Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 396: Tần nguyễn



Sau khi xác nhận Tần Nguyễn đổi ý, sẽ không làm tròn lời hứa, cô nàng chuyên viên trang điểm cũng phẫn nộ: “Là do cô ta không biết xấu hkổ đấy

chứ!” Lục Hàn đứng trên bậc thang nhìn Tần Nguyễn lên xe, sau đó nhìn theo chiếc xe màu đen sang trọng có hệ số an toàn cực kỳ cao chậm rãi rời đi.

Nhà họ Tần.
Nếu m Phủ không thu bọn chúng thì có nghĩa là chúng còn chưa trả hết tội nghiệt ở kiếp này.

Muốn gỡ dây thì phải tìm người buộc dây, tìm được Lý Mạn Ninh thì tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Nhắc đến chuyện tết Trung nguyên, gương mặt trắng bệch của hai gã sứ giả lộ vẻ khó tả.

Một gã trong đó nhăn nhó, bắt đầu kể khổ: “Tần tiểu thư không biết đấy thôi, lần này Quỷ Môn Quan mở rộng, có rất nhiều cô hồn vô chủ dưới Địa Ngục chạy đến dương gian, có một số vẫn còn lưu lạc trên trần gian chưa về m Phủ, gần đây Thất gia và Bát gia vẫn đang đi tìm kiếm dấu vết của chúng.”
Không khí xung quanh trở nên ngột ngạt và một thứ gì đó đáng sợ xuất hiện trong bóng tối.

m thanh nặng nề của xích sắt kéo lê trên sàn nhà rất chói tai bén nhọn, khiến tất cả lũ quỷ đều run lên.
Cô đi về phía đối phương, giọng vô cùng mỉa mai: “Không phải là cô muốn vào Địa Phủ à, được! Tôi sẽ đưa cô xuống dưới, đánh vào tầng Địa Ngục thứ 18 nhận hết mọi tra tấn, đầu thai thành súc vật, để cô muôn đời đều chuyển kiếp làm súc sinh!”

Cô nàng chuyên viên trang điểm vốn dĩ sắc mặt đã trắng bệch giờ bị sợ đến mức gần như trở nên trong suốt: “Không, cô không thể làm như thế, cô cho rằng cô là ai!”
Mấy câu nói trước khi rời khỏi phòng để xác của Tần Nguyễn khiến anh ta cảm thấy hoang mang khó hiểu.

Lục Hàn nóng lòng rời đi, anh ta hỏi Tần Nguyễn: “Hoắc phu nhân, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với Lý Mạn Ninh thế, cái chết của cô ấy có vấn đề gì à?”
Trái tim đập nhanh của anh ta vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Vừa rồi phòng để xác đột nhiên tối sầm, một màn sương đen xuất hiện là anh ta biết Tần Nguyễn lại triệu hồi thứ gì đó.
Ánh mắt Tần Nguyễn hơi tối xuống: “Tôi biết rồi, hai người đi đi.”

Hai gã sứ giả kéo vong hồn của cô ả chuyên viên trang điểm đi, rồi dần dần biến mất trong màn sương đen.
Khi cả hai đang im lặng đối mặt nhau, quản lý Triệu lại nhếch môi cười nói: “Vừa hay tôi cũng đang muốn gặp Mạn Ninh, mấy ngày rồi không gặp, tôi rất nhớ cô ta đấy.”

Gã liếm liếm môi, trên gương mặt trắng bệch xuất hiện vẻ mặt mong chờ khiến người ta khó chịu.
xứng làm người! Sau khi chết hóa thành quỷ cũng nên bị đánh vào 18 tầng Địa Ngục!”

Nữ quỷ chuyên viên trang điểm bị chọc giận, hồn thể run rẩy, có dấu hiệu hóa thành lệ quỷ.
Giọng nói uy nghiêm, tạo ra bầu không khí u ám đáng sợ.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, phòng để xác âm trầm khủng khiếp bỗng rơi vào bóng tối.
Đôi mắt đỏ hồng của gã quản lý họ Triệu nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, như thể gã sẽ tấn công có bất cứ lúc nào.

