Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 401: Hổ dữ còn không ăn thịt con, tất cả đều là số mệnh đã định



Bà Lý dùng vẻ mặt khẩn cầu mà nhìn Lý Mạn Ninh, dáng vẻ thê thảm đáng thương khiến người ta phải đồng tình.

Lý Mạn Ninh cũng dùkng ánh mắt khẩn cầu nhìn bà ta, sắc mặt cô ta trắng xanh u ám: “Tôi cũng van bà hãy nói cho tôi biết Tiểu Bảo đang ở đâu, tôi không thcể bỏ thằng bé được.” Lý Mạn Ninh tức đến mức toàn thân phát run, cô ta tát bà Lý một cái.

“Tại sao, tại sao các người lại tàn nhẫn như vậy?!”
“A aa a a!!!”

Lý Mạn Ninh vừa dứt lời, bà Lý đã phát ra một tiếng kêu đau đớn thê lương.
“Bà nói thế là có ý gì?”

Lý Mạn Ninh nghe bà ta nói mà cảm thấy có vấn đề.
Sự áp bức, thái độ máu lạnh và đối xử tàn nhẫn của cha mẹ đối với mình cũng khiến Lý Mạn Ninh nghi ngờ, liệu họ có phải là cha mẹ ruột của cô ta hay không.

Có một lần cô ta thực sự không thể tiếp tục kiên trì được nữa, bèn cầm tóc của ông bà Lý vụng trộm đến bệnh viện làm giám định ADN.
Lý Mạn Ninh tức giận đến mức hồn thể phát run, giọng nói của cô ta cũng run rẩy: “Chẳng lẽ tôi còn chưa kiếm đủ tiền? Tại sao các người lại muốn ép chết Tiểu Bảo hả?”

Quanh thân cô ta hiện ra sương mù màu máu, dày đặc đến mức gần như không nhìn thấy rõ hình dáng vong hồn của cô ta.
Bà Lý vươn tay ra định bắt lấy Lý Mạn Ninh, tiếc là bắt hụt.

Tay của bà ta xuyên qua cơ thể Lý Mạn Ninh đã biến thành vong hồn.
Biết được con trai bị người ra luyện thành tiểu quỷ, cha mẹ lại đối xử với con mình như vậy mà còn trách mình không nghe lời, Lý Mạn Ninh hoàn toàn nổi giận.

“Bốp bốp bốp!!!”
Bà Lý luống cuống: “Không, tao là mẹ mày, mày đối xử với tạo như vậy thì sẽ phải xuống Địa Ngục!”

Thấy bà Lý hoảng loạn và sợ hãi tột độ như vậy, Lý Mạn Ninh nói, giọng cô ta lạnh lẽo như một lời nguyền: “Xuống thì xuống thôi, đến Địa Ngục rồi tôi cũng muốn các ngươi vĩnh viễn sống trong đau khổ, trong sự tra tấn của tôi!”
Cô ta tự lẩm bẩm: “Thằng bé còn nhỏ như vậy, vừa mới biết gọi mẹ thôi, mẹ đây, Tiểu Bảo à, mẹ vẫn luôn ở đây, con đang ở đâu?”

Bà Lý: “Nó chết rồi! Đây là hậu quả của việc mày không nghe lời bọn tao đấy, dám yêu đương với cái đứa nghèo kiết xác kia, lại còn sinh ra một đứa nghiệt chủng! Nuôi nó đến lúc hai tuổi là bọn tao có lòng tốt rồi đấy, nếu không phải đại sự có thể dùng đến nó thì bọn tao đã dìm cho nó chết đuối rồi vứt trong đống rác rồi!”
Lý Mạn Ninh dừng tay, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào bà Lý, trên tay cô ta nhanh chóng mọc ra móng tay sắc nhọn như lưỡi dao, chúng sắc đến nỗi xuất hiện cả ánh sáng trắng.

Phần móng tay phủ đầy sát khí chọc thẳng vào hai mắt bà Lý.
Có lẽ liên tục cầu xin tha thứ mà chẳng được tích sự gì, cuối cùng bà Lý cũng lộ ra bộ mặt dữ tợn.

Khóe môi dính máu của bà ta cong lên tàn nhẫn, trông chẳng còn vẻ đáng thương như trước nữa: “Nó chết rồi, bị người ta cầm đi luyện thành tiểu quỷ rồi! Mày không tìm thấy nó đâu, mày vĩnh viễn cũng không thể tìm ra được nghiệt chủng kia đâu!”
Đôi mắt của bà ta bị móng tay sắc nhọn như lưỡi dao của Lý Mạn Ninh đâm thủng, chảy ra từng hàng máu không cầm lại được.

Hai vật hình tròn dính máu bị ném xuống đất cách đó không xa.
Kết quả giám định biểu hiện cô ta đúng là con gái ruột của hai người họ.

