễn âm trầm, giọng đầy nguy hiểm: “Tôi không quan tâm các người đánh nhau trong tối ngoài sáng hay là có âm mưu dương màu gì, cách xa người đàn ông của tôi ra, ai dám làm tổn thương tới anh ấy, tôi sẽ lấy mạng người đó!”

Nam Cung Sưởng thu lại nụ cười trên mặt, giọng gã hơi trầm xuống: “Tam thiếu phu nhân, nói gì cũng đừng nên nói tuyệt tình quá, kẻo sau này không dễ xử lý đầu.”

Ánh mắt nặng nề của Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào Nam Cung Sưởng: “Chắc anh còn chưa hiểu rõ tôi, con người tôi từ trước đến nay có thù tất báo, nói được thì làm được!”
Cánh đàn ông cũng không nhịn được mà nhíu mày, họ bị giật mình trước thủ đoạn tàn nhẫn của Nam Cung Sưởng trước công chúng.

Tần Nguyên tỏ vẻ khinh thường, cô còn tưởng rằng Nam Cung Sưởng sẽ giết người diệt khẩu ở trước mặt mình, hóa ra chỉ là cắt lưỡi thôi.

“Ô ô ô!!!”
“Ô? Trùng hợp thế, tôi cũng vậy.” Nam Cung Sưởng không hề sợ chút nào.

Tần Nguyễn cười nhạo: “Hôm nay là ngày vui của Nam Cung đại thiếu anh nên tôi không gây đổ máu để mừng cho anh nhé. Nhưng lần sau đừng có để rơi vào trong tay tôi, nếu ai mà giẫm vào ranh giới cuối cùng của tôi, là tôi sẽ tổng hắn xuống Địa Ngục bất cứ lúc nào đấy.”

Đôi mắt lạnh lẽo của cô nhìn chằm chằm vào Nam Cung Sưởng, đánh giá gã này từ trên xuống dưới, đầy ẩn ý.
Miệng Từ chân nhân đầy máu, hai mắt lão căm hận nhìn chằm chằm vào Nam Cung Sưởng, chỉ muốn lao vào giết gã.

Nam Cung Sưởng vứt con dao xuống đất, gã chẳng thèm nhìn Từ chân nhân lấy một cái, vệ sĩ của nhà Nam Cung ở phía sau tiến lên đưa cho gã một chiếc khăn tay màu trắng.

Nam Cung Sưởng vừa lau tay vừa cười nhẹ nhàng nhìn Tần Nguyễn, ngoại miệng nói xin lỗi: “Tam thiếu phu nhân, vừa rồi tôi đã nói người này không phải là thuộc hạ của nhà Nam Cung, ông ta được mời đến là để xem bệnh cho Tam gia. Nếu ông ta đã làm phật lòng phu nhân thì hiện tại tôi cũng đã trừng phạt ông ta rồi, tiếp theo ông ta sống hay chết đều để cho phu nhân định đoạt.”
Tần Nguyễn đang dùng thực lực đơn phương nghiền ép Từ chân nhân, sự chênh lệch giữa bọn họ quá lớn2.

Nhà họ Tô đúng là đã đưa cho nhà họ Hoắc một trợ thủ tốt, tự dưng lại cho nhà họ Hoắc một bảo bối.

Nế0u như lúc trước kế hoạch ở khách sạn Hoàng Đình thành công, người ngủ với Tam gia là người phụ nữ mà họ đã sắp xếp, thì có phải Tần Nguyễn sẽ không thuộc về nhà họ Hoắc không?
Quanh thân cô lan tràn ra lực uy hiếp cực mạnh, loại cảm giác áp bách này khiến Nam Cung Sưởng thấy cổ mình như bị người ta tóm chặt, không thở nổi.

Nhìn thấy sự sợ hãi trên gương mặt gã, đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn nhếch lên đầy khinh thường.

Cô không cho phép bất cứ kẻ nào đụng vào người của cô.
“Nam Cung đại thiếu đúng là sảng khoái!” Tần Nguyễn nói với giọng trào phúng.

Cô khẽ nhướng mi, liếc nhìn dáng vẻ chật vật của Từ chân nhân: “Cho dù hôm nay người này có chết, tôi cũng nhất định phải mang ông ta đi, trước khi đi, tôi có vài lời muốn nói với anh.”

