Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 374: Sự dịu dàng và cứu rỗi ở kiếp trước, đổi lại cùng đầu bạc



RĂNG LONG VỚI CÔ Ở KIẾP NÀY

Tần Nguyễn rũ mắt xuống, phát ra tiếng cười nhẹ.

Nếu là giả thì cô có gì mà phải sợ. Còn về chuyện tình yêu, những thứ kia đối với cô mà nói quá mức hư vô mờ mịt.

Trước mắt, tính mạng của cô và con còn cần dựa vào sát khí để kéo dài, đây là chuyện quan trọng hơn cả chuyện tình cảm.

Tần Nguyên sờ soạng khuôn mặt mịn màng của Tam gia, xúc cảm khá tốt, cô sờ hai lần nữa rồi mới chậm rãi rút tay về.
Tần Nguyễn không thèm để ý tới lời tiễn khách ở đằng sau lưng, cô bước nhanh hơn.

Hiện giờ cô chỉ muốn cho kẻ đã phá hỏng tâm trạng tốt của cô, còn khiến cô vừa rồi thấy buồn một trận nên thân.

Người nhà họ Hoắc đã ngồi xuống bàn ăn, Tiêu Văn Nhu ngồi ngay bên cạnh Tam gia, dáng vẻ thẹn thùng, Tần Nguyễn nhìn mà thấy đúng là giỏi làm bộ làm tịch.
Tần Nguyễn tát liền sáu, bảy cái mới dừng lại, cô lắc lắc bàn tay hơi đau.

Tần Nguyễn tóm chặt cổ áo của Tiêu Văn Nhu, gương mặt cô đầy vẻ châm chọc nhìn chăm chú vào đối phương: “Bà đây mặc kệ cô từ đầu xuất hiện, cho dù đây là ở trong mơ, thì đã để cho tôi không vui, cô cũng đừng hòng yên ổn nhé!”

Dứt lời, Tần Nguyễn đá một cước vào chân của Tiêu Văn Nhu.
Vừa rồi ở trong giấc mơ, thái độ của Hoắc Chi đối với Tiêu Văn Nhu còn rất cung kính, vậy mà lúc này mặt mũi lại đầy ghét bỏ.

Điều ấy khiến Tần Nguyễn trong lúc nhất thời vẫn còn đắm chìm vào cảnh ở trong mơ.

Tất cả mọi thứ ở trong mơ đều quá chân thực, biểu cảm của mọi người đều hoàn mỹ.
Nhưng ai biết được rằng Tam gia nhìn như ôn hòa tốt tính đấy, thực chất lại là người có tính tình lạnh nhạt, thái độ hờ hững đối với người khác.

Nếu anh tốt với một người thì không ai có thể kiềm chế được mà chắc chắn sẽ lún vào rất sâu.

Còn lúc anh vô tình thì cũng sẽ khiến người ta không rét mà run, còn gây tổn thương cho người ta hơn cả ma quỷ đến từ Địa Ngục.
Còn cô hưởng thụ vùng an toàn mà đối phương tạo ra cho mình.

Sự cứu rỗi mà Tam gia mang đến cho cô ở kiếp trước tiếp tục đến kiếp này, khiến cô không có cách nào từ bỏ được.

Nhưng ai có thể đảm bảo rằng, sự cứu rỗi và thiên vị này sẽ không xuất hiện biến cố và dẫn cô xuống vực sâu.
Tiêu Văn Nhu đang ngồi trong phòng khách nhà họ Hoắc và đọc tờ báo buổi sáng hôm nay.

Hiện giờ, các sản phẩm điện tử đã phổ biến trên toàn thế giới, nhưng nhà họ Hoắc vẫn luôn giữ thói quen đọc báo giấy.

Thấy Tần Nguyễn xuống lầu, Tiêu Văn Nhu buông tờ báo trong tay.
Cô không hỏi tình hình của Tam gia, có thể là cảnh trong mơ tạo thành bóng ma tâm lý khiến cô còn chưa bình phục lại được, hoặc có lẽ là do từ tận đáy lòng cô không muốn ở lại đối phương.

