Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 395: Sự xấu xa và tăm tối trong bản chất con người, tần nguyễn cực kỳ tức giận



Nói được một nửa, quản lý Triệu bỗng dừng lại.

Trên mặt gã lộ ra biểu cảm phức tạp, như thể đang nhớ lại, mà cũng giống nh1ư đang hồi tưởng về chuyện gì đó. “Cho nên tôi và ông bà Lý sắp xếp cho cô ta làm phẫu thuật, mổ đứa bé ra 2sớm. Sau khi sinh con, mấy tháng liền Lý Mạn Ninh không được gặp nó. Vì để cho cô ta nghe lời tiếp tục phát triển sự nghiệp mà ôn0g bà Lý cho phép cô ta được gặp con một tuần một lần.

“Trong hai năm qua vẫn luôn như thế, mãi cho đến tháng trước con cô ta cũng chết, Lý Mạn Ninh không ngừng phát cáu muốn gặp con, nhưng đến lúc chết cô ta cũng không thể biết được rằng con của cô ta đã chết trước cả cô ta rồi.”
Quản lý Triệu cười lạnh, sát khí màu đỏ nhạt quanh người gã dần dần trở nên rõ ràng hơn: “Là cô ta không biết xấu hổ! Tại sao lại đi thích cái gã kỹ sư vô dụng kia. Tôi vì cô ta trả giá nhiều như vậy, lại ở bên cạnh cô ta hơn mười năm trời, tại sao cô ta không nhìn thấy sự tồn tại của tôi!”

“Cô ta muốn yêu, tôi có thể cho cô ta, cô ta muốn con, tôi cũng có thể cho, tại sao cứ nhất định phải là Bách Minh Huy? Cô ta ngủ với nhiều đàn ông như vậy tôi còn không chê cô ta bẩn, tại vì sao cô ta lại không nhìn thấy tôi thích cô ta!”
Quanh người gã quản lý nổi lên sát khí màu đỏ nhạt, giọng điệu của gã rất ác độc: “Cô ta biết à, thế nên cô ta mới đến tìm bọn tôi để báo thù! Con khốn này!”

Nhìn hành động ngày càng thần kinh của gã ta, trong đôi mắt thâm thúy của Tần Nguyễn lóe lên tia nguy hiểm: “Rõ ràng là anh làm sai, Lý Mạn Ninh giết anh là vì báo thù cho Bách Minh Huy và con cô ấy, còn anh dựa vào cái gì mà oán hận cô ấy?”
Tần Nguyễn nhíu mày, nghe những chuyện bi thảm mà Lý Mạn Ninh gặp phải, bất giác hàm răng của cô cắn chặt lại.

Cô nhìn quản lý Triệu bằng ánh mắt hung ác, giọng điệu trào phúng: “Đến bây giờ anh vẫn còn cho rằng Lý Mạn Ninh không biết con cô ấy đã chết sao?”
Nếu như quỷ có thể khóc, thì chắc bây giờ cô ta đã khóc nức nở rồi.

Quản lý Triệu dời mắt, đôi mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn
Anh ta từng đích thân đi đến hiện trường và tận mắt nhìn thấy cảnh tượng nhân viên tuyên truyền trong phòng làm việc của Lý Mạn Ninh bị chặt nhỏ, bỏ vào tủ lạnh rồi được cảnh sát lấy ra.

Trước đây khi đến các hiện trường vụ án, có những cảnh tượng còn khốc liệt hơn thế này. Hiện trường vụ án của nhân viên tuyên truyền trong phòng làm việc của Lý Mạn Ninh đúng chưa tính là gì cả.
“Để được nhìn thấy con, Mạn Ninh còn không phải ngoan ngoãn khuất phục trước tôi, mặc cho tôi muốn làm gì thì làm à. Tôi yêu cô ta sâu đậm như thế thì cô ta không muốn, lại cứ thích làm một con chó cơ, một kẻ không biết tự ái như thế thật uổng cho tôi đã từng si mê cô ta.”

“Làm chó ấy mà, cô cho cô ta một cục xương thôi là cô ta đã có thể lắc đầu quẫy đuôi với cô rồi, cho dù cô bảo cô ta đi ăn cứt, cô ta cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo. Sớm biết như thế thì trước khi cô ta gặp được Bách Minh Huy, tôi đã biến cô ta thành con chó chỉ thuộc về tôi rồi!”
“Sao cô có thể nói không giữ lời như thế...”

Tần Nguyễn chậm rãi quay người lại, nhìn chằm chằm lũ quỷ bằng ánh mắt lạnh lùng và hung tàn.
Cô đang tức giận.

Tần Nguyễn ngồi im lặng một lúc lâu trong phòng để xác, bầu không khí có phần áp suất thấp, như đông cứng lại.
Trên mặt gã quản lý họ Triệu lộ ra vẻ nham hiểm và cố chấp, gã trừng mắt nhìn lũ quỷ cách đó không xa: “Cho nên Mạn Ninh cần phải được dạy dỗ một chút, tôi muốn cô ta hối hận, quỳ trên mặt đất giống con chó, bò đến cầu xin tôi!”

