Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 393: Nếu đã không sợ cô thì đánh cho tới lúc sợ mới thôi



Lục Hàn nhấc chân chuẩn bị đi vào thì bị Tần Nguyễn vươn tay ra nắm lấy cánh tay của anh ta.

Cô cau mày, nghiêm nghị nói: “Đừng vào v1ội.”

Lục Hàn quay đầu nhìn cô đầy khó hiểu: “Sao vậy?” Một con nữ quỷ có đầu và miệng méo xệch, mất một nửa gương mặt, để lộ ra cả óc và máu đánh bạo hỏi Tần Nguyễn: “Cô là ai?”

Trên người cô ta vẫn mặc bộ quần áo khi còn sống, từ phần eo trở lên thẩm đầy máu đỏ tươi, lờ mờ lộ ra một trái tim vẫn đang đập trong lồng ngực.

Đôi mắt Tần Nguyễn hơi rũ xuống, vết thương kinh hoàng do vụ tai nạn xe để lại trước khi chết của nữ quỷ đập vào mắt cô.
Tiếng bước chân phía sau lọt vào tại Tần Nguyễn, cô không quay đầu lại mà nói: “Hai người cũng đừng vào!”

Hoắc 7Xuyên và Hoắc Chi thu lại bước chân chuẩn bị bước vào phòng để xác, bọn họ đứng ở cửa ra vào, ánh mắt cảnh giác đánh giá tình hình bên trong2.

Bọn họ không nghe thấy, sau khi Tần Nguyễn bước vào, bên trong truyền đến tiếng kêu gào khóc lóc thảm thiết của vong hồn.
Gã quỷ nam cũng không ngạc nhiên khi thấy Tần Nguyễn biết mình, thậm chí gã còn tỏ ra đắc chí: “Cô biết tôi?”

Tần Nguyễn rũ mắt vuốt vuốt roi vàng trong tay, cô thản nhiên nói: “Những người chết đều là nhân viên trong phòng làm việc của Lý Mạn Ninh, lũ quỷ phía sau anh lại e sợ anh như vậy thì chẳng khó để suy đoán ra thân phận của anh.”

Sắc mặt trắng bệch của gã người đại diện nhăn nhó, gã há miệng ra định nói gì đấy.
Nữ quỷ lắc đầu: “Không có, tôi chỉ ngăn cản chị ta đi ra ngoài một lần mà chị ta lại giết chết tôi, sao tôi có thể cam tâm được, xuống đến Địa Phủ rồi tôi nhất định phải đi kiện!”

“Vậy chúc cô may mắn!” Tần Nguyễn phất tay với nữ quỷ để cô ta đứng sang bên cạnh.

Cô liếc nhìn những con quỷ còn lại bằng đôi mắt màu đen nhạt lạnh lùng: “Tiếp theo đến ai?”
Trong tay cô đã xuất hiện cây roi vàng, chát một tiếng, vung lên không trung thứ khí thế mạnh mẽ.

Mọi động tác của Tần Nguyễn đều được thực hiện một cách thành thạo điêu luyện, sát khí tỏa ra khắp nơi.

Nhìn thấy một vong hồn lao về phía cửa, cô vung roi vàng lên cuốn lấy nó rồi ném trở lại góc phòng.
Đuôi roi móc vào chân ghế, sau đó nhanh chóng vững vàng đưa ghế tới trước mặt Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn nói với Lục Hàn, Hoắc Xuyên và Hoắc Chi đang đứng trợn mắt há hốc mồm ở cửa: “Tốt nhất mấy người đừng vào đây, nếu bị dính phải quỷ khí thì tôi không muốn ra tay tẩy sạch cho mấy người đâu, phiền phức lắm.”

Giọng nói đầy ghét bỏ.
Tần Nguyễn ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo, tư thế toát ra một chút vô lại và bá đạo.

Cô quét đôi mắt bằng giá về phía các vong hồn, rồi lạnh lùng nói: “Các người không cần biết tôi là ai, cứ trả lời câu hỏi của tôi là được.”

“Tại sao chúng tôi lại phải nghe cô, rốt cuộc thì cô là ai?”
“Vâng, phu nhân.”

Hoắc Xuyên và Hoắc Chi cùng đồng thanh đáp.

Lục Hàn xấu hổ, nghĩ đến việc mình đã từng nhìn thấy quỷ thì cũng cứng ngắc gật đầu.
Hai mắt Tần Nguyễn xuất hiện tia sáng vàng nhàn nhạt, bên trong con ngươi lóe lên ánh nhìn lạnh lùng, trên người cô phát ra lực uy hiếp bễ nghễ khiến lũ quỷ chạy trối chết.

Các vong hồn đang kích động dường như bỗng dưng nhìn thấy thứ khiến chúng e ngại nên vội vàng chạy trốn khắp nơi.

Tần Nguyễn giống như khắc tinh trời sinh của các vong hồn, cô từ tốn đi về phía chúng, bước chân rất thong dong.
Mà những con quỷ khác cũng bị cảm xúc điên cuồng của tên này hấp dẫn.

