Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 373: Th n phận thật của hoắc gia, thất gia và bát gia hiện th n



Phòng tối dưới tầng hầm.

Hoắc Tam gia nằm trên chiếc giường thoải mái dễ chịu, toàn bộ cơ thể anh, thậm chí là cả chiếc giườ1ng lớn đều bị bao phủ bởi ánh sáng vàng. Hoắc Khương bước nhanh đi đến trước mặt Tần Nguyễn, gương mặt bình thường của ông ta không có biểu cảm gì, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Nguyễn tràn đầy cảnh giác.

“Cô này, xin rời đi.”
Gương mặt tuấn tú tái nhợt của anh đang dần dần trở nên hồng hào.

Bàn tay 2đặt ở bên hông cũng thỉnh thoảng giật giật, có dấu hiệu hồi phục ý thức.
Rõ ràng là bọn họ không có cảm tình gì với Tiêu Văn Nhu, nhất là thái độ của Hoắc Dịch Dung đối với Tiêu Văn Nhu có thể nói là vô cùng ghét bỏ.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến thái độ của họ thay đổi lớn như vậy.
“Cái con bé Văn Nhu này đã lâu rồi không tới đây đấy.”

Anh cả Hoắc Quân Tín luôn trầm mặc ít nói cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng đấy ạ, phải một khoảng thời gian rồi không thấy con bé đến thăm em ba.”
Tần Nguyễn còn chưa đi đến trước mặt Tam gia thì Hoắc Khương đã đi vào trong phòng khách, thấp giọng bẩm báo bên tai ông cụ Hoắc.

“Lão thái gia, tiểu thư Tiêu Văn Nhu đến chơi ạ.”
Tiêu Văn Nhu lay nhẹ ống tay áo của Tam gia, mặt mũi đầy thẹn thùng, nũng nịu nói: “Dạ chưa ạ, cháu muốn đến ăn cơm cùng anh ba.”

Từ góc độ của Tần Nguyễn có thể nhìn thấy ánh mắt Tam gia nhìn Tiêu Văn Nhu rất cưng chiều.
Cũng không biết bọn họ làm cái gì mà khí đen quanh người Tam gia giống như đụng phải thiên địch, bắt đầu rút lui, không tiếp tục dây dưa với khí tím nữa.

Hôm sau.
Ngay sau đó, Tần Nguyễn nhìn thấy Tiêu Văn Nhu tươi cười được Hoắc Khương đón vào phòng khách.

Vừa bước chân vào phòng khách, hai mắt của Tiêu Văn Nhu đã khóa chặt vào Tam gia, cô ta nhấc chân chạy như bay đến, mặt mũi tràn đầy thẹn thùng ái mộ.
Trong lúc Tần Nguyễn nghĩ mãi không hiểu, Hoắc Dịch Dung đã ra lệnh: “Hoắc Khương, đưa cô gái này ra ngoài, dám đưa loại người vớ vẩn vào đây, tôi thấy các người không muốn làm việc nữa rồi!”

“Vâng, Nhị gia!”
Đôi mắt sắc bén của Hoắc Dịch Dung nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, anh ta nhìn cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt đùa cợt.

Trên mặt anh ta lộ ra vẻ khinh thường, giọng nói trầm thấp: “Không phải là người phụ nữ từ đầu xuất hiện muốn leo lên em ba đấy chứ, xem ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào em ba kìa, đúng là một cô ả không biết xấu hổ.”
Cô vừa lên tiếng thì Tiêu Văn Nhu xuất hiện.

“Anh ba bảo cô cút đi, cô không nghe thấy sao?!” Cô ta giống như một con dã thú nhỏ đang bảo vệ con mồi của mình, Tiêu Văn Nhu đứng trước mặt Tam gia, toàn thân bộc phát ra sự thù địch với Tần Nguyễn.
Mà ngồi ở phía đối diện với bọn họ, là người đàn ông một mình chiếm một chỗ ngồi cực lớn đang đưa lưng về phía Tần Nguyễn nên cô không nhìn thấy mặt.

