Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 383: Nữ vương huyết tộc



Tần Nguyễn quay đầu thì thấy bàn tay trắng trẻo đẹp hoàn hảo của Tam gia đang duỗi tới.

Anh nắm chặt lấy cổ tay của Tần Nguyễn, khất bàn tay của Donald ra, sau đó ôm eo cô rồi lùi lại phía sau. Tam gia ôm eo Tần Nguyễn, anh nói nhỏ vào tai cô: “Em có khó chịu ở đâu không? Trông vẻ mặt em không được tốt cho lắm.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tần Nguyễn thả lỏng cơ thể, cô dựa người vào lồng ngực ấm áp và an toàn của Tam gia.
Tần Nguyễn miễn cưỡng nói: “Có một chút.”

Nghe cô nói như vậy, Tam gia lập tức bế cô lên.
Donald trầm giọng: “Hoắc phu nhân đừng lo, mẹ tôi có thể tỉnh lại hay không?”

Tần Nguyễn liếc mắt nhìn Donald rồi lạnh lùng nói: “Nếu vừa rồi anh không ngăn cản tôi, rất có thể mẹ anh đã tỉnh lại rồi đấy.”
Đôi môi mỏng của Donald nhếch lên: “Mẹ tôi rất ghét bị người khác chạm vào.”

Tần Nguyễn cau mày: “Vậy anh có định cứu mẹ nữa không đấy?”
Marina vịn tay con trai rồi từ từ đi về phía Tần Nguyễn.

Tam gia đang ngồi trước mặt Tần Nguyễn, thấy hai mẹ con Lathambo đi tới, anh đứng dậy đứng bên cạnh Tần Nguyễn, khuôn mặt đẹp trai vô cùng trang nghiệm, khí chất cao quý trên người tỏa ra.
Tần Nguyễn lại đến gần quan tài thủy tinh một lần nữa, cô nhìn Nữ vương Marina đang nằm trong quan tài.

Tay của cô từ từ thò vào trong quan tài, sau đó chạm vào cánh tay lạnh lẽo của đối phương.
Ánh mắt của Donald nhìn về phía Hoắc Xuyên, Hoắc Chi và vài chục người khác, sau đó nhìn lại quân số bên mình còn chưa đến mười người, khóe môi gã giật giật, toàn thân cảm thấy rất khó chịu.

Rõ ràng nhà họ Hoắc lấy thịt đè người, hơn nữa Tần Nguyễn mỏng manh yếu đuối chỗ nào chứ?
Một cô gái có địa vị ngang ngửa với Satan ở phương Tây của bọn họ, làm sao có thể gọi là yếu đuối được.

Tần Nguyễn dựa vào ngực Tam gia, trong mắt mang theo ý cười, cô nói với Donald: “Nếu đã không tin tôi thì cần gì phải chạy từ xa đến đây cho một chứ, anh không thấy mệt nhưng tôi thấy mệt đấy.”
Anh bước những bước đi vững chãi đến trước ghế sô pha, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên đó.

Tam gia ngồi xuống trước mặt Tần Nguyễn, sờ tay lên trán cô rồi dịu dàng nói: “Em nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa anh sẽ đưa em lên lầu nghỉ ngơi.”
Nghe được những lời này, Tần Nguyễn nghĩ ngay đến khí tím và sát khí màu đen đang cuốn lấy nhau trong cơ thể Tam gia.

Dị năng của phương đông và phương tây khác nhau, Tần Nguyễn biết Marina đã nhìn ra khí tràng trên người Tam gia.
Ánh mắt màu lam của Marina liếc về phía Tam gia.

Chỉ nhìn một cái mà vẻ mặt bà ta biến sắc.
Donald lại cúi người một lần nữa: “Hoắc phu nhân cần gì thì cứ lên tiếng, chỉ cần cô có thể cứu mẹ của tôi, gia tộc Lathambo sẽ làm bất cứ điều gì.”

“Là anh nói đấy nhé.”
Tần Nguyễn nhìn thấy lông mi Marina khẽ động đậy và có dấu hiệu tỉnh lại, cô nhanh chóng thu tay về.

Cô đang chuẩn bị lùi lại thì bị người đứng phía sau ôm vào lòng.
Ngay khi Tần Nguyễn nói câu này, Donald và các thành viên trong gia tộc của gã đều biến sắc.

Sát khí quanh người họ lập tức tan biến.
Giọng nói của Marina khàn khàn, đầy uy nghiêm.

“Mẹ!” Thấy mẹ mình thật sự tỉnh lại, Donald kích động nắm chặt lấy tay bà ta.
“Có chứ.” Donald nghiến răng nói.