Đôi mắt bình tĩnh của Tần Nguyễn nheo lại, mặt mũi cô tràn đầy băng giá.
Hiện tại ông đang chờ mong Tần Nguyễn sinh cho ông một đứa cháu trai hoặc cháu gái, để ông có thể hưởng thụ niềm vui thú được chơi đùa với cháu như những ông bạn già khác.

Tính toán thời gian thì còn khoảng sáu tháng nữa là Nguyễn Nguyễn sẽ sinh.
Thời gian gần đây Tần An Quốc sống khá an nhàn, con trai cả tiếp quản công ty, con trai thứ cũng hiểu chuyện, không còn làm ông tức điên nữa.

Cô con gái út thì bây giờ đã vào làm dâu nhà họ Hoắc, trở thành quý phu nhân của gia đình hào môn, danh gia vọng tộc rồi.
Thấy Lục Hàn hỏi thăm, cô bèn nói qua một cách sơ lược cho anh ta nghe.

Sau khi nghe những gì đã xảy ra với Lý Mạn Ninh, vị Lục đại thiếu xuất thân hiển hách này lại bật ra một câu chửi thề bằng tiếng nước ngoài.
Lý Mạn Ninh ở nhân gian giết hơn mười người mà sứ giả Địa Phủ cũng không cầu hôn cô ta, mà ngay cả những người bị cô ta giết cũng không được đưa vào Địa Phủ.

Thế này rõ ràng là được bật đèn xanh mà. Những gì Lý Mạn Ninh đang làm đều được Địa Phủ cố ý dung túng.
Tần Nguyễn nghiêng đầu nói với Lục Hàn đang đứng bên cạnh: “Cục trưởng Lục, hai ngày tới không cho phép bất cứ ai mở phòng để xác.”

Lục Hàn gật đầu: “Lát nữa tôi sẽ dặn dò bên dưới.”
Tần Nguyễn hơi nhíu mày, tựa hồ cũng không quá kinh ngạc vì chuyện ấy.

Hai mẹ con Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm làm rất nhiều điều ác, nên dù hai kẻ đấy có làm ra chuyện gì thì cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Hiện tại Tần Nguyễn không có hứng thú lắm với chuyện của Lý Mạn Ninh.

Biết được vong hồn của Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm và đạo trưởng Ô đang ở nhân gian, cô rất lo cho cha và các anh.
Sứ giả Địa Phủ: “Gã tà đạo mà đợt trước chúng tôi mang đi từ chỗ cô, tên này cũng có một chút năng lực, vậy mà lại liên hợp với mẹ kế và chị kế của cô, nhân lúc Quỷ Môn Quan mở rộng mà trốn ra, đến nay vẫn chưa bắt về được.”

“Thì ra là bọn họ.”
“Không, các người không thể làm như vậy!”

Tin đồn về 18 tầng Địa Ngục cả thế gian đều biết.
Tần Nguyễn nhìn gương mặt gợi đòn của cô nàng chuyên viên kia, ánh mắt cô khinh miệt, vẻ mặt đầy trào phúngc: “Vậy cô thì biết xấu hổ à?”

Cô ta há miệng phản bác: “Tôi không rẻ tiền như cô ta!”
Việc này có thể nói là lớn cũng có thể nói là nhỏ, nếu những cô hồn dã quỷ kia làm việc ác ở nhân gian thì chắc chắn sẽ gây nên đại loạn.

Sắc mặt Tần Nguyễn trang nghiêm: “Là những loại quỷ gì vậy?”
Mặt mũi cô nàng chuyên viên trang điểm vặn vẹo, cô ta tức giận nói: “Tại sao cô ta có thể ngủ với đàn ông mà tôi lại không được!”