Nhưng bóng lưng kia quen thuộc như thế, Tần Nguyễn chỉ cần liếc mắt thôi là có thể nhận ra đây chính là Tam gia.
Đáy mắt anh tràn đầy yêu thương, dường như cả thế giới chỉ có thể nhìn thấy một mình Tiêu Văn Như vậy và không ai có thể xen vào giữa họ.

Tần Nguyễn cảm thấy toàn bộ thế giới sau đó cô sống lại hoàn toàn sụp đổ, trong lòng cô rất khó chịu.
Gương mặt quanh năm trắng xanh của Bát gia Hắc Vô Thường trông khá nghiêm nghị: “Anh Thất này, đã 4 năm 6 tháng lẻ 8 ngày kể từ lần trước chúng ta đến đây đúng không?”

Giọng nói lành lạnh của Bạch Vô Thường vang lên, anh ta đính chính lại: “Là 4 năm 6 tháng lẻ 8 ngày 3 giờ 53 phút.”
Hoắc Khương vừa nói câu này xong, sắc mặt mọi người lập tức có biến hóa, ngay cả Tần Nguyễn cũng phải dừng lại bước chân, vì tâm trạng tốt đẹp của cô khi thấy Tam gia tỉnh lại đã bị quấy rầy.

Hôm qua Tiêu Văn Nhu vừa gả vào nhà Nam Cung xong, ngay hôm sau đã đến nhà họ Hoắc rồi.
Cô cụp mắt xuống, ánh mắt phút chốc thay đổi.

Không đúng!
Ánh mắt Tần Nguyễn hơi tối xuống, từ người cô tỏa ra hơi thở nguy hiểm, cô cảm giác không khí xung quanh như đông lại, thời gian trở nên chậm chạp

Tất cả mọi thứ trước mắt đều quá lạ lẫm, lạ đến mức khiến sự bài xích và ghét bỏ trong lòng cô dâng lên đến cực điểm.
“Anh ba...”

Một tiếng anh ba này nũng nịu vô cùng, vừa thẹn thùng vừa xấu hổ.
Gương mặt liệt quanh năm của Hoắc Chi bỗng nở nụ cười thản nhiên, khóe môi cô ta nhếch lên, đôi mắt xinh đẹp cũng cong cong khiến cả người có chút hư ảo.

Cô ta tránh người sang một bên, nâng cằm nhìn Tần Nguyên, giọng nói trong trẻo mà vui vẻ: “Phu nhân, cô nhìn kìa.”
Rõ ràng là Tam gia thấy được cô, nhưng lúc này trong lòng và trong mắt anh lại chỉ có Tiêu Văn Nhu.

Tiêu Văn Nhu đã là vợ của Nam Cung Sưởng, tại sao anh lại để cho cô ta lôi kéo ống tay áo của mình.
Tần Nguyễn có cảm giác không thể thở nổi, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Tam gia cũng chưa từng đối xử hờ hững với cô như thế.

Rõ ràng không phải như vậy, tại sao Tiêu Văn Nhu vừa xuất hiện thì lại thay đổi.
Không đợi mình xuống lầu hoàn toàn, Tần Nguyễn đã lo lắng hỏi: “Tam gia đầu, Tam gia đã ra chưa?!”

Giọng nói của cô tràn đầy lo lắng.
Ánh mắt thâm thúy của Tam gia nheo lại, anh vẫy tay với Tần Nguyễn, dùng giọng chiều chuộng mà gọi cô: “Cô bé, tới đây.”

Bên trong đôi mắt đào hoa của anh, ngoại trừ nụ cười thì còn có một tấm lòng nhân hậu từ bi, dường như bao dung với tất cả vạn vật trên đời.
Một cơn đau yếu ớt truyền đến trong lòng Tần Nguyễn, cô đưa tay lên cho trái tim mình, cảm thụ cảm giác siết chặt từ nơi đó truyền đến.

Cô cũng không buồn, chỉ hơi khổ sở và có chút thất vọng thôi.
Tần Nguyễn nhìn theo bóng dáng của Tam gia và Tiêu Văn Nhu, phát hiện giữa bọn họ có một khoảng cách rộng bằng bàn tay.

