Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 392: Tần nguyễn ra tay, cảnh tượng chấn động lòng người trong phòng để xác



Nicolas nghiến răng, hai mắt trừng lên nhìn Hoắc Dịch Dung, ánh mắt anh ta liếc sang Donald mặt mày sầm sì ở bên cạnh rồ1i lạnh lùng nói: “Đúng là

bị chó gặm đấy!” Hoắc Xuyên đi lên phía trước, đưa chiếc khẩu trang mới cho Tần Nguyễn: “Phu nhân, chỗ kia có mùi không tốt lắm, cô nên đeo khẩu trang cho an toàn.”

Tần Nguyễn cũng không từ chối, cô đưa tay nhận khẩu trang rồi đeo lên.
Lục Hàn rất hiểu đối phương, nếu còn tiếp tục chắc người này sẽ phát điên mất.

Anh ta gật đầu: “Được, tôi phê duyệt cho anh được nghỉ vài ngày, về nhà nghỉ ngơi cho thật khỏe nhé.”
Tần Nguyễn đi tới trước mặt Lục Hàn, trong mắt tỏ vẻ nghi hoặc: “Nếu là bảo mẫu của Lý Mạn Ninh, vậy các anh có hỏi được gì từ cô ta không?”

Bảo mẫu riêng của Lý Mạn Ninh, vậy chắc chắn là biết rất rõ về cô ta rồi.
Khi sự kiên nhẫn của anh ta dần cạn kiệt, anh ta cầm điện thoại trên bàn rồi đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Bên ngoài công lớn uy nghiêm của Cục Hình sự, một chiếc xe sang trọng lái tới.
Lục Hàn nhíu mày, giọng ôn hòa: “Chúng tôi tới xem nạn nhân, anh không sao chứ?”

Người đàn ông trung niên vuốt mặt một cái, nhớ lại những bóng đen mà mình nhìn thấy, ông ta cũng sắp khóc đến nơi: “Cục trưởng Lục à, tôi thực sự không thể kiên trì được nữa, hôm nay tôi muốn xin nghỉ phép.”
Giọng Tam gia cũng lạnh chẳng kém: “Đi thong thả, không tiễn.”

Donald khẽ vuốt cằm, gã kéo Nicolas đang càu nhàu với Hoắc Dịch Dung đi.
Nếu biết xong nhanh như vậy, gã đã chẳng để chậm trễ lâu như thế.

Cho dù biết hậu quả của việc đắc tội với nhà họ Hoắc, thì gã cũng muốn chạy tới trước mặt Tần Nguyễn, bắt cô phải giải lời nguyền cho gã.
“Cảm ơn Cục trưởng Lục.”

Cơ thể căng thẳng của người đàn ông trung niên thả lỏng, lưng còng xuống, hiển nhiên là rất sợ hãi.
Lục Hàn bước vào trước, Tần Nguyễn theo sát phía sau.

Hoắc Xuyên và Hoắc Chi cùng liếc nhau rồi cũng đi vào theo.
Chính gã là người cầu xin người ta cứu mình nên quyền lựa chọn không nằm ở chỗ gã.

Giọng gã khá lạnh: “Vậy tôi không quấy rầy nữa, tôi phải về nước ngay.”
Lục Hàn than nhẹ: “Người bảo mẫu này không biết nhiều về Lý Mạn Ninh, có vẻ như Lý Mạn Ninh là người rất đa nghi, nên mỗi bảo mẫu của cô ta đều làm việc không quá ba tháng là đổi.”

Tần Nguyễn càng nghi ngờ hơn: “Đã không biết nhiều lắm, vậy tại sao người này lại bị giết chết?”
Sau khi để lại dấu ấn ở trái tim của Donald, Tần Nguyễn thu tay về.

Donald quỳ trên mặt đất, gã ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Xong rồi?”
Cô đến gần Donald rồi chậm rãi đưa tay ra muốn chạm vào mi tâm của gã, nhưng không được vì chiều cao của hai người chênh lệch quá lớn.

Tần Nguyễn tỏ vẻ bất đắc dĩ, hỏi: “Anh có thể hạ người xuống không?”
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Hàn đang đứng ở bậc thềm, chủ động lên tiếng chào hỏi: “Cục trưởng Lục, đã lâu không gặp.”

Lục Hàn kìm lại cái nhíu mày, vẻ mặt anh ta nhẹ nhõm hơn rất nhiều, anh ta thật sự sợ Tần Nguyễn bỗng dưng đổi ý không tới.
Lục Hàn đang đứng trên bậc thang, anh ta vừa mới định gọi điện cho Tần Nguyễn thì thấy một chiếc xe có gắn biểu tượng của nhà họ Hoắc lái tới.

Xe đi vòng qua đài phun nước trong sân rồi từ từ dừng lại ở khoảng đất trống dưới bậc thang Lục Hàn đang đứng.
Chuyện vong hồn của Lý Mạn Ninh quẩy phá rõ ràng là đang trả thù.

Nếu bảo mẫu đã chết thì chứng tỏ người này đã làm gì đó đối với cô ta.
Cửa bên ghế lái phụ mở ra, Hoắc Xuyên bước xuống xe.