Người anh em này đang dùng hai tay che vào chỗ khó nói, trông vô cùng buồn cười, gã cúi đầu tìm cái gì đó trên mặt đất.

Khóe môi Tần Nguyễn run rẩy, mặt cô hơi xấu hổ.
Thậm chí có con quỷ nghĩ muốn thừa cơ bay đi luôn, nhưng bị Tần Nguyễn dùng roi vàng trói lại rồi hất ra góc phòng âm u.

Tần Nguyễn cũng không nói nhảm với bọn chúng, cô đứng dậy, khí tràng mở rộng quanh người, cô bá đạo vung roi vàng trong tay lên.

Những tiếng chát chát êm tại vang lên trong phòng để xác.
“Con?” Hai mắt Tần Nguyễn trợn to.

Cho dù cô không mấy chú ý đến Lý Mạn Ninh thì cũng biết đối phương đang độc thân, chưa kết hôn.

Nữ quỷ gật mạnh đầu, thỉnh thoảng lại làm óc nhỏ xuống mặt đất, cảnh tượng trông vô cùng đáng sợ.
Nữ quỷ kia lập tức đứng ra, cô ta giơ tay lên, giọng hấp tấp nói: “Vậy để tôi nói trước!”

Tần Nguyễn hất nhẹ cằm, tỏ vẻ mình đang nghe.

Nữ quỷ cau mày, nửa khuôn mặt còn lại lộ ra vẻ oán hận: “Tôi chẳng làm gì có lỗi với chị Mạn Ninh cả, chỉ là có một lần chị ta muốn ra ngoài gặp con nhưng tôi không cho chị ta đi thôi. Ông Lý và bà Lý đã dặn tôi tuyệt đối không thể để chị Mạn Ninh đi ra ngoài, nếu không tôi sẽ bị mất tiền lương, còn khiến tôi không thể sống được ở đất thủ đô này!”
Ngay khi lũ quỷ cho là cô sẽ tự giới thiệu, thì roi vàng trong tay Tần Nguyễn lại dùng tốc độ sấm sét lao về phía chúng nó.

“Chát!”

Nguy hiểm đến gần, lũ quỷ lập tức giải tán, lại chạy trốn từ phía.
“Chậc!” Tần Nguyễn chậc một tiếng.

Cô ra vẻ khó xử rồi chậm rãi hỏi lại: “Tại sao à?”

Giọng lạnh bằng và trầm thấp.
Các vong hồn chụm lại, chen chúc cùng một chỗ với nhau.

Bọn chúng run lẩy bẩy, chúng nhìn Tần Nguyễn như là nhìn thấy sứ giả câu hồn dưới Địa Ngục vậy.

Trên mặt Tần Nguyễn nở nụ cười hài lòng, cô trầm giọng nói: “Đừng ai nghĩ đến chuyện chạy ra ngoài. Cây roi trong tay tôi không biết thương tình đầu, chỉ cần sơ ý một chút là có thể quất cho các người tàn thành tro bụi, có hối hận cũng không kịp.”
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Nguyễn nhìn một lượt các vong hồn, roi vàng trong tay quật xuống mặt đất.

“Chát!”

Uy lực thần thánh của roi vàng lan tỏa khắp không gian.
“Đạp lên tay của tôi rồi...”

Mà hài hước nhất là một con quỷ nam, mắt gã long sòng sọc lên, nhãn cầu hơi nhô ra, gã lớn tiếng gào thét: “Thằng em của tôi đầu, có ai nhìn thấy thằng em của tôi đâu không!!!”

Có lẽ do cảm xúc của gã quá kích động nên cuối cùng Tần Nguyễn cũng dùng tay.
Ngay cả như vậy gã cũng không dám lên tiếng chỉ trích Tần Nguyễn.

Thật sự là roi vàng đánh vào người quá đau.

Tần Nguyễn ngồi trở lại ghế, cô nhẹ nhàng thở phào một cái rồi cất tiếng nói, giọng rất bình tĩnh: “Vì sao các người còn ở lại trần gian, không có sứ giả đến đây dẫn các người xuống Địa Phủ à?”
“Đã chuẩn bị xong ạ.”

Hoắc Xuyên quay người lấy một chiếc ghế từ sau cánh cửa.

Khi anh ta vừa định bước vào thì Tần Nguyễn đã ném roi vàng ra.
Tên quỷ nam đi tìm thằng em nặng nề lên tiếng: “Sứ giả gì cơ, chúng tôi chưa từng nhìn thấy!”

Lũ quỷ đứng ở phía sau gã này, có vẻ như coi gã là người cầm đầu.

Tần Nguyễn hơi nhướng mày, ánh mắt cô lạnh lùng, cô khẽ xì một tiếng: “Anh là người đại diện của Lý Mạn Ninh?”
Một con quỷ nam khóc lóc thảm thiết: “Ôi đệch! Đau quá!!!”