Tam gia trông thì bình dị gần gũi đấy, nhưng thực ra lại rất giỏi kiểm soát khoảng cách giữa mình và người khác, ngoại trừ người nhà thì hầu như không bao giờ để người khác chạm vào mình.
Tần Nguyễn nhớ lại chuyện hôm qua Tiêu Văn Nhu tỏ thái độ thâm tình với Tam gia, trông cô ta như muốn dính luôn vào người Tam gia vậy.

Ông cụ Hoắc cười lớn tiếng, nói: “Mau mời con bé vào đây.”
Tần Nguyễn không tự chủ được nhấc chân lên, chậm rãi đi về phía Tam gia.

Cô phớt lờ những ánh mắt ngạc nhiên, vui mừng hoặc hài lòng của ông cụ Hoắc, ông Hoắc, anh cả cùng Hoắc Dịch Dung.
Trái tim Hoắc Chi như nhảy lên đến tận cổ rồi, cô ta vội vàng lo lắng hô lên: “Phu nhân, cô từ từ thôi!”

Tần Nguyễn làm sao mà từ từ được, tâm trí của cô đều đang đặt ở trên người Tam gia.
Cô như một người trong suốt, không có ai thèm liếc nhìn cô lấy một cái.

Đến ngay cả Hoắc Chi mới vừa rồi còn ở bên người Tần Nguyễn cũng xuất hiện ở cạnh Tiêu Văn Nhu, thái độ vô cùng cung kính.
Đúng lúc này, có hai bóng người đột nhiên xuất hiệ7n ở trong phòng.

Đây chính là hai vị sứ giả Hắc Bạch Vô Thường đã nói với Tần Nguyễn là muốn trở về Địa Phủ, nhưng bọn họ l7ại đột nhiên xuất hiện trong căn phòng không quá rộng rãi nhưng đầy đủ tiện nghi này.
Hắc Vô Thường toàn thân tỏa ra sát kh2í bước đến gần Tam gia, theo mỗi bước chân của anh ta, sát khí màu đen trên người tan thành mây khói, Hắc Vô Thường giống như một n0gười bình thường đứng ở bên cạnh giường, đưa mắt đánh giá khí tràng phức tạp đang giằng co ở quanh thân Tam gia.

Khí tím bẩm sinh của Tam gia giằng co với khí đen, chặt chẽ không thể tách rời, ánh sáng vàng tỏa ra từ chuỗi vòng Phật châu trên tay Tam gia chống đỡ tốc độ xói mòn sinh khí của anh.
Gương mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn trầm xuống, ánh mắt cô chuyển thành sâu hơn, hơi thở quanh người trở nên nguy hiểm.

Thái độ thờ ơ lạnh nhạt của mọi người làm cô phải nghi ngờ, chẳng lẽ cô không hề sống lại, việc trước đó đi đăng ký kết hôn với Tam gia, rồi được đối phương đối xử dịu dàng cưng chiều đều là do cô tưởng tượng ra?
Đôi môi gợi cảm của anh gợi lên một nụ cười ấm áp như gió xuân, hơi thở lười biếng quyến rũ tản ra từ trên người anh, làm lộ ra khí chất cao quý tự nhiên.

Lúc này đây, Tam gia không hề có vẻ suy yếu và tái nhợt như hôm qua, khí chất toàn thân anh càng thêm nho nhã, nhẹ nhàng như một vị quý công tử.
Đôi lông mày xinh đẹp của Tần Nguyễn nhướng lên, cô không dám tin mà nhìn Tam gia, muốn biết thái độ của đối phương.

Nhưng đối phương đã đi cùng Tiêu Văn Nhu vào phòng ăn, bóng lưng của bọn họ nhìn rất xứng đôi.
Hoắc Dịch Dung ngả lưng trên sô pha, cả người lười biếng nhìn chằm chằm vào Tam gia, anh ta khẽ cười và nói: “Ai mà chẳng biết lòng của Tư Mã Chiêu chứ, rõ ràng cô ấy đến đây vì em ba mà.”

