Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 370: Chị đại ngành giải trí, lý mạn ninh hương tiêu ngọc vẫn



Nam Cung Sưởng cau mày tỏ vẻ không vui: “Hoắc Nhị, anh đừng có mà đổ tội lên đầu tôi, tất cả mọi người đều nhìn thấy từ đầu đế1n cuối tôi chưa hề đụng vào cô ta đâu đấy.”

“Cậu làm em ấy tức giận, cậu không biết phụ nữ có thai không được tức giậ2n à?” Nam Cung Sưởng lại nhìn chằm chằm theo bóng lưng đi xa dần của Tần Nguyễn, thật lâu vẫn chưa thu tầm mắt lại.

Tô Tĩnh Thư cầm ly rượu trong tay, bước đi uyển chuyển về phía Nam Cung Sưởng.
Sau lưng vang lên tiếng nói không vui và hơi có vẻ tức giận của Nam Cung Sưởng.

Nhà họ Hoắc.
Nhận ra cô ta đang nhìn vị trí sau lưng mình, Tần Nguyễn tránh sang một bên, quay đầu nhìn lại sảnh tiệc ở phía sau.

Vừa vặn thấy Nam Cung Sưởng vẻ mặt không kiên nhẫn đi ra khỏi sảnh tiệc.
Đây là chuyện mà đến Thiên sư cũng không làm được. Từ xưa đến nay ngoại trừ vị Chung thiên sứ được ghi chép trong sách cổ ra, thì đúng là không có người thứ hai.

Tần Nguyễn có năng lực như vậy thì đã không thể dùng từ hung tàn để hình dung được nữa rồi, có nói Tần Nguyễn là sự tồn tại nghịch thiên cũng không đủ.
“Sao lại thế này, vừa rồi vẫn còn tốt mà, tại sao lại đột nhiên hôn mê?”

“Lúc Mạn Ninh đến đây, cô ấy đang sốt hơn 40 độ.”
Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày Tam gia ly hôn với Tần Nguyễn, hoặc là đuổi cô ra khỏi nhà họ Hoắc.

Lúc ấy chính Cố Thanh Thanh cũng nghĩ như vậy, Tam gia và Tần Nguyễn sẽ vì sự khác biệt giữa thân phận địa vị và tính cách mà ly hôn với nhau.
“Ôi mẹ ơi! Sao Tần Nguyễn đẹp trai thế chứ7!” Từ lúc Tần Nguyễn xuất hiện đến bây giờ, Lục Dịch Trần vẫn luôn giữ biểu cảm trợn mắt há hốc mồm.

Anh ta từ từ khé2p miệng lại, tỏ ra ghen tị.
Nam Cung Sưởng: “Mệnh bài ở môn phái m Dương bị hủy thì người cũng chết, liên hệ với bọn họ, ra giá cao mua mạng của Từ chân nhân.”

“Có cần đuổi tận giết tuyệt như thế không?”
Hoắc Dịch Dung lười nghe Nam Cung Sưởng giảo biện, anh ta cười khẩy một cái rồi đuổi theo Tần Nguyễn.

S7au khi người nhà họ Hoắc rời đi, sảnh tiệc rộng lớn lập tức trở nên ồn ào.
Nam Cung Sưởng nói bằng giọng độc ác: “Nhưng lão còn có tay, nghĩ biện pháp xử lý lão đi.”

Tô Tĩnh Thư thôi cười: “Làm thế nào?”
Cô ta đứng ở bên người đối phương, cười trêu: “Nam Cung đại thiếu đang tìm con mồi mới à?”

Nam Cung Sướng dời mắt, lạnh lùng lườm cô ta một cái: “Đây là chuyện tốt mà nhà họ Tô các người làm ra đấy!”
Cô công khai khiêu chiến gia tộc Nam Cung, ra tay đánh lại nhân SĨ giới Huyền học, những thứ này thật tầm thường so với khả năng của cô.

Cố Thanh Thanh chẳng biết là hâm mộ hay ghen tị mà mở miệng trào phúng: “Hung tàn đến mức nào chứ, cũng chỉ là nói vài câu, cuối cùng còn chẳng phải là nhà họ Hoắc thu dọn tàn cuộc cho cô ta à.”
Tô Tĩnh Thư không hiểu: “Nhà họ Tô thế nào chứ?”

Nam Cung Sưởng đè giọng xuống, cả giận nói: “Tần Nguyễn chính là cô gái đã ngủ với Hoắc Tam ở khách sạn Hoàng Đình đêm hôm đó, cô ta chính là trợ thủ đắc lực nhất mà nhà họ Tô các người tự tay đưa cho nhà họ Hoắc đấy.”
Cố Thanh Thanh nhíu mày nhìn theo bóng dáng Tần Nguyễn được Hoắc Nhị gia hộ tống rời đi, 0biểu cảm trên gương mặt cô ta rất phức tạp: “Cô ta chính là người phụ nữ mà Tam gia cưới?”

“Đúng, Tần Nguyễn, cũng là đàn em khóa dưới của chúng ta.”
“Tránh hết ra! Đừng tụ tập ở chỗ này, để cô ấy được hít thở không khí!”

“Xe cứu thương đầu, sao xe cứu thương còn chưa tới?!”
Nhưng nhìn thấy Tần Nguyễn công khai thách thức Nam Cung Sưởng mà không hề sợ hãi một chút nào, cô ta lại cảm thấy loại hy vọng này hình như rất xa vời.