Đương nhiên, trong lòng Tần Nguyễn cũng hiểu rõ, nếu Tam gia tỉnh dậy, chắc chắn Hoắc Chị sẽ chủ động nói cho cô biết.

Nếu Hoắc Chi chưa nói tới chuyện này thì có nghĩa là Tam gia vẫn còn đang ở trong phòng tối.
Tiêu Văn Nhu có phản kháng đấy nhưng cô ta đâu phải là đối thủ của Tần Nguyễn, chẳng mấy chốc đã bị nện cho hôn mê bất tỉnh.

Trước khi ngất đi, cô ta còn dọa sẽ không tha cho Tần Nguyễn.

Người trong tay đã không còn ý thức khiến Tần Nguyễn mất sự hào hứng.
Tiêu Văn Nhu oán hận nói: “Tần Nguyễn, cô muốn chết à!”

Tần Nguyễn nắm lấy tóc Tiêu Văn Nhu, bắt cô ta ngửa đầu nhìn mình, giọng cô mỉa mai: “Thì ra cô biết tên của tôi, tôi còn tưởng rằng cô không biết cơ đấy.”

Cô hung tàn nhìn chằm chằm vào Tiêu Văn Nhu, giọng điệu lạnh lùng u ám: “Đừng nhớ thương thứ không thuộc về mình, tất cả những thứ thuộc về tôi, cho dù có bị phá hủy thì tôi cũng sẽ không để người ta dùng nó làm tôi ghê tởm đâu!”
Cô vứt Tiêu Văn Nhu xuống, mặc kệ cô ta chật vật ngã trên mặt đất, cô nhấc chân đi đến chỗ Tam gia.

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Tam gia nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn không nhúc nhích, Tần Nguyễn đưa tay ra huơ huơ trước mặt anh nhưng hai mắt của anh không hề nháy.

Tần Nguyễn nhìn người đàn ông trước mắt, nét tàn nhẫn và tức giận trên gương mặt cô rút đi, trong mắt toát ra một chút trầm tư.
Nếu không phải cô ở cùng Tam gia một thời gian rồi, biết được một chút chi tiết nhỏ trong sinh hoạt của anh, thì chắc Tần Nguyễn vẫn sẽ còn đắm chìm trong giấc mơ ấy.

Nhưng cho dù là cảnh trong mơ hay hiện thực, thì vẫn có một việc trùng hợp, đó là sau ngày thành hôn, Tiêu Văn Nhu vẫn đích thân đến nhà họ Hoắc.

Tần Nguyễn xoa trán cho bớt đau đầu, cô nói với Hoắc Chi: “Để cô ta đợi ở dưới lầu.”
Mà không chỉ anh, đến ngay cả ông cụ Hoắc, ông Hoắc, Hoắc Quân Tín và Hoắc Dịch Dung trước đó còn có thái độ thân thiết với Tiêu Văn Nhu đều tỏ ra thời

o.

Bọn họ chẳng buồn nhìn Tần Nguyễn và Tiêu Văn Nhu lấy một cái.
“Vâng, thuộc hạ đi ngay.” Hoắc Chi quay người rời khỏi phòng ngủ.

Tần Nguyễn đứng dậy đi xuống đất, đôi lông mày nhíu chặt chậm rãi thả lỏng, hơi thở lạnh lẽo từ trên người cô tản ra.

Tiêu Văn Nhu, cô nàng này đúng là biết chọn thời điểm để tới thật đấy.
Tiếng nói của cô rõ ràng không lớn, nhưng lại gây nên một tiếng vang vô hạn trong căn phòng trống trải.

Thế giới trước mặt vỡ toang, trước ánh nhìn chăm chú của Tần Nguyễn, nó hóa thành vô số mảnh vỡ.

Đến ngay cả bản thân cô cũng dần trở nên trong suốt.
Cô nhìn nhóm người ông cụ Hoắc và Tam gia, họ cũng vỡ ra theo thế giới giả tạo này, hóa thành vô số mảnh vụn bay trong không trung.