Anh ta nhanh chóng đi ra đằng sau, mở cửa xe, Tần Nguyễn đang ngồi ở băng ghế sau, chân đi giày bệt, người mặc bộ quần áo thoải mái bước xuống xe.
Gương mặt Lục Hàn hơi biển sắc, dường như nhớ tới chuyện gì đó không hay, anh ta trầm giọng nói: “Ở phòng để xác.”

Tần Nguyễn: “Đưa tôi đi xem.”
Tần Nguyễn nhìn anh ta: “Có xảy ra chuyện gì không?”

Mặt Lục Hàn nhăn nhó: “Thế thì không có, nếu xảy ra chuyện gì chắc dọa mấy cô gái trong Cục tôi khóc mất.”
Donald quỳ ngay một chân xuống đất, gương mặt vẫn lạnh tanh. Biết lòng anh ta đang nóng như lửa đốt, Tần Nguyễn vươn tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào mi tâm của Donald.

Mọi chuyện tiếp theo rất thuận lợi, còn thuận lợi hơn cả lúc giải trừ lời nguyền trên người Nữ vương Marina, Tần Nguyễn tiêu hao không quá nhiều lực Minh Thần.
Anh ta dừng lại trước của một căn phòng rồi nói với Tần Nguyễn: “Chúng ta đến rồi.”

Tần Nguyễn hất cằm ra hiệu cho anh ta mở cửa.
Cục điều tra Hình sự.

Lục Hàn ngồi ở trong văn phòng đọc tư liệu đầy đủ về những vụ án có liên quan đến Lý Mạn Ninh, anh ta đợi mãi vẫn không thấy Tần Nguyễn đầu.
Đứng bên trong là một người đàn ông trung niên, sắc mặt tái mét.

Đối phương nhìn thấy Lục Hàn thì nói bằng giọng run rẩy: “Cục trưởng Lục.”
Hoắc Tam gia, Tần Nguyễn và Hoắc Dịch Dung đích thân tiễn họ ra ngoài.

Trước khi lên máy bay, mặt Nicolas kiểu sống chẳng còn gì luyến tiếc.
Không khó để có hình dung những tra tấn mà Nicolas đã phải chịu đựng trong mấy ngày qua. Nhìn0 Nicolas người đầy dấu răng là biết, Donald thật sự coi anh ta thành túi máu di động.

Tần Nguyễn gật đầu: “Xin lỗi nhé, mấy hôm trước tôi có chút chuyện.”
Lục Hàn: “Đây cũng là chuyện mà chúng tôi thắc mắc, có lẽ người bảo mẫu này cũng không khai thật, hiện tại vụ án chẳng hề có một chút tiến triển nào.”

Tần Nguyễn hỏi: “Thi thể ở đâu?”
Gia tộc Lathabo đã chín7h thức khai chiến với gia tộc Ron, gã nhất định phải trở về.

Tần Nguyễn đồng tình nhìn Nicolas, gương mặt xinh 2đẹp tỏ vẻ áy náy.
Phòng chứa các khá lạnh, đến cả Tần Nguyễn cũng có cảm giác hơi lạnh xung quanh đang thấm qua lớp quần áo của cô.

Lục Hàn bước tới một cánh cửa, anh ta vươn tay đẩy cửa để lộ ra cảnh tượng bên trong.
Lục Hàn nhấn một cái nút đỏ ở trên tường, xuyên qua lớp kính mờ trên cửa, Tần Nguyễn nhìn thấy bên trong có bóng người.

Ngay sau đó, cánh cửa được mở ra.
Tần Nguyễn không thèm để ý: “Có lẽ là vong hồn đang cố ý dọa người ấy mà.”

Lục Hàn nghe vậy mà thấy lưng mình ớn lạnh, con đường anh ta dẫn đi cũng càng ngày càng khác, bầu không khí xung quanh dần dần trở nên lạnh lẽo.
Hoắc Chi vừa đi đỗ xe xong chạy tới, đúng lúc đi cùng Tần Nguyễn vào phòng để xác.

“Mấy hôm nay, người trông coi nhà xác luôn nói rằng họ có thể nhìn thấy bóng những con quỷ, những bóng đen kia bay tới bay lui ở trước mặt họ, khiến rất nhiều người sợ hãi.”
“Hoắc phu nhân, đã lâu không gặp.”

Tần Nguyễn nhấc chân bước lên bậc thềm, đi tới chỗ Lục Hàn: “Nạn nhân hôm nay vẫn là nhân viên thuộc phòng làm việc của Lý Mạn Ninh à?”
Vừa nãy ở trong điện thoại cố đã nghe Lục Hàn nói hôm nay lại có một vụ án mạng khác, nhưng cô không rõ tình huống cụ thể.

Lục Hàn lắc đầu: “Không phải nhân viên trong phòng làm việc của Lý Mạn Ninh, là bảo mẫu chăm lo chuyện sinh hoạt thường ngày của cô ta, cũng là đối tượng được bảo vệ quan trọng của chúng tôi.”
Tần Nguyễn cười khẽ, giọng bình tĩnh: “Ừ, anh có thể đi rồi.”

Donald chất vấn: “Vậy tại sao mấy hôm trước lại trì hoãn lâu thế?”