Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 397: Hoắc tam gia giảo hoạt như hồ ly, người xấu nhất chính



LÀ ANH TA!

Nhìn thấy Tần Nguyễn xuất hiện, Tần An Quốc tươi cười.

Nghe thấy những lời lo lắng của cô, ông giả vờ k1hông vui, như một ông già tính trẻ con vậy: “Con đang chê ba già hả?” “Thật à?!”

Tần An Quốc ngồi thẳng dậy, mắt ông nhìn chằm chằm vào cái bụng bắt đầu hơi nhô lên của con gái.

“Thật ạ!” Trên mặt Tần Nguyễn nở nụ cười dịu dàng: “Tam gia thấy con không được thoải mái, lại còn thích ngủ nên gọi người tới nhà làm kiểm tra cho con.”
Nếu để cho cha biết cô có năng lực bắt quỷ thì không biết ông ấy sẽ có phản ứng gì.

Tần Nguyễn Hùng Thiên Nhãn nhìn quanh một lượt trong nhà họ Tần nhưng không phát hiện có thứ bẩn thỉu gì, trong lòng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

“Ba, con nghe nói Nguyễn Nguyễn tới, em ấy đâu ạ?”
Bên chỗ Lục Hàn không biết có tiến triển gì không, nên cô khó mà nói được là có thể ở lại hay không.

Tần Muội bĩu môi, vẻ mặt đầy oán hận, anh ta nói: “Nhà họ Hoắc đúng là đồ kẻ cướp, Nguyễn Nguyễn bây giờ cũng thành người nhà họ Hoắc rồi, đến ngay cả quyền lựa chọn có ở lại nhà của mình hay không cũng không có. Hoắc Tam gia lại còn rất giảo hoạt, mang em gái ngoan ngoãn dễ thương của anh đi mất, người xấu xa nhất là anh ta đấy!”

Đây rõ rành rành là giận chó đánh mèo, Tần Nguyễn cũng đến dở khóc dở cười: “Anh hai à...”
Thấy cha đang nhìn mình, Tần Nguyễn giãn mày làm như không có việc gì xảy ra mà tiếp tục nhấm nháp.

Tần An Quốc cười hỏi: “Nguyễn Nguyễn à, bánh ngọt trong nhà thế nào?”

“Rất ngon ạ.” Tần Nguyễn lại bỏ thêm một miếng nữa vào miệng.
Tần An Quốc lườm cậu con trai thứ hai của mình, ông hỏi: “Ngày bình thường trời mà chưa tối thì con sẽ không về nhà, sao hôm nay lại về sớm vậy?”

Tần Muội dựa vào ghế mây, trông khá lưu manh vô lại, anh ta nói: “Vì con nghe được tin em gái trở về đó. Chẳng mấy khi bên nhà họ Hoắc chịu thả người một lần, con muốn về thăm em.”

Tần An Quốc hỏi: “Sao con biết Nguyễn Nguyễn trở về?”
Tần An Quốc nói bằng giọng khẳng định: “Không đâu, trái tim con vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, trải qua 18 năm đầu của cuộc đời ở khu tây khiến con dựng lên một bức tường cao trong lòng. Chỉ cần cho con thấy tình yêu mà ba và hai anh dành cho con thì một ngày nào đó con sẽ chấp nhận chúng ta thôi, chúng ta vẫn luôn tin tưởng, chẳng phải đã chờ được rồi sao.”

Ông nhìn Tần Nguyễn bằng vẻ mặt đầy thâm ý.

Tần Nguyễn khẽ mím môi, đúng là như vậy, kiếp trước cô cũng đã chấp nhận cha, anh cả và anh hai rồi. Nhưng đợi đến lúc cô muốn bảo vệ gia đình này thì bọn họ đã không còn nữa.
Sâu bên trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyễn nổi lên một tia sáng lạnh như băng.

Cô sờ lên cái bụng hơi phồng của mình, khóe môi cong lên thành một nụ cười lạnh lùng.

Hai mẹ con Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm nợ có rất nhiều, nếu chúng lại rơi vào tay cô thì cô chẳng có lý do gì để tha cho chúng cả.
Tần nhị thiếu cười đùa tí tởn: “Tất nhiên là con có mật thám rồi.”

Anh ta sẽ không nói cho cha và em gái biết, anh ta cố tình dặn dò qua một lượt đám người hầu trong nhà, chỉ cần Nguyễn Nguyễn về thì nhất định phải báo cho anh ta biết.

Vừa nãy đúng lúc anh ta đang ở gần nhà, nhận được tin tức một cái là ném ngay lũ bạn ở lại, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về.
“Vâng thưa ông chủ.” Người hầu rời đi.

Tần An Quốc quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Tần Nguyễn thì cười nói: “Con là con gái của ba, có cùng dòng máu với ba, mang gen của ba và mẹ nên tính tình cũng gần giống.”

Tần Nguyễn hơi kinh ngạc khi nghe thấy giọng điệu kiên định của cha.
Tần An Quốc nhìn Tần Nguyễn đầy ẩn ý, thấy ánh mắt cô đảo quanh, trên khuôn mặt bình tĩnh của ông nở nụ cười thâm thúy như có thể nhìn thấu mọi chuyện.

