Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 387: Hoắc gia



Tần Nguyễn lộ vẻ khó xử, cô khẽ mím môi.

Cô có thể hiểu tấm lòng của một người mẹ của Marina. Nếu để những quý tộc của nước M biết chuyện này, thì không biết còn gây ra bao nhiêu sóng gió nữa.

Anh ta thậm chí có thể tưởng tượng được dáng vẻ tức tối của đám quý tộc đầy kiêu ngạo kia.
Bà ta dùng tư thế hết sức tao nhã hành lễ với cô, đôi mắt có tia sáng màu đỏ mờ nhạt nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn.

“Hoắc phu nhân, tôi sẽ để con trai mình ở lại nhà họ Hoắc, tôi mong nó có thể hồi phục hoàn toàn dưới sự giúp đỡ của cô.”
Nicolas không hề phản ứng, anh ta cắn răng nói: “Donald, anh cũng biết điều đó là không thể mà, tôi sẽ không để gia tộc Boleyn trở thành kẻ thù của tất cả các pháp sư đâu!”

Khuôn mặt trắng bệch của Donald thoáng hiện lên sự tức giận: “Thế còn Huyết tộc thì sao?”
Ánh mắt hiền lành của Tam gia nhì7n về phía Marina và Donald, giọng điệu của anh bình tĩnh nhưng khá kiên quyết: “Sức khỏe của phu nhân tôi không tiện, hay hai2 người hãy tạm thời ở lại đây, đợi cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe đã rồi lại tiếp tục?”

Donald trầm giọng nói: “Chúng tôi m0uốn về nước ngay lập tức, gia tộc Ron nhất định phải trả giá bằng máu đối với những gì bọn chúng làm với gia tộc Lathambo!”
Nicolas nhẹ nhàng nói: “Gia tộc Boleyn sẽ không xung đột trực diện với gia tộc Ron, nhưng chúng tôi có thể làm vài động tác nhỏ trong bóng tối, những Pháp sư của gia tộc Boleyn ở nước M cũng không hề thua kém so với gia tộc Ron.”

Donald ngoái đầu lại nhìn, cảm thấy được an ủi vì câu nói này, gã nheo đôi mắt đỏ rồi hỏi: “Cậu định làm gì?”
Khí thế và sát khí của bà ta khiến mọi người phải chấn động.

Nicolas nghĩ rằng nếu gia tộc Lathambo thất bại, anh ta cũng khó mà giữ được tính mạng.
“Vậy hãy phá bỏ nó đi!”

Ánh sáng đỏ trong mắt Donald lóe lên, hơi thở lạnh lẽo lập tức bao phủ Nicolas.
Nghĩ đến cảnh tượng này, Nicolas không nhịn được cười.

Nụ cười của anh ta khiến tất cả mọi người trong sảnh phải nhìn lại.
Tam gia nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của Tần Nguyễn, anh nói với vẻ đầy đau lòng: “Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt này đi, thật khiến người ta phải thương xót.”

Nicolas ngồi nhìn cảnh tượng này, anh ta một lần nữa lại bất ngờ với một Tam gia luôn nổi tiếng là người cứng rắn và tàn nhẫn.
Nicolas trợn mắt: “Anh có ý gì?”

“Cậu không sợ gia tộc Boleyn sẽ trở thành kẻ thù của Huyết tộc à?”
Tần Nguyễn nhẹ nhàng gật đầu, cô bảo đảm: “Yên tâm đi.”

Marina ngẩng cao cái cổ mảnh mai, bà ta như một vị vương giả trời sinh: “Trong trận chiến với gia tộc Ron lần này, tôi sẽ bắt bọn chúng phải chủ động hóa giải lời nguyền với các trưởng lão trong gia tộc.”
Đôi mắt lạnh lùng của Donald híp lại, gã vẫy tay với Nicolas.

Vẻ mặt của Nicolas trầm xuống: “Làm sao?”
Nicolas không đi, Donald bèn nhanh chóng bước về phía anh ta.

Nicolas xoay người trốn ra đằng sau ghế sô pha: “Này! Có chuyện gì thì nói đi. Đừng dùng chân tay chứ!”
Ngay khi Donald nói những lời này, phía sau lưng đã vang lên giọng nói đầy uy nghiêm của Marina.

“Donald!”
Donald lập tức di chuyển đến trước mặt Nicolas, đôi mắt màu lam của gã trở nên đỏ rực: “Hôm nay mẹ tôi sẽ về nước và gia tộc Lathambo sẽ chính thức tuyên chiến với gia tộc Ron. Tôi muốn nhận được sự giúp đỡ của gia tộc Boleyn.”

