Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 398: Nguyễn nguyễn



Cách một lớp quần áo, Tần Muội sờ được cháu trai cháu gái tương lai của mình mà kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Có phải chúng nó đa1ng cử động ở bên trong không? Chúng có biết anh đang sờ chúng không, em đã nghĩ ra tên chưa, có muốn để cho anh đặt tên cho không?”
Tần An Quốc ở bên cạnh cười mắng: “Trong cái dáng vẻ ngớ ngẩn của con kìa!”

Tần Muội không để ý tới ông già nhà mình, anh 7ta không cần quay đầu lại cũng biết chắc chắn ông già đang dùng ánh mắt đặc biệt mong chờ và hâm mộ nhìn anh ta. “Nhưng ba không nỡ xa con.” Tần An Quốc rũ mắt xuống nhìn vào cái bụng của con gái, ông nói thêm: “Cũng không nỡ xa cháu của ba.”

Tần Nguyễn cười nói: “Sau này con sẽ thường xuyên trở về, sau khi sinh bọn trẻ xong con cũng sẽ năng đưa chúng về thăm ba.”
Tên khai sinh của lũ trẻ phải do ông bà bên đằng nội đặt rồi, cho dù bên nhà họ Tần có muốn đặt thì bên nhà họ Hoắc cũng sẽ không đồng ý.

Nhưng tên ở nhà thì không quan trọng, vì không cần ghi vào trong gia phả.
Tần Nguyễn ngồi ở bên cạnh cầm cốc trà, mỉm cười nhìn cha và anh hai.

Hai cha con nhà này đâu phải cãi nhau, rõ ràng là đang ngấm ngầm phân cao thấp vì chuyện đặt tên cho bọn trẻ đây mà.
Anh ta sờ lên 7cái bụng của Tần Nguyễn mà trái tim gần như tan chảy.

Động tác càng cẩn thận và lo lắng hơn, cho dù Tần Nguyễn không cảm thấy g2ì thì cũng bị anh ta làm cho khẩn trương theo.
Nhắc mới nhớ, hình như Tần Nguyễn cũng chưa bao giờ cân nhắc đến vấn đề tên của đứa trẻ.

Bởi vì ở kiếp trước, tên của đứa bé là do Tam gia đặt.
Tần Muội chẳng sợ mà nói: “Con thấy là ba đang ghen ghét với con đấy!”

Tần An Quốc ngoảnh mặt đi, chuyển sang nhìn chằm chằm vào con gái đầy mong chờ: “Thằng nhóc thối này có thể nghĩ ra được cái tên gì hay chứ, ba là ông ngoại của bọn nhỏ, tên của chúng phải do ba đặt mới đúng.”
Tần Cảnh Sầm đi đến bên cạnh Tần Nguyễn và xoa đầu cô: “Lâu rồi em không về, hôm nay có ở lại không?”

“Em chưa biết được.”
Tần Nguyễn vội vàng xua tay chặn lại lời nói của cha mình: “Ba à, loại khả năng này không tồn tại, cũng không thể thành lập được. Con lấy Tam gia không phải bởi vì con thích anh ấy, mà chỉ là muốn cho anh ấy, cho con và hai đứa trẻ một gia đình hoàn chỉnh thôi. Dù là mang họ Hoắc hay họ Tần thì chúng đều là con của con, con muốn chúng được sinh ra như những đứa trẻ khác, có thể hưởng thụ tình thương của mẹ, nhưng tình thương của cha cũng không thể thiếu được.”

Tần An Quốc tỏ ra thất vọng, ông lẩm bẩm: “Ba có mỗi đứa con gái mà không trông chừng để người ta bắt cóc mất, mà lại còn bắt mất ba người chứ.”
Giọng điệu của ông đầy tiếc nuối và đau lòng, không muốn rời xa con gái và cháu trai cháu gái của mình.

Tần nhị thiếu lại cười nói: “Ba à, ba nói không đúng rồi, nếu không có Hoắc Tam gia thì trong bụng Nguyễn Nguyễn sẽ không có hai đứa nhãi con đâu.”
Mặt mũi Tần Muội đầy kháng nghị: “Không được, con nhất định phải đặt tên cho bọn trẻ!”

“Mày bảo đặt là được đấy à?”
Anh ta rũ mắt nhìn xuống cái bụng hơi nhô lên của Tần Nguyễn, trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối và thở dài.

Tần Muội lại nhanh mồm hỏi: “Anh cả, ánh mắt đấy của anh là gì thế hả?”
Hoắc Diêu, con của bọn họ chưa được năm tháng đã chết yểu ở trong bụng mẹ.

Tam gia đặt tên cho con là Diêu, Tần Nguyễn có thể hiểu được ý nghĩa của cái tên đó.
Tần An Quốc và Tần Muội vẫn còn đang trừng mắt phân cao thấp với nhau.