“Phu nhân, phu nhân?”

“Phu nhân, cô dậy đi ạ, người của nhà Nam Cung đến ạ.”
“Phu nhân cô tỉnh rồi sao?”

Tiếng nói quen thuộc vang lên bên tại, chân của Tần Nguyễn đang kẹp lấy chiếc chăn, cô nằm ở trên giường và khẽ nhíu mày.

Tần Nguyễn còn chưa mở được mắt, cô ngẩng đầu, mày hơi nhíu lại vì đau đầu, tiếng nói khàn khàn, cô hỏi: “Hoắc Chi?”
Nụ cười của anh lúc này tuy vô cảm nhưng vẫn hoàn mỹ, không có gì sai sót cả.

Thân phận của anh cao quý lịch lãm và mê người, khuôn mặt lại tuấn tú quyến rũ, bất kể là điều kiện bên ngoài hay quyền lực anh nắm trong tay, thì đều là người đàn ông được ông trời sủng ái. Đối với phụ nữ mà nói, anh thực sự là một người có sức hấp dẫn trí mạng.

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai không biểu cảm mà vẫn hoàn hảo của Tam gia, trong mắt cô hiện lên sự tỉnh táo lý trí.
Giọng của cô không kiên nhẫn: “Cô ta tới làm cái gì?”

Hoắc Chi lạnh lùng nói: “Không rõ ạ, thuộc hạ có hỏi những cô ta không nói.” Trong lời nói của Hoắc Chi có sự mất kiên nhẫn trắng trợn đối với Tiêu Văn Nhu.

Tần Nguyễn ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn vào một trong những vị thủ lĩnh ám vệ của nhà họ Hoắc đang đứng trước giường cô.
Hơn knữa, cô chưa bao giờ sợ hãi, chỉ là có rất nhiều quy tắc tái sinh trói buộc cô.

Khi Tần Nguyễn ngẩng đầu lên, trên mặt cô lộ ra nụ ccười nghiêm nghị, đôi mắt lấp lánh ánh sáng vàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoắc Khương và hoàn cảnh quen thuộc xung quanh.

Tần Nguayễn nhấc chân đi về phía phòng ăn, Hoắc Khương lập tức đuổi theo: “Thưa cô, xin rời khỏi nhà họ Hoắc, nơi này không chào đón cô!”
Nhìn thấy Tần Nguyễn đi vào phòng ăn, Tiêu Văn Nhu như nhìn thấy tồn tại nào đó đáng e ngại, cô ta lo lắng quát: “Sao cô lại vào đây? Ra ngoài! Mau đuổi cô ta đi!”

Tần Nguyễn bước hai, ba bước tới trước mặt Tiêu Văn Nhu, cô tóm lấy cổ áo của đối phương, sau đó vung tay tát.

“Bốp bốp bốp!!!”
Tần Nguyễn từ trên giường ngồi dậy, giọng cô hơi trầm thấp, cô hỏi: “Ai tới?”

Hoắc Chi: “Nam Cung phu nhân, Tiêu Văn Nhu ạ.”

Tần Nguyễn vừa tỉnh dậy nên hơi đau đầu, nghe Hoắc Chi nói thế cô khẽ nhíu mày, nếp nhăn ở mi tâm sâu hơn.
Sự dựa dẫm và cảm giác an toàn này đều là do ở kiếp trước và kiếp này, Tam gia đã cho thấy sự ưu ái không che giấu dành cho cô.

Tần Nguyễn vô cùng xác định, cảm giác an toàn và ỷ lại này không bắt nguồn từ tình yêu.

Là Tam gia cho cô sự ấm áp, cho cô sự thiên vị trắng trợn không cần lý do.
Thấy Tần Nguyễn tỉnh, Hoắc Chi lùi lại một bước, thái độ cung kính đứng ở bên giường: “Là tôi, phu nhân, người của nhà Nam Cung đến, cô có muốn gặp không ạ?”