Đôi mắt Tần Nguyễn hơi nheo lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Mặc dù anh là một đứa con có hiếu, nhưng phong cách làm việc khiến người khác rất khó chịu, tôi chẳng nợ anh cái gì, việc cứu mẹ anh thì cũng phải xem tôi có muốn hay không. Là chính anh, mà cũng có thể nói là anh và gia tộc Lathambo của anh cầu xin tôi, thải độ cũng nên lịch sự một chút, đừng làm như tôi đang nợ các người vài chục tỷ vậy.”
Marina chăm chú nhìn người con gái phương đông xinh đẹp này: “Cô đã cứu tôi, chứng tỏ năng lực của cô phải ngang với Thần.”

Tần Nguyễn chậm rãi gật đầu: “Tôi thực sự có năng lực của Thần, tôi có thể cứu bà cũng là vì năng lực đó.”
Vẻ mặt Donald rất khó coi, gã lạnh lùng chất vấn: “Tại sao?”

Gã không hề che giấu giọng điệu hung tàn của mình, điều đó bộc lộ sự ích kỷ và độc ác của Huyết tộc.
Donald nắm tay bà ta và chỉ vào Tần Nguyễn đang ngồi trên ghế sô pha phía sau.

“Mẹ, là cô ấy.” Marina quay đầu lại nhìn, vẻ mặt tái nhợt khi hôn mê của bà ta bây giờ đã trở nên cực kỳ xinh đẹp quyến rũ và còn có thêm một chút hơi thở của người sống.
Sau khi nhìn thấy Tần Nguyễn, Marina cau mày nói với Donald: “Cô ta không phải là Thần.”

Tần Nguyễn bật cười: “Tôi chưa từng nói mình là Thần, là con của bà tự nghĩ như vậy.”
Donald ngạc nhiên hô lên: “Mẹ, cô ta không phải Thần phương Đông sao?”

Marina nói với con trai mình: “Cô ta chỉ có cơ thể người phàm chứ không phải Thần, cô ta cũng phải chịu sinh, lão, bệnh, tử như người bình thường, cho dù có Thần lực thì cũng không tránh được kết cục phải chôn xuống đất sau trăm năm nữa.”
Một tia sáng lóe lên trong mắt Tần Nguyễn, cô đứng trước mặt Tam gia rồi mỉm cười hỏi Marina: “Không biết bà đã nhìn thấy cái gì?”

Marina không hề giấu giếm, bà ta nói thật: “Người này giống như Thần mà không phải Thần, giống ma mà cũng chẳng phải là ma, trên người cậu ta có một luồng khí màu đen dày đặc.”
Tam gia nhíu mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùngc nhìn chằm chằm Donald.

“Mời anh tôn trọng phu nhân của tôi một chút, cô ấy rất mỏng manh yếu đuối, không chịu nổi thế trận lớna như thế của các người đâu.”
Marina có chiều cao tương đương với Tần Nguyễn, bà ta đứng cạnh cậu con trai cao lớn của mình, trông rất nhỏ nhắn và đáng yêu.

Nếu ai đó nhìn vào hai mẹ con có khí chất không tầm thường này, bọn họ chỉ nghĩ rằng hai người là quý tộc của tầng lớp thượng lưu, không người nào có thể tưởng tượng được họ là vị vua tiền nhiệm và vị vua đương nhiệm của Huyết tộc.
Marina dừng lại, cau mày và nhìn Tam gia bằng ánh mắt đầy nghiêm túc.

“Ai đây?”
Donald có một linh cảm xấu trong lòng.

Nhưng gã không sợ Tần Nguyễn đòi hỏi quá đáng mà chỉ sợ mẹ mình không thể tỉnh lại.
Một số bộ phận trên bàn tay trắng muốt của Nữ Vương Marina đã bắt đầu thối rữa, giống như một xác chết để lâu ngày.

Bàn tay mảnh khảnh của Tần Nguyễn từ từ di chuyển lên đầu Marina. Một ánh sáng vàng mờ nhạt không thể nhìn thấy bằng mắt thường hiện lên trên tay cô.
Mỗi khi hấp thu quá nhiều sát khí hoặc sử dụng lực Minh Thần, Tần Nguyễn đều cảm thấy bụng dưới hơi khó chịu.

Tần Nguyễn đã nhận ra, dù là hấp thu sát khí hay sử dụng lực Minh Thần, tất cả đều có quan hệ mật thiết với đứa con trong bụng cô.
Marina lẩm bẩm một mình: “Thật kỳ lạ, tại sao lại có loại người như vậy tồn tại.”

Ánh mắt bà ta nhìn Tam gia từ đầu đến chân, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc và khó hiểu.
Mặc dù vẻ mặt Nữ vương Marina không hề thay đổi, nhưng ánh mắt bà ta cũng hơi lo lắng vì câu nói của Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn nắm tay Tam gia, cô cúi đầu nghịch những ngón tay của anh.
Một lúc sau, Donald mới dần bình tĩnh lại, gã nói: “Con đã tìm Thần phương Đông đến cứu mẹ.”