Trong mắt Tần Nguyễn lóe lên sự khó chịu và tức giận: “Vì cô ấy là Lý Mạn Ninh, vì cô ấy phải bỏ ra cả máu và nước mắt, vì cô ấy xinh đẹp hơn cô, cô ấy dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền. Mà cô, là kẻ vong ân phụ nghĩa, chẳng biết xấu hổ! Ngay cả bản tính cơ bản nhất của con người cô cũng không có,
Tần Nguyễn lạnh lùng liếc nhìn gã quản lý Triệu mặt mũi đầy vẻ bất mãn, quanh người phủ sát khí dày đặc, khóe môi cô nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt.

“Anh đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, lúc tôi rời khỏi chỗ này sẽ dựng kết giới ở đây, cũng đừng nghĩ đến việc đe dọa nhân viên ở nơi này.”
Hai gã sứ giả Địa Phủ từ trong bóng tối đi tới, bọn họ đứng đối diện Tần Nguyễn rồi hơi khom người: “Xin chào Tần tiểu thư.”

Tần Nguyễn gật đầu với họ, cô chỉ vào nữ quỷ chuyên viên trang điểm cách đó không xa: “Cô gái này lúc còn sống làm nhiều việc ác, cô ta có bị vào tầng Địa Ngục thứ 18 không?”
Tần Nguyễn đứng đối diện với nữ quỷ chuyên viên trang điểm, khóe môi của cô hơi nhếch lên, cô cười lạnh: “Tôi là người có thể khống chế vận mệnh của cô!”

Dưới ánh mắt sợ hãi của đối phương, đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ mở ra: “Thập điện Diêm La dạy ta giết quỷ, thần linh bên ta, đuổi đi lục sát, thần nào cũng phục, quỷ nào cũng thu, Diêm La Vương mau mau nghe lệnh!”
Thấy Hoắc Chi lái xe tới, Tần Nguyễn nói với Lục Hàn: “Có việc gì thì gọi điện cho tôi.”

“Được.”
Cô ả còn muốn mở miệng kêu oan, nhưng bị một gã sứ giả dùng thuật cấm nói.

Hai tại Tần Nguyễn cuối cùng cũng được thanh tịnh, trước khi hai sứ giả rời đi, cô hỏi một câu: “Tết Trung nguyên đã qua rồi, gần đây Thất gia Bát gia vẫn khỏe chứ?”.
“Vâng, chúng tôi nhớ rồi.”

Hai gã sứ giả kéo Xích khóa hồn nặng nề dịch chuyển tức thời đến trước mặt cô ả chuyên viên trang điểm.
Cô nghĩ bọn chúng lang thang ở nhân gian rất có thể là vì muốn báo thù, Tần Nguyễn không khỏi bắt đầu lo lắng cho sự an nguy của cha và hai anh trai.

Vẻ mặt lo lắng, cô phất tay với hai gã sứ giả: “Hai người đi đi.”
Anh ta biết cái chết của Lý Mạn Ninh không hề đơn giản, nếu không đã chẳng liên tiếp có người chết như thế.

Nhưng anh ta không thể ngờ được rằng, Lý Mạn Ninh sống ở thủ đô, sinh hoạt dưới điều kiện mạng Internet phát triển như vậy mà lại sống gian nan khổ sở như thế.
Hai gã sứ giả hơi nghiêng người chào: “Tạm biệt.”

“Chờ một chút!” Tần Nguyễn gọi giật họ lại, cô chỉ vào bọn quản lý Triệu: “Tại sao mấy con quỷ này không bị cấu đi?”
Gã sứ giả cầm danh sách vừa rồi lại mở danh sách cấu hồn ra.

Gã lật giở một lượt rồi lắc đầu: “Những con quỷ này không có tên trong danh sách.”
Hai gã sứ giả liếc nhau, nhẹ giọng nói: “Nhắc đến lũ cô hồn dã quỷ này, trong đó cũng có mấy kẻ có chút liên quan đến cô đấy ạ.”

Tần Nguyễn bỗng có dự cảm xấu: “Ai vậy?”
Tần Nguyễn biết thừa, ngoài Minh Vương ra thì còn ai có năng lực lớn như vậy chứ.