Tần Nguyễn mở đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ ra, miễn cưỡng hỏi: “Nhị gia đầu?”

Hoắc Chi nhẹ giọng nói: “Nhị gia đã đến công ty rồi ạ, nếu cô không muốn gặp khách thì để tôi đi từ chối ạ?”
“Bốp!” Tiêu Văn Nhu không hề đề phòng gì bị đá quỳ trên mặt đất.

“A!”

Đầu của Tiêu Văn Nhu không cẩn thận đập vào ghế ngồi, cô ta phát ra tiếng kêu đau đớn.
Nửa tiếng sau.

Tần Nguyễn xuất hiện trong phòng khách dưới tầng, cô nhìn thấy Tiêu Văn Nhu đang ngồi trên ghế sô pha.

Trông đối phương là biết ăn mặc rất chăm chút, dù là trang điểm hay quần áo đều rất đẹp, còn cả mùi nước hoa cao cấp thoang thoảng ở trên người, tất cả đều nói cho mọi người biết cô ta đã lựa chọn ăn mặc cẩn thận như thế nào khi đến nhà họ Hoắc.
Tần Nguyễn càng phát hiện chuyện quái lạ, cô nắm tóc của Tiêu Văn Nhu và đập mạnh đầu cô ta vào ghế.

Mỗi một cú đập đều có thể nghe thấy tiếng bành bành của đầu đập vào ghế gỗ.

âm thanh này giống như một khúc nhạc tuyệt vời, làm Tần Nguyễn nghe mà cảm thấy thoải mái vô cùng.
Hai bàn tay xinh đẹp của Tần Nguyễn chạm vào gương mặt tuấn tú của Tam gia, đầu ngón tay của cô chậm rãi dời xuống đến khóe môi của anh, nhẹ nhàng nâng cằm anh lên.

Một nụ cười vô cảm hiện rõ trên khuôn mặt điển trai của anh.

Nếu là bình thường, nụ cười của Tam gia nhẹ nhàng dịu dàng như gió xuân, khiến người ta không thể rời mắt.
Trong cuộc sống ngắn ngủi của Tam gia ở kiếp trước, anh đã cho cô sự ấm áp và cứu rỗi khiến cô muốn cùng anh răng long đầu bạc ở kiếp này.

Tần Nguyễn tặc lưỡi, vỗ vỗ gương mặt của Tam gia: “Tam gia, hy vọng anh đừng phụ lòng mong đợi của em, em cũng không muốn con gọi người khác là cha đâu.”

Cô không trông cậy vào việc Tam gia thích cô, cũng không hy vọng xa vời rằng đối phương sẽ bao dung và cưng chiều mình vô hạn cả đời, chỉ cần có thể cùng nhau sinh hoạt đã là rất tốt rồi.
Vừa nãy nhìn thấy Tam gia và Tiêu Văn Nhu đứng chung một chỗ làm đầu óc cô choáng váng, cô cảm thấy thế giới như sụp đổ vậy.

Sau khi sống lại, cô đã ỷ lại quá nhiều vào Tam gia.

Chỉ cần ở bên cạnh anh là cô có cảm giác mình được an toàn, không phải lo lắng bất cứ điều gì.
Cô ngước mắt, nhíu mày nhìn hoàn cảnh quen thuộc xung quanh.

Cô đã ở nhà họ Hoắc một thời gian, mọi thứ ở đây đã quá quen thuộc đối với cô, nhưng giờ đây cô lại cảm thấy rất vặn vẹo.

Tần Nguyễn hừ nhẹ một tiếng, gương mặt tỏ vẻ châm chọc, cô thì thào nói nhỏ: “Là giả, đều là giả.”
Cô ta liếc xuống chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay, mày hơi nhíu lại, cất giọng chất vấn: “Tam gia đầu?”

Ánh mắt Tần Nguyễn lộ ra vẻ khinh thường, cô từ từ rũ mắt xuống, ngồi đối diện với Tiêu Văn Nhu.