Tần Nguyễn hơi cau mày, không hiểu tại sao thái độ của người nhà họ Hoắc lại thay đổi nhanh như vậy.
Một đoàn người tiến về phía phòng ăn, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Đột nhiên, Tam gia quay đầu lại, ánh mắt anh không hề dịu dàng, bên trong cặp mắt hung ác kia nổi lên tia sáng khát máu đáng sợ.
Tần Nguyễn ngước mắt lên, nhìn thấy trong phòng có một đám người.

Ông cụ Hoắc đầy khí thế uy nghiêm ngồi ở ghế sô pha chính giữa trong phòng khách, ngồi ở hai bên ông cụ lần lượt là Hoắc Hồng Hưng, anh cả nhà họ Hoắc là Hoắc Quân Tín, xuống nữa là Hoắc Dịch Dung.
“Cháu cảm ơn bác trai ạ.”

Tiêu Văn Nhu kéo tay áo Tam gia đứng dậy, đi về phía phòng ăn, từ đầu đến cuối không có người nào chú ý đến sự tồn tại của Tần Nguyễn.
Ánh mắt Tam gia tỏ ra ngạc nhiên, sau đó dường như có sóng to gió lớn cuồng bạo từ trong mắt anh phóng ra, nặng nề áp xuống Tần Nguyễn.

Anh nhìn Tần Nguyễn từ trên xuống dưới, sau đó cau mày, trầm giọng nói: “Cô đi đi, nhà họ Hoắc không tiếp đãi khách lạ.”
Tay của đối phương nâng lên và chỉ về phía Tần Nguyễn, giọng lạnh lẽo hỏi: “Cô gái này là ai, tại sao lại ở chỗ này?”

Tầm mắt của mọi người nhanh chóng nhìn về phía Tần Nguyễn, bọn họ nhìn cô như nhìn một người xa lạ, ánh mắt lạnh lùng và đầy cảnh giác như nhìn thấy một nhân vật nguy hiểm vậy.
Cô mới đăng ký kết hôn với Tam gia được một tháng, vậy mà người này đã trở mặt không quen biết rồi, đúng là quá hoang đường!

Tần Nguyễn cười hờ hững, xem nhẹ cây gai đang đâm vào tim cô, cô áp chế cơn giận dữ mà nói: “Tam gia, em...”
Ông Hoắc - Hoắc Hồng Hưng đứng lên đi đến trước mặt Tiêu Văn Nhu, ông ấy nhìn đối phương bằng ánh mắt hài lòng, giống như là nhìn con dâu vậy.

Ông Hoắc cười nhẹ nhàng, lên tiếng: “Văn Nhu đến sớm không bằng đến đúng lúc, chúng ta đang chuẩn bị ăn cơm, cháu ăn cùng nhé, trong nhà làm toàn món mà cháu thích nhất đấy.”
Hoắc Tam gia ngồi ở trên ghế sô pha, tư thế nhàn nhã lười biếng.

Đột nhiên, Tam gia chậm rãi quay đầu lại, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú mà cao quý, tao nhã như một vị thần, ánh sáng lạnh lẽo bên trong đôi mắt sâu thăm thảm khi nhìn thấy Tần Nguyên lập tức thu lại.
Sắc mặt Hắc Vô Thường rất phức tạp, anh ta nhìn vào khuôn mặt thanh nhã thoát tục, không có biểu cảm gì của ông bạn nối khố, khóe môi của anh ta hơi nhếch lên: “Thôi làm việc đi.”

Hai vị sứ giả bước vào ánh sáng vàng đang bao trùm lấy Tam gia, bọn họ dùng hai tay bấm huyệt, trong miệng nói lẩm bẩm.
“Vâng.” Hoắc Khương quay người rời đi.

Ông Hoắc nhìn theo bóng lưng Hoắc Khương, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong cùng hài lòng.
Hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, Tiêu Văn Nhu đơn phương lôi kéo ống tay áo của Tam gia, nhưng Tam gia cũng không hề đáp lại đối phương, thậm chí còn lơ đãng rút tay áo ra.

Từ trước đến nay, Tam gia chưa từng giữ khoảng cách với cô.

Mà thái độ của ông cụ Hoắc, ông Hoắc, Hoắc Quân Tín hay Hoắc Dịch Dung cũng đều quá kỳ lạ.