Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 384: Nguyễn nguyễn



Tần Nguyễn khẽ mỉm cười, cô nói: “Tôi cũng không muốn nhiều đầu, chỉ cần sự trung thành của gia tộc Lathambo thôi.” Vẻ mặt1 Donald đầy kinh ngạc, gã trợn mắt nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn như đang nhìn một con quái vật.

1 Donald: “Gốc rễ?”

Tần Nguyễn gật đầu: “Hãy nói cho tôi biết triệu chứng của anh và mẹ anh, hoặc mấy vị trưởng lão khác?”
Tam gia sờ vành tai Tần Nguyễn, dịu dàng nói: “Nguyễn Nguyễn, đừng đùa nữa.”

Tần Nguyễn bật cười, tiếng cười đầy vẻ vui sướng.
Donald mím môi, vẻ mặt trầm ngâm.

Một lúc lâu sau, gã mới trầm giọng nói: “Nicolas là người của tôi, cô có thể làm mọi thứ với những người khác, nhưng không thể động đến cậu ta.”
Bà ta biết con mồi của con trai mình là vấn đề sống còn của gã.

Hai mẹ con cảm thấy bị đe dọa, toàn thân tỏa ra khí thế lạnh lùng.
Nicolas vội vàng xua tay, đôi mắt xanh hiện lên một chút hoảng sợ: “Đừng, chị ấy bây giờ đang ăn chay.”

Tần Nguyễn tỏ vẻ ngạc nhiên: “Chị ta ăn chay sao? Tôi thấy Leslie là người theo chủ nghĩa ăn thịt nên cố tình để dành cho chị ta mà.”
Tần Nguyễn cười nói: “Anh ta đã nhắc nhở tôi rằng đứa bé này chính là bảo bối của tôi, tôi không muốn nó gặp bất kỳ nguy hiểm nào.”

Marina: “Ý cô là gì?”
Giọng điệu của Tần Nguyễn rất bình tĩnh: “Tôi chưa bao giờ nói đùa.”

Donald chế giễu: “Cô đang nằm mơ hả.”
Khuôn 2mặt xinh đẹp của Marina cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Bà ta đã ngủ say nhiều năm, không hiểu sao vừa tỉnh lại thì gia tộ7c Lathambo lại phải đổi ngôi Vương.
Nghe đến đây, Nicolas đã xác định rằng Tần Nguyễn đang tính sổ nợ.

Anh ta nở một nụ cười gượng gạo: “Hoắc phu nhân, trước đó là lỗi của tôi, tôi không nên có ý đồ với Tam gia, xin cô rộng lòng bỏ qua cho.”
Khuôn mặt thanh tú của Tần Nguyễn lộ ra một chút kiêu ngạo: “Donald, người đường hoàng thì không nói chuyện mờ ám, tại sao anh lại tự hủy cơ thể rồi tìm đến Nicolas để ký huyết khế, có cần tôi chỉ ra từng cái một không?”

Donald nheo mắt lại rồi lạnh lùng nói: “Cơ thể của tôi không thể chịu được sức mạnh của dị năng, vì vậy cần tái tạo lại cơ thể.”
Anh ta ho khan một tiếng để kiềm chế lại nụ cười, lông mày cong lên rồi nhìn chằm chằm Tần Nguyễn với khuôn mặt rất vui vẻ.

Tần Nguyễn ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tươi cười của anh ta.
Nicolas rất quan trọng đối với gã, anh ta không thể xảy ra bất cứ vấn đề gì trước khi cơ thể Donald được tái tạo thành công.

Ngay cả Marina cũng nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt đầy nguy hiểm.
Tần Nguyễn thu lại nụ cười trong mắt, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ bằng bàn tay không hề có một chút biểu cảm, cô trầm giọng nói: “Tôi muốn tất cả các thành viên của gia tộc Lathambo, bao gồm cả hai người phải trung thành với tôi và con tôi, các người phải bảo vệ an toàn cho nó suốt đời.”

Đôi môi đỏ gợi cảm của Marina nhếch lên: “Chỉ là hai trăm năm mà thôi.”
Gã nói với Tần Nguyễn: “Tất cả những chuyện này đều là do gia tộc Lathambo gây nên, chẳng lẽ Hoắc phu nhân còn muốn kéo cả gia tộc Boleyn xuống nước sao?”

Tần Nguyễn bật cười: “Tôi không nuốt trôi được nhiều như vậy đâu, tôi chỉ cảm thấy cuộc sống quá buồn chán, lại nhớ ra trước đây có người đe dọa và dụ dỗ mình, trong lòng tôi như bị nghẹn vậy, nếu không giải quyết nó thì sẽ rất khó chịu.”
Nicolas thản nhiên nói: “Chị ấy đang ở nhà dưỡng thai.”