Tần Cảnh Sầm thấy cha hơi tức giận thì trừng mắt với Tần Muội, anh trầm giọng hỏi: “Con nghe mọi người nói đang đặt cái gì đó, mọi người đang nói về chuyện gì thế ạ?”
Cô dời ánh mắt đi chỗ khác và trả lời câu hỏi trước đó của anh hai bằng giọng tr0êu chọc: “Bọn trẻ còn nhỏ lắm không động đậy được đầu, cũng sẽ không cảm nhận được anh đang sờ bọn chúng. Tên thì tạm thời em chưa cân nhắc, chỉ cần anh hai có thể nghĩ ra được cái tên nào hay thì em sẽ không ngại cho anh cơ hội được đặt tên ở nhà cho chúng đâu.”

Tần Muội ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh, anh ta kích động nói: “Em nhất định phải để dành việc đặt tên cho anh đấy nhé, anh chắc chắn sẽ dùng hết những gì học được trong đời để nghĩ ra được một cái tên kinh thiên động địa!”
“Đúng! Con sẽ đặt!”

Hai cha con Tần An Quốc và Tần Muội cãi nhau với nhau chỉ vì một cái tên, đúng là thú vị.
“Khụ khụ!!!”

Tần An Quốc nghe thấy vậy bèn liên tục ho khan để thể hiện sự tồn tại của mình.
Tần nhị thiểu phản đối ngay: “Ba, ba định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đấy à, rõ ràng là em gái nói muốn để con đặt tên mà!”

Tần An Quốc cười khẩy: “Oắt con, ba còn ở đây thì làm gì đến lượt mày, mày chỉ là cậu của bọn trẻ thôi nhé, còn ba là ông ngoại của chúng nó đấy.”
Tần nhị thiếu không tiếp tục làm ông già nhà mình tức giận nữa, anh ta ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tần Nguyễn, hai mắt còn thỉnh thoảng liếc trộm cái bụng của em gái.

Tần Nguyễn nhẹ nhàng an ủi Tần An Quốc đang buồn: “Ba à, con ở nhà họ Hoắc rất tốt, ba không cần lo lắng cho con đâu.”
Ông âm thầm trừng mắt với cậu con thứ hai: “Con, cút đi!”

“Chậc chậc, xem cái tính cục cằn này của ba này, sao lại không cho người khác nói chuyện chứ.”
Tần đại thiếu ngước mắt nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tần Nguyễn, anh thở dài và bảo: “Nếu em gái không lấy Hoắc Tam gia thì đứa trẻ trong bụng em ấy đã mang họ Tần rồi.”

“Đúng ha!” Tần Muội sực tỉnh: “Đến lúc đó, chuyện đặt tên chẳng phải do chúng ta quyết định sao!”
Tần Cảnh Sầm cười khẽ: “Đâu chỉ có mỗi đặt tên, sau này em về nhà, ngày nào cũng có hai búp bê sữa đi theo sau mông gọi cậu ơi cậu ơi, còn để em ôm ôm hôn hơn nữa, mà ôm chúng nó vừa thơm vừa mềm.”

Tần Muội nghe lời miêu tả của anh cả mà đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh hai cục thịt nhỏ chạy nhảy xung quanh mình.
Tần Muội nhanh mồm nhanh miệng nói chuyện Tần Nguyễn mang thai đôi cho Tần Cảnh Sầm biết, còn cả chuyện cô cho anh ta đặt tên ở nhà cho bọn trẻ nữa.

Nghe tin em gái mang thai đôi, Tần Cảnh Sầm cũng rất kích động.
Câu này đụng trúng vào nỗi đau của Tần An Quốc.

Ông nhớ tới chuyện trong lúc mình không hề hay biết gì thì con gái lại bị hai mẹ con Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm tính kế, rồi trời xui đất khiến thế nào mà vướng vào Hoắc Tam gia, mới chỉ nghĩ đến thôi mà trái tim đã thấy đau rồi.
Hai đứa trẻ trong bụng con gái ông chính là cháu đích tôn đời thứ tư của nhà họ Hoắc, chúng mà ra đời thì thể nào cũng được nhà họ Hoắc bảo vệ chặt chẽ.

Tần An Quốc cau mày, hỏi: “Bên nhà họ Hoắc không có ý kiến gì à?”
Tần Cảnh Sầm mặc bộ âu phục thẳng thớm, anh ta đưa tay lên kéo cà vạt và từ tốn đi về phía bọn họ.

Tần Nguyễn ngoái nhìn lại, cô gọi: “Anh cả!”
Phải công nhận là cảm giác đó thực sự chọc vào trái tim của Tần nhị thiếu.

Tần An Quốc nghe hai đứa con trai nói chuyện mà cũng thấy thích, ông bèn dò hỏi Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn à, con xem con và Tam gia có thể nào...”
Tần Muội quay đầu lại, vô cùng gợi đòn nói: “Ba, ba bị ốm à? Đã ốm thì mau lên tầng nghỉ ngơi đi ạ, để cho bọn con lại phải lo lắng cho ba.”

Tần An Quốc lườm Tần Muội, giọng ông trầm xuống: “Thằng nhóc thối kia, con muốn ăn đòn đúng không?”