Nụ cười trên gương mặt Nam Cung Sưởng không thay đổi: “Mời Tam thiếu phu nhân nói.”
Lão bị xem như một thứ đồ bỏ đi, làm sao có thể cam tâm.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tần Nguyễn duyên dáng rời đi, như một vị nữ vương cao ngạo.

Gương mặt cô không có biểu cảm, trên người tràn đầy sát khí giống như lúc cô đến, tựa ác quỷ đi ra từ Địa Ngục, làm tất cả mọi người đều tránh né.
Với năng lực của Tần Nguyễn sớm muộn gì cũng sẽ tỏa sáng, như vậy thì nhà Nam Cung cũng có thể cạnh tranh, hoặc dùng sức mạnh hay thủ đoạn để Tần Nguyễn thuộc về nhà Nam Cung.

Nghĩ tới đây, trái tim Nam Cung Sưởng nhỏ máu, thậm chí còn hận nhà họ Tô.

Gã trách họ làm ăn tắc trách, chẳng làm nên trò trống gì.
Nếu là người sinh hoạt lâu dài ở trị ví cao mà có loại phong thái như thế này cũng không có gì kỳ quái.

Nhưng Tần Nguyễn xuất thân từ một gia tộc nhỏ, tại sao lại dưỡng thành khí chất kiêu ngạo bí ẩn như vậy?

Đây là điều mà tất cả mọi người đều không hiểu.
“Nam Cung đại thiếu cứu tôi với!” Thấy Nam Cung Sưởng không có phản ứng gì, Từ chân nhận lại cầu cứu gã.

Đối với nhà Nam Cung mà nói, người này đã không còn sử dụng được nữa rồi, không có năng lực xuất chúng thì chẳng cần thiết gì phải cứu.

Chỉ có điều lão đã biết một chút chuyện không thể để lộ ra ngoài nên không giữ lại được.
Trong lòng Nam Cung Sưởng đã có quyết định, gã nhấc chân đi về phía Từ chân nhân và Tần Nguyễn.

Gã đứng ở trước mặt hai người, khí chất cao quý do được bồi dưỡng lâu dài trong gia tộc lộ ra, thần thái của gã rất cao ngạo.

Dường như Từ chân nhân nhìn ra cái gì, lão vội vàng nói: “Nam Cung đại thiếu, tất cả những gì ngài dặn dò tôi đều đã hoàn thành, ngài không thể không cứu tôi!”
Nam Cung Sưởng cười, gã nhìn Từ chân nhân bằng ánh mắt ôn hòa, trên mặt nở nụ cười thân thiện: “Đạo trưởng Từ, tôi sẽ luôn ghi nhớ sự cống hiến của ông cho nhà Nam Cung, nhưng có một số việc ông đừng nghĩ đến chuyện kéo nhà Nam Cung xuống nước.”

Gã đến gần Từ chân nhân, nằm lấy cái cằm nhuốm máu của đối phương.

Từ chân nhân vừa muốn mở miệng nói chuyện, thị Nam Cung Sưởng đã dùng tay tóm chặt chiếc lưỡi đang nhô ra của lão, một cái tay khác nhanh chóng đưa lên.
Và thứ khiến mọi người được mở rộng tầm mắt nhất chính là, cô lại ngang nhiên khiêu chiến với nhà Nam Cung. Dù nhà họ Hoắc có cho Tần Nguyễn làm chỗ dựa thì cũng không thể giải thích được tại sao cô có được sự can đảm đó.

Nếu tâm lý bản thân không vững vàng, thì sẽ không đủ dũng khí để đối đầu với Nam Cung Sưởng mà không sợ hãi trước nguy hiểm.

Hoắc Dịch Dung cũng không ngờ Tần Nguyễn sẽ điên cuồng như vậy. Từ đầu đến cuối anh ta không ra mặt ngăn cản là bởi vì mọi hành động của Tần Nguyễn đều chưa từng vượt quá giới hạn.

Cô hành động một cách bốc đồng thật đấy, nhưng lại biết chừng mực và rất tinh tế, không để hai nhà họ Hoắc và Nam Cung rơi vào tình huống nguy hiểm như đi trên lớp băng mỏng.