Tần Nguyễn tỏ vẻ đồng tình: “Chắc chị ta buồn chán lắm nhỉ.”
Tần Nguyễn dựa vào vai Tam gia, vẻ mặt chế giễu: “Con người tôi chẳng có ưu điểm gì, được mỗi cái là nhớ dai.”

Nicolas xoa mặt rồi nói: “Lúc đầu là tôi đường đột, Leslie chuẩn bị an tâm dưỡng thai, chị ấy thực sự không có ý đồ gì với Tam gia đầu.”
Vậy thì cô cũng có lý do để từ chối đề nghị của đối phương.

Ánh mắt khôn khéo của Marina nhìn Tần Nguyễn, bà ta hỏi: “Cô vừa nói muốn Huyết tộc Lathambo thề trung thành với mình, điều đó có thời hạn không?”
Tần Nguyễn cau mày: “Vậy còn anh?”

“Tôi?” Vẻ mặt Nicolas hơi cứng lại, anh ta ngước mắt lên nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tam gia.
“Tôi đồng ý với thỏa thuận này!” Donald thay đổi thái độ trước đó, gã nở một nụ cười tươi rói.

Tần Nguyễn nhếch môi cười, cô nhìn gã bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Donald chớp chớp mắt, gã nhận ra mọi thứ không giống như mình đã nghĩ.

Nếu tuổi thọ của Tần Nguyễn và con của cô chỉ khoảng một trăm năm, vậy tổng cộng cũng chỉ hai trăm năm mà thôi.
Đôi môi đỏ mọng của cô nhếch lên, cặp lông mày thanh tú hơi cau lại, Tần Nguyễn liếc nhìn Donald và Marina, toàn thân tỏa ra khí thế khinh thường mọi thứ trên đời.

Cô đưa ra điều kiện nhưng đối phương từ chối.
“Được thôi.”

Tần Nguyễn cúi đầu, tiếp tục thưởng thức bàn tay Tam gia, cô làm ra nhiều động tác khác nhau. Cuối cùng, Tần Nguyễn cuộn tròn ngón cái, ngón trỏ, ngón áp út, cô chỉ để lại ngón giữa đang duỗi thẳng ra.
Ở phương tây ai cũng biết rằng gia tộc Lathambo chưa bao giờ thề trung thành 7với con người, cho dù là hoàng tộc.

Bất kỳ thế lực nào ép bọn họ phải trung thành thì đều bị các thành viên của g2ia tộc Lathambo tấn công, bọn họ sẽ chủ động phát động các chiến dịch để tuyên bố sự khinh thường của gia tộc Lathambo đố0i với con người.
Donald lập tức nhận lỗi: “Xin lỗi mẹ, lúc đó con nóng lòng muốn cứu mẹ.”

Donald nghiến răng nghiến lợi, gã không ngờ Tần Nguyễn lại thù dai như vậy.
Tần Nguyễn liếc mắt nhìn những thành viên của Huyết tộc khác đang đứng sau lưng Marina và Donald, cô chậm rãi nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, trong các thành viên của gia tộc Lathambo, không chỉ một người gặp vấn đề này.”

Nữ vương Marina lo lắng hỏi: “Cô biết lý do tại sao không?”
Tần Nguyễn hơi nhướng mày: “Anh chắc chắn không phải bị vấn đề về cơ thể giống mẹ mình chứ?”

Donald khẽ mím môi, gã không thể phản bác được.
“Đương nhiên là có.” Tần Nguyễn mỉm cười nói với Marina: “Chắc bà không biết, vì cứu bà mà đứa con trai Donald của bà đã từng dùng đứa con chưa chào đời trong bụng tôi để đe dọa tôi và chồng tôi.”

Nữ vương Marina liếc mắt nhìn con trai: “Donald?”
Bọn họ là một sự cao quý đại biểu cho Huyết tộc, chưa bao giờ làm bạn với con người.

Vẻ mặt Donald âm trầm một cách đáng sợ, đôi mắt màu lam của gã nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn: “Cô đang nói đùa đúng không?”
Vẻ mặt Tần Nguyễn hơi dừng lại, đúng là cô chưa nghĩ đến vấn đề này.

Nhớ lại việc Donald đã dùng đứa bé trong bụng để đe dọa Tam gia và cô, một tia sáng đen tối lóe lên trong mắt Tần Nguyễn.
Nicolas ngồi trên ghế sô pha, thoải mái dựa lưng vào ghế, anh ta than thở: “Chị ấy rảnh đến mức ngày nào cũng lên cơn điên.”

Tần Nguyễn dường như cũng cảm động lây: “Nếu rảnh như vậy, tôi sẽ tặng chị ta một món quà lớn.”
Nicolas giơ ngón tay cái lên với cô.