“Thần phương Đông?” Giọng điệu của Marina chậm rãi, bà ta nói từng chữ một.
Tần Nguyễn cảm thấy lực Minh Thần trong cơ thể nhanh chóng trôi đi. Bụng cô có một chút động tĩnh, dường như đứa bé trong bụng đang phản đối.

Tần Nguyễn khẽ cau mày, cô vuốt ve bụng để xoa dịu đứa bé bên trong.
Donald nhanh chóng lùi lại, gã tránh sang một bên và cúi người cầu xin Tần Nguyễn: “Xin Hoắc phu nhân hãy cứu mẹ tôi.”

Tần Nguyễn rời khỏi vòng tay của Tam gia, cô mỉm cười nhìn Donald: “Tôi luôn cảm thấy nếu không thu tiền công cao một chút, tôi sẽ thấy có lỗi với việc liên tục bị các người đe dọa.”
Tần Nguyễn tìm bàn tay Tam gia, mười ngón tay của họ đan vào nhau, cô nhẹ nhàng hỏi: “Nữ vương Marina còn nhìn thấy gì nữa không?”

Đối phương lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn Tam gia không hề rời đi: “Anh ta không hề đơn giản.”
Giọng nói kích động của Donald vang lên.

Tần Nguyễn và Tam gia nhìn về phía giọng nói, bọn họ thấy Nữ vương Marina vừa rồi còn nằm trong quan tài, bây giờ đã ngồi dậy.
Donald giới thiệu: “Đây là ngài Hoắc, còn được gọi là Hoắc Tam gia, anh ta là chồng của cô Tần, người đã đánh thức mẹ.”

Qua lời nói của Donald, thân phận của Tần Nguyễn đã đổi từ Thần phương Đông thành cô Tần, sự chênh lệch này đúng là rất lớn.
Ánh mắt bà ta quét về phía những thuộc hạ cũ, sau đó từ từ chuyển đến Donald.

“Donald, là ai đã đánh thức mẹ?”
Donald ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, gã cảm thấy rất khó tin.

Donald có thể cảm nhận rất rõ ràng Thần lực từ trên người Tần Nguyễn, cũng như ánh sáng thần thánh khiến huyết tộc phải khiếp sợ, tại sao cô ta lại không phải là Thần?
Tần Nguyễn phớt lờ cảm giác khẩn trương do Marina mang lại, cô biết rất rõ cơ thể của Tam gia, văn hóa giữa phương tây và phương đông luôn khác nhau, bọn họ rất thích phóng đại.

Tần Nguyễn kéo Tam gia ngồi xuống ghế sô pha, cô nhìn Marina và Donald bằng ánh mắt đầy ngạo nghễ: “Chồng tôi không cần các người lo, điều mà hai người cần lo chính là sức khỏe của Nữ vương Marina, bà ta không thể tỉnh quá nửa tiếng đâu.”
Tần Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu.

“Mę!”
Donald đứng trước quan tài thủy tinh, hai tay chống vào thành quan tài, gã nhìn bà ta với vẻ mặt đầy kích động.

Đôi mắt màu lam rất giống với Donald của Nữ vương Marina bắt đầu quan sát hoàn cảnh xa lạ xung quanh.
Marina siết chặt tay con trai: “Donald, dìu mẹ nào.”

“Vâng, thưa mẹ.”
Tam gia đứng ở bên cạnh, như thể người mà Tần Nguyễn và Marina đang nói đến không phải là anh vậy, từ đầu đến cuối anh vẫn rất ung dung và bình tĩnh, vẻ mặt không hề thay đổi.

Tần Nguyễn ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười nhẹ trên môi Tam gia. Bờ môi mỏng của anh khẽ mỉm lại, miệng nhếch lên vừa đúng độ, chiếc cằm với đường cong hoàn mỹ phản chiếu rõ ràng trong đôi mắt cô.
Lực Minh Thần tụ lại trên tay Tần Nguyễn, sau đó xuyên vào đầu Marina rồi tỏa ra khắp cơ thể như vô số sợi tơ.

Ngay sau đó, một cảnh tượng bất ngờ hiện ra trước mắt mọi người.
Đây không phải ngày đầu tiên cô phát hiện bàn tay Tam gia rất đẹp.

Nhưng lần này Tần Nguyễn càng can đảm hơn, cô nắm lấy bàn tay to hơn bàn tay của mình rất nhiều, cũng đẹp hơn mình rất nhiều.

Tần Nguyễn cúi đầu thưởng thức bàn tay của Tam gia, giống như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi mà nó thích.