Mang thai đôi cũng là một tin vui lớn.

Thấy cha mình vẫn còn có ý định truy hỏi, cô vội vàng nói: “Cha, mấy hôm trước con làm kiểm tra sức khỏe ở nhà họ Hoắc, bác sĩ nói nghi ngờ con đang mang thai đôi.”
Tần An Quốc nghe hai con nói chuyện mà trên mặt nở nụ cười vui vẻ.

Lúc này Tần nhị thiếu đã không còn nhạy cảm với từ “đẹp” nữa.

Anh ta đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tần Nguyễn, miệng cười hì hì, nói: “Hai anh em mình gần như từ một khuôn đúc ra vậy, em đẹp thì tức là anh cũng đẹp, đây là sự thật không cần phải khoe khoang nhé.”
Giọng nói vang dội quen thuộc vang lên, người chưa tới mà tiếng đã tới trước rồi.

Tần Muội đi vào trong phòng khách, tiện tay ném áo khoác lên thành ghế sô pha, ánh mắt đảo quanh một vòng.

Anh ta nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của cha và em gái mình ở thềm hoa ngoài trời.
Tần Muội nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt mong đợi: “Nguyễn Nguyễn, hôm nay em có ở lại không?”

“Vẫn chưa biết được ạ.”

Lúc cô rời khỏi nhà họ Hoắc chỉ nói là đi gặp Lục Hàn giải quyết một vụ án, chứ cũng không nói là sẽ về nhà.
Một chuyện vui như vậy, ông cũng không muốn quá thương cảm ở trước mặt con gái.

Tần Nguyễn nhìn thấy hết vẻ mặt của cha mình, cô biết cha đang nhớ đến mẹ.

Cô chẳng có tí ký ức nào về mẹ cả, nhờ cha nên cô mới biết được mẹ thương yêu cô nhiều đến mức nào.
Tần An Quốc cười lắc đầu, ông đưa tay cầm lấy đĩa bánh ngọt trong tay cô rồi nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Con đấy, đã không hợp khẩu vị thì không cần miễn cưỡng như thế đâu.”

Tần Nguyễn ngượng ngùng cười nói: “Sao ba nhìn ra được ạ?”

Tần An Quốc đặt đĩa xuống bàn rồi nói với người hầu đứng gần đây: “Đi xem trong nhà có món gì chua chua không.”
Lông mày và mắt của cô hơi cong lên, trên mặt nở nụ cười nhẹ, cô tò mò hỏi: “Vậy ba nói xem tính tình của con giống ai?”

Ánh mắt cơ trí của Tần An Quốc nhìn sâu vào cô, ông cảm thán: “Tính tình mạnh mẽ giống mẹ của con, cả đời bà ấy luôn là nữ cường nhân. Nếu mẹ con vẫn còn sống, thì Tập đoàn Tần thì chắc chắn sẽ được nâng cao hơn. Tuyệt đối không chỉ như thế này thôi đâu.”

Tần Nguyễn biết, Tập đoàn Tần thị có được thành tựu như ngày hôm nay là nhờ năng lực xuất sắc của mẹ.
Nghĩ đến người vợ đã mất của mình, đôi mắt Tần An Quốc lại đỏ ửng lên.

Bây giờ con gái có được hạnh phúc, chẳng mấy chốc sẽ làm mẹ rồi, vợ ông ở dưới suối vàng cũng có thể yên lòng nhắm mắt nhỉ.

Tần An Quốc cụp mắt xuống, cố nén nước mắt.
Tần Nguyễn cười tươi đi lên phía trước vòng tay ôm 2lấy cánh tay của Tần An Quốc rồi đi tới ghế mây ở gần đó.

Cô xoa dịu: “Con nào dám, ba bây giờ đang tuổi tráng niên đấy, 7chẳng qua là con lo lắng cho ba thôi mà.”

Tần An Quốc ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn con gái đứng trước mắt, ông cười: “Hôm n7ay làm sao con lại có thời gian trở về thế này?”
Cô chậm rãi nói: “Là những chuyện kỳ lạ ấy ạ.”.

Tần An Quốc lo lắng: “Thế thì không có thật, đã xảy ra chuyện gì hả con?”

Tần Nguyễn: “Vừa mới qua tết Trung nguyên mà ba, con nghe nói gần đây có ma quỷ tác quái gì đấy, ở thủ đô liên tiếp xuất hiện mấy vụ án mạng.”
“Ba à, gần đây ba có phát hiện trong nhà có thay đổi gì không?”

Tần An Quốc nghi hoặc: “Thay đổi gì cơ?”

Tần Nguyễn quét mắt về phía phòng khách cách đó không xa, bên trong đôi mắt tuyệt đẹp nổi lên ánh sáng vàng mờ mờ.
Tần Nguyễn cầm chiếc đĩa xinh đẹp lên, dùng dĩa ăn từng miếng bánh ngọt.