Có nữ quỷ sợ quá mếu máo: “Anh Triệu, anh đừng nhìn em như vậy làm em sợ.”
Gã dường như đã tìm được đối tượng để trút bầu tâm sự, gã chỉ vào lũ quỷ cách đó không xa rồi vô cùng hưng phấn nói: “Cô có biết tại sao những người này lại dám đánh mắng Lý Mạn Ninh không?”

“Đó là vì họ nghe theo chỉ thị của tôi, tôi muốn để Lý Mạn Ninh biết sự khác biệt giữa việc làm người và làm chó! Lý Mạn Ninh vì muốn gặp con mà quỳ xuống đất lắc đầu quẫy đuôi giống như con chó, cô có biết dáng vẻ ấy buồn cười đến mức nào không?”
Lũ quỷ nhìn thấy thể vội vàng lên tiếng: “Cô không thể đi được, cô vẫn chưa đưa chúng tôi vào Địa Phủ mà!”

“Đúng, cô đã đồng ý với chúng tôi rồi!”
Nhưng tình huống bây giờ lại khác, Tần Nguyễn đang nói chuyện với quỷ ở phòng để xác, trong số đó có cả nhân viên tuyên truyền kia.

Nghĩ đến hình ảnh chết thảm của đối phương, Lục Hàn đã không cách nào tưởng tượng được trạng thái linh hồn của cô ta máu me kinh khủng đến cỡ nào.
“Không biết.” Tần Nguyễn vô cảm lắc đầu: “Tôi chỉ biết thích của anh đối với Lý Mạn Ninh là sự châm chọc. Nếu anh thật sự thích cô ấy thì tại sao lại không giúp cô ấy thoát khỏi cặp cha mẹ hút máu kia, để cô ấy được giải thoát rồi lại đường hoàng theo đuổi cô ấy.”

Quản lý Triệu nói bằng giọng điệu đương nhiên: “Tôi cũng muốn kiếm cơm chứ, số tiền lương mà ông bà Lý trả cho tôi phải cao gấp trăm lần so với những người khác ở trong giới!”
Hoắc Xuyên lạnh nhạt hỏi lại: “Thế ngài sợ à?”

Hoắc Xuyên vẫn luôn không rời mắt khỏi Tần Nguyễn, anh ta cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của thiếu phu nhân đang rơi vào trạng thái đè nén tức giận.
“Sợ chứ sao không, thiếu phu nhân nhà các người đang nói chuyện với quỷ đấy!”

Lục Hàn không thể không thừa nhận anh ta sợ, kể từ khi nhìn thấy quỷ xong, anh ta bị ám ảnh bởi những thứ kia.
Lục Hàn xoa cánh tay, anh ta giương mắt nhìn về phía Hoắc Xuyên và Hoắc Chi đứng bên cạnh.

Anh ta nuốt nước bọt rồi thì thầm hỏi: “Hai người không sợ à?”
Chỉ cần thoáng tưởng tượng thôi là toàn thân anh ta đã nổi da gà.

Bên trong phòng để xác, Tần Nguyễn từ từ đứng dậy, quay người đi ra ngoài.
Tần Nguyễn nghe vậy thì hừ lạnh, mặt mũi đầy vẻ mỉa mai.

Quản lý Triệu không cảm thấy mình có cái gì không đúng, gã còn đang đắm chìm trong sự thâm tình của mình.
Cơn thịnh nộ xung quanh gã đã đạt đến bờ vực cực kỳ nguy hiểm, và có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tần Nguyễn nắm chặt cây roi vàng trong tay, vào trạng thái chuẩn bị tấn công.
Tần Nguyễn có trực giác rằng, những lời nói tiếp theo của gã này sẽ lại một lần nữa khi2êu chiến tam quan của cô, để sự đồng tình của cô đối với Lý Mạn Ninh càng lên cao hơn.

Quản lý Triệu cười nhẹ một tiếng, 7tiếng cười vui vẻ xen lẫn ác ý: “Làm sao tôi có thể để cô ta hủy hoại sự nghiệp của tôi được, mọi người đã phải rất vất vả mới kh7iến cô ta có được sự vẻ vang như ngày hôm nay.”
Cô thở dài, rốt cuộc là kiếp trước Lý Mạn Ninh đã tạo nghiệp gì mà trêu chọc phải một đám người thần kinh không biết xấu hổ như vậy.

Lục Hàn, Hoắc Xuyên và Hoắc Chi đứng ở ngoài cửa phòng để xác không nhìn thấy những con quỷ bên trong.
Khi đôi mắt tối tăm của cô nhìn chúng, chúng cảm thấy lạnh cả người.

Đối diện với ánh mắt mong đợi của lũ quỷ, Tần Nguyễn khẽ hé môi: “Vừa nãy tôi có nói các người phải nói hết những chuyện mình biết ra mới được vào Địa Phủ, các người đã làm được chưa?”

Nhân viên tuyên truyền trong phòng làm việc của Lý Mạn Ninh bay ra, tức giận gắt: “Tôi đã nói hết rồi còn gì!”