Nỗi sợ hãi của Nicolas trước thân phận ma cà rồng của Donald nhanh chóng tan biến, anh ta lạnh lùng từ chối: “Gia tộc Boleyn chưa bao giờ xung đột chính diện với Huyết tộc và phù thủy. Đó là quy tắc đã truyền thừa nhiều năm của gia tộc và chưa bao giờ bị vi phạm.”
Trên gương mặt đẹp trai của Nicolas nở một nụ cười khôn khéo: “Tôi có thể tạo ra hỗn loạn, để bọn họ không thể xử lý hết được, việc còn lại phải nhìn các người.”

Tam gia đang đút canh cho Tần Nguyễn, bọn họ cũng nghe Nicolas và gia tộc Lathambo bàn bạc kế hoạch đối phó với gia tộc Ron.
Donald trầm giọng nói: “Cậu qua đây.”

Nghĩ đến sự đau đớn khi bị Donald hút máu, Nicolas nắm chặt tay thành nắm đấm, anh ta vô cùng phản đối: “Có gì thì nói thẳng ra đi, tôi lười động đậy lắm.”
Nửa tiếng sau, cuối cùng bọn họ cũng định ra một kế hoạch sơ bộ.

Dưới sự hỗ trợ của các thành viên trong gia tộc, Marina bước đến ngồi xuống trước mặt Tần Nguyễn.
Hoắc Xuyên lên tiếng rồi rời đi.

Tam gia ôm vai Tần Nguyễn, sau đó quay người bước đi, anh không hề liếc nhìn những thành viên của gia tộc Lathambo ở phía sau lưng.
Thái độ của Tam gia rất kiên quyết và không hề có chỗ cho sự thương lượng.

Hai mẹ con Marina, Donald thấy vậy thì biết hôm nay không có hy vọng để Tần Nguyễn ra tay nữa.
Nicolas tỏ ra vừa khâm phục vừa cảm khái, đồng thời còn rất hâm mộ.

Tần Nguyễn đã thu phục được gia tộc Lathambo và làm bọn họ thề trung thành với cô trong hai trăm năm.
Làm sao có thể coi anh ta không tồn tại được?

Trong lúc mọi người đều nghiêm túc thì chỉ có Nicolas ngồi cười một mình ở chỗ này, việc ấy rất dễ khiến mọi người phẫn nộ.
Nhưng điều đó kh1ông có nghĩa là cô sẽ vì con của đối phương mà để con của mình phải khó chịu.

Mỗi lần Tần Nguyễn dùng quá nhiều lực M2inh Thần, đứa con của cô sẽ có phản ứng để biểu đạt sự bất mãn của nó.
Bọn họ nhỏ giọng bàn bạc, những thành viên Huyết tộc sau lưng cũng từ từ xích lại gần.

Người rảnh rỗi duy nhất ở đây chính là Nicolas đang ngồi trên ghế sô pha. Anh ta ngồi nhìn Tam gia dịu dàng đút canh cho Tần Nguyễn.
Nghe thấy mẹ gọi mình, Donald ngoái lại nhìn, sự lạnh lùng trong mắt cũng thu lại.

Marina lắc đầu: “Không cần đầu, chúng ta và gia tộc Lathambo là đủ để đối đầu với gia tộc Ron rồi.”
Thấy Tần Nguyễn khó xử, Tam gia đứng dậy đi tớ7i.

Anh nắm vai Tần Nguyễn rồi ôm cô vào lòng, âm thầm cho cô một sự ủng hộ.
Trong mắt Donald lóe lên sự lo lắng: “Mẹ, con cảm thấy lo cho mẹ.”

Khuôn mặt xinh đẹp đầy quyến rũ của Marina lộ ra vẻ hung tàn, bà ta khàn giọng nói đầy lạnh lùng: “Có gì phải lo chứ, trận chiến mấy trăm năm trước cũng do mẹ khởi xướng, hãy để gia tộc Ron lại một lần nữa chứng kiến sức chiến đấu của gia tộc Lathambo chúng ta!”
Cô hết sức phối hợp sờ lên bụng, sau đó vừa tủi thân vừa than thở: “Đúng là không thoải mái cho lắm, dường như còn hơi đói nữa.”

Nghe vậy, Tam gia lập tức lên tiếng: “Hoắc Xuyên!”
Hoắc Xuyên đã chờ sẵn ở bên cạnh, anh ta nhanh chóng bước tới.

Tam gia nở một nụ cười thản nhiên, anh nắm bàn tay nhỏ nhắn của Tần Nguyễn rồi ra lệnh với Hoắc Xuyên: “Cầm canh thảo dược của phu nhân tới đây.”
Tam gia cũng giống như Hoắc Dịch Dung, cả hai đều nổi tiếng là người nhiều mưu kế.

Tần Nguyễn cảm thấy rất ấm áp trước câu nói của Tam gia.
Tần Nguyễn mỉm cười nói: “Tôi tin rằng Nữ vương Marina sẽ đạt được điều mình muốn.”

“Cảm ơn lời chúc của cô.”