Nữ quỷ ở bên cạnh gã kia che khuôn mặt đẫm máu của mình, cô ta hét lên: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Mặt của tôi rơi mất!!!”

Lũ quỷ la hét chói tai: “Cánh tay của tôi, đừng giẫm lên cánh tay của tôi!!”
Đối phương giống như một sợi mì mềm oặt, bị ném dính vào tường.

Những vong hồn đang bay lượn xung quanh vội vàng dừng lại, sắc mặt chúng tái nhợt, hoảng sợ nhìn chằm chằm Tần Nguyễn

Hiển nhiên là bọn chúng đã bị kinh sợ trước chiêu này.
“Bên trong không sạch sẽ.” Nói xong, Tần Nguyễn đã đi vào bên trong. 2

Lục Hàn nhìn cô đi vào mà sau lưng bỗng thấy ớn lạnh.

Thấy phu nhân đi vào phòng chứa xác, Hoắc Xuyên và Hoắc Chi cũng vội v7àng đi theo.
Sau khi chết mà mang theo sát khí nồng đậm như thế này thì khi còn sống đã làm rất nhiều việc ác.

Mỗi một vong hồn ở đây đều không sạch sẽ.

Tần Nguyễn không trả lời câu hỏi của nữ quỷ mà quay người lại nhìn về phía Hoắc Xuyên đang đứng ở cửa, cô hơi nhếch cằm: “Đi tìm cho tôi một cái ghế dựa, tôi đứng lâu mệt lắm.”
Những nơi mà tên quỷ nam này đi qua, lũ quỷ đều nhao nhao nhường đường, giống như là cực kỳ sợ gã vậy.

Chẳng mấy chốc gã quỷ nam tìm được ở dưới đất một mẩu thịt máu me.

Gã phát giác ra ánh mắt của Tần Nguyễn và lũ quỷ nên yên lặng quay người lại, làm cái gì đó một lúc mới quay mặt lại nhìn Tần Nguyễn, vẻ mặt lạnh lùng không vui.
Tần Nguyễn dùng hành động để trả lời câu hỏi của nữ quỷ vừa rồi.

Lũ quỷ này dám hết lần này đến lần khác khiêu khích cô, chứng tỏ là chúng không sợ cô.

Đã thế cô phải đánh cho chúng sợ, đánh tới lúc chúng học được ngoạn mới thôi, như vậy thì chuyện cô cần làm tiếp theo đây mới có thể thuận lợi được.
Nữ quỷ vừa rồi là người lên tiếng phản đối Tần Nguyễn đầu tiên.

Tay phải Tần Nguyễn cầm roi vàng, tay trái nắm ở vị trí trung tâm của roi rồi hơi duỗi ra.

Cô ngước ánh mắt ngạo nghễ về phía nữ quỷ vừa lên tiếng, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh lùng, không có một chút độ ấm nào.
0m thanh này rất chói tai và sắc nhọn, gần như xuyên thấu lòng người.

Mặt Tần Nguyễn không hề có cảm xúc gì, lạnh lùng nhìn bọn chúng.

Những vong hồn này có nam có nữ, bọn chúng nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn như nhìn thấy con mồi, chúng coi cô như thức ăn trên đĩa, đứa nào đứa nấy rục rịch muốn hành động.
Nhưng khi nhìn đến roi vàng trong tay Tần Nguyễn, nhớ lại nó làm mình đau thế nào thì gã lại chậm rãi ngậm miệng.

Tần Nguyễn hơi lười biếng dựa người vào thành ghế, cô hờ hững quét mắt về phía lũ quỷ, trên môi nở nụ cười rất nhẹ: “Nếu các người đã không gặp được sứ giả dẫn các người xuống Địa Phủ, và vẫn còn ở lại nhân thế, thì chứng tỏ là các người vẫn chưa trả hết nợ nghiệt chướng trên người.”

Lũ quỷ quay ra nhìn nhau, không ai lên tiếng phản bác.
Tần Nguyên tiếp tục nói: “Các người đều chết vì Lý Mạn Ninh, tôi sẽ không hỏi từng người một rằng các người đã làm gì cô ta, chính các người tự chủ động nói rõ ràng thì tôi sẽ đưa các người vào Địa Phủ.

Nữ quỷ vừa nãy hỏi Tần Nguyễn là ai vui vẻ lên tiếng: “Chuyện này là thật?!”

Tần Nguyễn khẽ vuốt cằm: “Chắc chắn không nuốt lời.”
“Tôi!”

Một tên quỷ nam bay ra, trong tên này có vẻ khá nhát gan, sợ hãi rụt rè.

Tên này yếu ớt nói: “Tôi, tôi giúp ông bà Lý trói chị Mạn Ninh ở trên giường, để chị ấy không thể rời khỏi nhà được.”

Tần Nguyễn cau mày: “Tại sao lại muốn trói cô ta?”