Vừa bỏ bánh ngọt vào trong miệng, cô đã khẽ cau mày.

Hình như hơi quá ngọt, cũng hơi ngấy.
“Xem ba nói kìa, làm gì có chuyện gì ạ.”

Bị nói trúng tim đen, Tần Nguyễn cười ngượng ngùng.

Mấy ngày nay đúng là vì đắm chìm trong chuyện mang thai đôi nên cô không gọi điện thoại về nhà.
Hai cha con im lặng một lúc, bầu không khí khá êm đềm nhưng không hề gượng gạo.

Người hầu bê hoa quả và bánh ngọt lên, Tần Nguyễn nhìn thấy đồ ăn cũng thấy hơi thèm, loại cảm giác này đã có một thời gian rồi.

Ở nhà họ Hoắc, cho dù ở phòng ngủ hay phòng khách, chỉ cần là nơi có hoạt động, thì gần như đều có hoa quả và đồ ăn nhẹ trong tầm tay.
Cái giọng điệu nũng nịu này làm Tần nhị thiếu nghe mà thấy toàn thân không được tự nhiên, cứ như thể anh ta là kẻ tội đồ đã chia rẽ Ngưu Lang, Chức Nữ vậy.

Anh ta vội vàng giơ hai tay lên: “Thôi được rồi được rồi, biết em bệnh Tam gia rồi, anh không nói nữa được chưa.”

Tần Nguyễn không thể không giải thích: “Tam gia không hề ngăn cản em về nhà ở, chẳng qua là trong khoảng thời gian này xảy ra chút chuyện nên em mới không về thôi.”
“Ba thấy việc này thế nào ạ?”

Tần An Quốc lắc đầu, thái độ như người từng trải: “Chỉ là những lời nói vô căn cứ thôi, nếu mà có ma quỷ thì sao nhiều năm như vậy rồi cũng không thấy mẹ con trở về nhìn ba lấy một cái, đến ngay cả trong mộng cũng không thấy vào.”

Tần Nguyễn không ngờ cha mình lại là một người theo thuyết vô thần, vẻ mặt cô rất bất đắc dĩ.
Tần An Quốc kích động đến mức bàn tay cũng run rẩy, ông cười tươi rói, không giấu được nếp nhăn nơi khóe mắt.

Giọng điệu của ông vừa hưng phấn vừa run rẩy: “Tốt, tốt, đây là chuyện vui!”

Nếu vợ ông còn sống, biết được tin tức này chắc sẽ vui mừng lắm.
Nhìn món bánh ngọt đặt trước mặt, Tần Nguyễn chậm rãi đưa tay ra.

Tần An Quốc nhìn thấy động tác nhỏ của cô, trên mặt hiện lên nét vui mừng cùng hoài niệm.

Đến ngay cả hành động muốn ăn mà còn xấu hổ này của con gái cũng giống với vợ của ông.
Tần An Quốc nghe vậy, vẻ lo lắng trên mặt cũng rút đi, ông cười to: “Là chuyện liên quan đến nữ minh tinh Lý Mạn Ninh kia à?”

Tần Nguyện cười: “Ba cũng biết ạ?”

“Sao không biết, tháng trước chuyện này ầm ĩ trên mạng xã hội lắm, mấy người hầu trong nhà cũng bàn tán về việc này mà.”
“Thôi không nhắc tới chuyện cũ nữa.” Tần An Quốc cười lắc đầu.

Ông nói với Tần Nguyễn: “Dù tính cách con mạnh mẽ nhưng cũng có một trái tim mềm yếu, dễ mềm lòng với gia đình hơn ai hết. Lúc trước đón con trở về, con không quá thân cận với chúng ta, nên ba và hai anh của con đã phải bàn bạc với nhau sẽ không ép con, để cho con từ từ tiếp nhận sự hiện hữu của chúng ta.”

Tần Nguyễn nhớ lại những trải nghiệm đau đớn ở kiếp trước, ánh mắt cô hơi tối xuống: “Nếu như con vẫn luôn không chấp nhận ba và hai anh thì sao?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Sắc mặt Tần Muội nghiêm chỉnh lại ngay, trong mắt toát ra vẻ lo lắng.

Tần Nguyễn lại thả một quả bom nặng kí: “Không có việc gì lớn, chẳng qua là mấy ngày trước em vừa mới biết rất có thể trong bụng em đang mang thai đôi thôi.”

“Thật hả?!”

Tần Muội nghe được tin tức này mà đang ngồi trên ghế mây cũng phải nhảy dựng lên.

Anh ta nhảy dựng lên theo đúng nghĩa đen luôn, còn nhảy cao nữa là đằng khác.

Anh ta đi đến phía trước Tần Nguyễn rồi nửa ngồi xổm xuống, hai mắt không hề nháy nhìn chằm chằm vào cái bụng hơi nhô lên của Tần Nguyễn, trong mắt anh ta đầy sự ngạc nhiên và kích động.

Tần nhị thiếu nhìn chằm chằm cái bụng trước mắt mình, chăm chú đến mức giống như có thể nhìn ra đóa hoa vậy.