Bà Lý chịu đựng đau đớn, vô tình giễu cợt: “Mọi hành tung của mày đều nằm dưới sự giám thị của bọn tao, mày nghĩ rằng bọn tao không biết mày làm cái gì à. Bọn tao không ngăn cản là vì để mày hết nghi ngờ đấy!”
Mặt mũi bà ta tràn đầy căm hận, giọng điệu đầy ác ý, nói: “Nghiệt chủng kia sinh ra đã gầy yếu như con mèo con, nó chết từ lâu rồi. Chết thì chết đi lại còn liên lụy đến bọn tao, biết thế thì tao đã bóp chết nó từ khi nó ra đời rồi!”

“Bốp!”
“Khoảnh khắc biết Tiểu Bảo đã chết, tôi đã từ bỏ linh hồn mình và rơi vào con đường lệ quỷ, chỉ cầu Thập điện Diêm La dưới Địa Phủ để cho tôi báo thù rửa hận. Tôi muốn để các người, mỗi một người đã từng làm nhục tôi đều chết không có chỗ chôn, tôi muốn để Tiểu Bảo chết được nhắm mắt!”

“Tiểu Bảo chết rồi thì tất cả các người đều phải chôn cùng nó, không ai có thể trốn thoát!”
“Không thể nào!” Lý Mạn Ninh không thể tin được sự thật này.

Bà Lý thoát khỏi sợi dây đã lỏng lẻo do va chạm mạnh, bà ta đưa tay lên lau vết máu trên khóe môi.
Cô ta tát bà Lý nhiều lần, trên thân cô ta xuất hiện khí tràng làm người ta rùng mình sợ hãi.

Lý Mạn Ninh càng tát, bà Lý càng phun ra nhiều lời ác độc.
“Thì ra là thế, thì ra là thế...”

Cuối cùng Lý Mạn Ninh đã hiểu, cô ta hoàn toàn hiểu rõ rồi.
Bà Lý liên tục lắc đầu: “Mẹ không biết, mẹ thật sự không biết...”

Cơ thể bà ta run bần bật như cáai sàng, chịu đủ tra tấn thống khổ.
Bà ta còn chưa nói hết câu thì cơ thể đã bị quăng lên tường như rác rưởi.

Cơ thể của bà Lý và vào tường, dẫn đến tổn thương các cơ quan nội tạng, bà ta phun ra một ngụm máu lớn.
Bà ta vốn đã chịu đủ tra tấn về tinh thần, giờ càng thêm suy yếu làm cho người ta đồng tình.

Lý Mạn Ninh dịch chuyển tức thời đến trước mặt bà ta, cô ta ngồi xổm xuống, gương mặt đầy cố chấp, giọng nói nghiêm nghị: “Nói cho tôi, các người đã làm gì Tiểu Bảo, thằng bé đang ở đâu?!”
Lý Mạn Ninh lại tát bà Lý một cái: “Là do các người, đều do các người sai, bà chưa từng coi tôi là con gái của bà, tôi chỉ là công cụ để các người kiếm tiền thôi!”

Bà Lý sờ bên mặt bị đánh, bà ta nhìn chằm chằm vào Lý Mạn Ninh rồi nói với giọng đương nhiên: “Bọn tao nuôi mày gần 30 năm, mày trưởng thành rồi chẳng lẽ không nên báo đáp bọn tao à? Không có bọn tao thì làm gì có mày tồn tại, mày kiếm tiền cho bọn tao là chuyện đương nhiên!”
Linh hồn của Lý Mạn Ninh bay lên, cô ta từ trên cao nhìn xuống bà Lý, kể từ lúc này, một chút tình cảm mẹ con cuối cùng giữa họ đã không còn nữa.

Bà Lý lấy tay che mắt, khàn giọng nguyền rủa: “Con đ* kia, chúng mày là đồ đ*! Con của đ* sinh ra đúng là ti tiện, đều là thứ tạp chủng khốn nạn!”
Bà Lý bật cười sằng sặc, bà ta như phát điên mà nói: “Trước khi Tiểu Bảo chết vẫn luôn kêu khóc đòi mẹ đấy, mày không biết nó khóc thảm thiết đến mức nào đâu. Nó khóc gọi ông bà đừng đưa nó đi, nó muốn tìm mẹ, tìm mẹ đấy, ha ha ha...”

Biết con trai trước khi chết còn đang tìm mình, trong mắt Lý Mạn Ninh chảy ra hai hàng huyết lệ.
Vẻ mặt Lý Mạn Ninh đờ ra nhìn bà Lý: “Cũng bởi vì tôi không nghe lời nên các người mới đối xử như thế với Tiểu Bảo?”

Bà Lý hung ác nói: “Bọn tao cũng là vì muốn tốt cho mày thôi! Nếu mày nghe lời thì đã chẳng xảy ra những chuyện này!”
Thì ra nhiều năm như vậy, cô ta thật sự chỉ là con rối, là công cụ kiếm tiền của bọn họ, chứ căn bản không phải là con gái của bọn họ.

Chẳng trách, chẳng trách...

Hổ dữ còn không ăn thịt con, cô ta đã nghĩ trên đời này tại sao lại có thể có người cha người mẹ nhẫn tâm như vậy.