Hai người mỉm cười nhìn nhau, Tần Nguyễn mời anh ta ngồi xuống: “Xin mời cậu chủ Nicolas ngồi, tôi quên chưa hỏi chị anh vẫn khỏe chứ?”
Nicolas đang chuẩn bị đồng ý thì nhìn thấy gương mặt âu sầu của Donald ở phía đối diện, anh ta nhớ đến cái tính thù dai của Tần Nguyễn.

Nếu anh ta nhớ không nhầm, lúc đầu anh ta còn định cho chị mình lấy Tam gia và dùng việc đó để thoát khỏi sự dây dưa của Donald.
Tần Nguyễn cau mày, nở một nụ cười tà ác: “Lúc đầu tôi không muốn động đến, nhưng anh nói như vậy thì tôi lại càng muốn chạm vào, phải làm thế nào bây giờ?”

Donald cau mày tức giận, cô gái này thật gian xảo.
Chẳng lẽ món quà của Tần Nguyễn là cắt đi một miếng thịt từ gia tộc Boleyn của anh ta.

Nicolas rất nghi ngờ, anh ta thậm chí còn không dám đáp lại Tần Nguyễn.
Tam gia cũng ngước mắt lên nhìn Nicolas.

Ánh mắt của anh đầy lạnh nhạt và lạnh lùng.
Nicolas mím môi, sau đó xua tay với Tần Nguyễn: “Tôi cũng không có ý đồ gì với Tam gia, tôi chỉ thích mấy em gái gợi cảm, nhiệt tình thôi.”

Nghe thấy câu này, đôi mắt lạnh lùng của Donald nhìn về phía Nicolas, trong mắt gã hiện lên một tia sáng nguy hiểm.
Giọng điệu của Donald đã tốt hơn rất nhiều, gã nói với giọng thương lượng.

Tần Nguyễn thẳng thừng từ chối: “Xin lỗi, tôi không đồng ý.”
Tuổi thọ của con người bây giờ cùng lắm là bảy, tám chục tuổi, nếu tính ra thì chưa đến hai trăm năm.

Cảm nhận được thái độ của họ hơi buông lỏng, Tần Nguyễn nở nụ cười hoàn mỹ: “Đúng vậy, gia tộc Lathambo của các người sẽ bảo vệ sự an toàn cho con tôi cả đời, vụ mua bán này đối với Huyết tộc có thể sống hàng ngàn, hàng vạn năm thì chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.”
Vẻ mặt Tần Nguyễn không hề thay đổi: “Không sao, đây chỉ là một lần giao dịch, nếu không đồng ý thì coi như tôi chưa nói.”

Donald liếc nhìn mẹ mình ở bên cạnh, sau đó đề nghị: “Cô hãy đổi yêu cầu khác đi.”
Tần Nguyễn hỏi: “Bà có làm gì khiến mình phải nhớ kỹ, mà từ trước đến giờ chưa bao giờ làm không?”

Marina cau mày lắc đầu: “Tôi phải suy nghĩ một chút.”
Donald: “Bọn họ không thể điều khiển cơ thể linh hoạt như trước, máu không đủ làm bọn họ sung mãn, khả năng chiến đấu của họ chỉ còn được một nửa so với lúc mạnh nhất, nếu tiếp tục như vậy thì họ sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào trạng thái ngủ say giống mẹ tôi, hoặc là họ lại mất thời gian tái tạo lại cơ thể giống tôi.”

Tần Nguyễn: “Tình huống như thế này được phát hiện từ lúc nào?”
Tần Nguyễn nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không biết nguyên nhân, nhưng tôi biết nếu các người có thể tìm được cách để giải quyết ở phương tây thì đã không phải tìm đến tôi, vì vậy bây giờ tôi là người duy nhất có thể cứu các người.”

Donald lạnh lùng từ chối: “Tôi không đồng ý để gia tộc Lathambo thề trung thành với cô.”
Donald: “Từ khi mẹ tôi rơi vào trạng thái ngủ say.”

Marina gật đầu: “Có.”
Anh ta không trả lời, không có nghĩa là Tần Nguyễn sẽ bỏ qua chủ đề này.

Cô mỉm cười nhìn Nicolas: “Tôi đang có một người mẫu nam rất đặc biệt, chắc sẽ phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của Leslie, anh ta cao ráo, dáng người chuẩn, sức chịu đựng tốt, lúc nào đi anh dẫn anh ta đi cùng nhé, để cho Leslie giải buồn?”
Cô lau nước trên khóe mắt rồi trêu đùa lại với Tam gia: “Bọn họ chẳng biết đùa gì cả, nếu không trêu họ thì thật có lỗi với bản thân.”

Khi Nicolas biết Tần Nguyễn chỉ nói đùa, anh ta hoàn toàn thả lỏng và dựa người vào ghế sô pha.