Đến Địa Phủ cũng không nhìn nổi những đau khổ mà Lý Mạn Ninh phải chịu đựng trong suốt cuộc đời của cô ta, nên chắc cho chép cô ta làm bất cứ điều gì mà cô ta muốn.
Mọi người rời khỏi phòng để xác, đi thẳng đến cửa Tổng cục điều tra Hình sự.

Tần Nguyễn đứng trên bậc cửa nói với Lục Hàn đang đưa cô ra ngoài: “Cục trưởng Lục, kế tiếp tôi có việc phải làm, tôi đề nghị anh đi kiểm tra mẹ của Lý Mạn Ninh, hiện giờ bà ta là nhân vật mấu chốt trong vụ án này đấy. Nếu các anh gặp được Lý Mạn Ninh, hoặc là xảy ra hiện tượng quái dị nào đó thì hãy cố gắng đừng đánh rắn động cỏ, cứ rút lui trước, Lý Mạn Ninh sẽ không làm tổn thương người vô tội.”
Tần Nguyễn bật cười: “Mình rẻ tiềan mà còn không tự biết, chính cô đã phá hỏng mối quan hệ xã giao bình thường của Lý Mạn Ninh, ngủ với hầu hết đàn ông bên cạnh cô ấy, cô thiếu đàn ông như vậy cơ à?”

“Có phải là đàn ông của người khác có thể thỏa mãn cảm giác ưu việt của cô, để cô khiến cái chữ rẻ tiền kia phát huy đến cực hạn? Dùng hai chữ buồn nôn trên người cô cũng là sỉ nhục hai chữ này đấy!”
Sắc mặt Lục Hàn biến đổi, đầy chua xót: “Làm sao cô biết cô ấy sẽ không làm tổn thương chúng tôi?”

Tần Nguyễn nhướng mày cười, trong mắt lộ ra ánh sáng thâm thúy thần bí khó lường: “Bí mật không thể tiết lộ.”
Tần Nguyễn đi ra khỏi phòng để xác, cô phất nhẹ tay, cửa phòng đóng lại.

Một luồng sáng mạnh bay ra từ tay cô, trong khoảnh khắc bao trùm lấy phòng để xác.
Tần An Quốc đứng ngoài thềm rộng, tay cầm bình nước, đang tưới hoa.

Nghĩ đến chuyện sáu tháng nữa là có một bé búp bê cho ông bố, trên mặt ông lại nở nụ cười mong chờ.
Cô ta chỉ tay vào Tần Nguyễn rồi hét lên: “Cô nói bậy! Tôi đẹp hơn Lý Mạn Ninh, cô ta có thể nổi tiếng chẳng qua là dựa vào việc ngủ với đàn ông mà thôi!”

Tần Nguyễn nhìn đối phương từ đầu đến chân như là nhìn rác rưởi vậy: “Ai cho cô tự tin vậy? Nếu như cô xinh đẹp như thế thì tại sao bây giờ vẫn chưa nổi tiếng, con người đáng quý ở chỗ tự biết mình là ai.”
Lũ quỷ nhìn thấy hết cảnh tượng vừa rồi, trong lòng chúng sinh ra sự sợ hãi đối với Tần Nguyễn, trên gương mặt tái nhợt cũng có vẻ e ngại.

Ánh mắt Tần Nguyễn lại như lưỡi dao lướt qua lũ quỷ, cô nói, giọng rất lạnh: “Ngoan ngoãn đợi ở đây, chờ tôi tìm được Lý Mạn Ninh rồi sẽ đến đây tiễn mấy người vào Địa Phủ. Khi còn sống các người làm nhiều điều ác quá, sau khi chết cũng đừng hòng chạy thoát, tất cả những gì mà các người phải gánh chịu, không ai có thể trốn thoát!”
Nghĩ đến những cực hình tra tấn đau đớn mà mình sắp phải gánh chịu, nữ quỷ chuyên viên trang điểm điên cuồng chạy trốn.

Nhưng tốc độ của cô ta không thể nào nhanh hơn được Xích khóa hồn, vừa thoát ra ngoài đã bị dây xích cuốn lấy.