Trong góc của sảnh tiệc, Tô Tĩnh Thư mặc một chiếc váy màu sâm panh đang mỉm cười nhìn Nam Cung Sưởng.
Vì đang lo lắng cho Tam gia nên cô cũng không quan tâm đến chuyện của cặp tình nhân người và quỷ này nữa, cô tăng tốc nhanh chân rời đi.

“Chuyện gì vậy?!”
Có thể khiến một người có thân phận cao quý như Tam gia quỳ xuống, thì chứng tỏ Tần Nguyễn chính là người Tam gia vô cùng để ý.

Lúc ấy ở bên cạnh Cố Thanh Thanh có khá nhiều phụ nữ, bọn họ đều tỏ ra tò mò, ghen ghét và khinh thường Tần Nguyễn.
Long Hân Triết nhìn về phía Cố Thanh Thanh, anh ta nói nghiêm túc: “Tam gia thích cô ấy.”

Chỉ một câu nói khiến tất cả sự không cam lòng của Cố Thanh Thanh trở thành quả bóng bị chọc thủng, thoáng chốc xì hơi.
Hai chân cô ta lơ lửng cách mặt đất vài centimet.

Những người xung quanh giống như không nhìn thấy sự tồn tại của cô ta, mọi người đi qua đi lại nhưng không ai chú ý tới Lý Mạn Ninh.
“Xe cứu thương tới chưa?!”

“Mạn Ninh, Mạn Ninh cố gắng chịu đựng!”
Tô Tĩnh Thư cười khẽ, từ chối nhận lời đổ tội này: “Chuyện này không thể trách nhà họ Tô được, chính cô ta tự xông vào phòng của Tam gia mà.”

Nam Cung Sưởng biết rõ chứ, nhưng trong lòng gã tức quá thôi.
Gương mặt cô ta lộ vẻ đắng chát, miệng lẩm bẩm: “Tôi có mắt, vừa nãy đã nhìn ra rồi.”

Lúc Hoắc Tam gia quỳ một gối xuống dưới chân Tần Nguyễn, cô ta cũng ở gần đấy và nhìn thấy được.
Ở trong suy nghĩ của họ, Tam gia có lấy vợ thì dù không phải xuất thân từ các gia tộc lớn hay thế gia, thì cũng phải là con nhà thư hương.

Không thể ngờ được rằng lại là một cô gái xuất thân từ gia tộc nhỏ, nói là nhà giàu mới nổi cũng không ngoa.
Phát giác ánh mắt ở xung quanh, trên mặt Nam Cung Sưởng lại nở nụ cười giả tạo, gã nhấc chân rời khỏi sảnh tiệc.

Tần Nguyễn vừa rời khỏi sảnh tiệc đã nghe thấy phía bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Gã nhìn về phía cánh cửa đã chẳng còn ai, trầm giọng nói: “Tần Nguyễn không phải là một người phụ nữ đơn giản, Từ chân nhân rơi vào tay cô ta chắc chắn không còn đường sống.”

Tô Tĩnh Thư nhíu mày: “Anh đã cắt lưỡi của Từ chân nhân, lão đã bị phế đi rồi.”
Một Tần Nguyễn không hề có thân phận như vậy làm sao có thể xứng với Tam gia.

Các cô gái cười thầm trong lòng, nghĩ rằng Tần Nguyễn, đứa con gái ngoài giá thú mà nhà họ Tần mang về, có thân phận kém xa nhà họ Hoắc, với thân phận của cô tất nhiên sẽ không thể ngồi vững được ở vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc.
Đám người Linh Hư Tử và Hoắc Xuyên quay trở lại khu nhà của nhà họ Hoắc, trước tiên họ đưa Tam gia xuống phòng tối dưới hầm.

Ở biệt thự của Tam gia có một căn phòng cấm địa.
Đôi mắt của Lý Mạn Ninh nhìn chằm chằm vào Nam Cung Sưởng, trên thân hai người có một loại khí trang nào đó dính líu với nhau, rõ ràng là họ có mối quan hệ khá sâu.

Ánh mắt Tần Nguyễn hơi tối xuống, hồn phách của Lý Mạn Ninh đã rời khỏi cơ thể, không thể cứu vãn được nữa rồi.
Nhưng ngay sau đó, cô nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Bên ngoài đám người, Tần Nguyễn nhìn thấy Lý Mạn Ninh đang mặc bộ váy lễ phục.
Lục Dịch Trần liếc mắt nhìn hai người bạn bên cạnh, anh ta thấp giọng cảnh cáo: “Đừng trách tôi không coi nghĩa khí ra gì, sau này các cậu đừng chọc vào cô ấy, cô nàng này rất hung tàn.”

Nghe anh trai của anh ta nói, Tần Nguyễn không chỉ nhìn thấy quỷ, mà còn có thể đưa chúng xuống Địa Phủ.
Hiện trường hôn lễ của Nam Cung Sưởng và Tiêu Văn Nhu vô cùng hỗn loạn, một đám người tụ tập ở sân khấu ca hát.

Tần Nguyễn nghe vài câu cũng hiểu đại khái có chuyện gì đang xảy ra. Nữ nghệ sĩ nổi tiếng Lý Mạn Ninh đang ốm cũng đến đây hát mừng đám cưới, cơ thể không thể trụ được nữa nên ngất xỉu.
Nơi này thường xuyên có người quét dọn nên cầu thang thông xuống bên dưới không hề có bụi.

Căn phòng tối dưới mặt đất nghe có vẻ u ám và chật hẹp, nhưng thật ra nó là một căn phòng được trang trí đẹp mắt với đầy đủ các vật dụng cần thiết trong nhà.