Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 404: Hoắc dịch dung uy hiếp



Lâm Hạo bị mất thăng bằng nên quỳ một chân xuống đất, không đợi cơ thể hắn ổn định thì đã bị đá cho cú nữa nằm rạp xuống.

C1hân đi giày da của Hoắc Dịch Dung giẫm lên đầu Lâm Hạo và đề nghiến nửa gương mặt của hắn xuống.Đôi môi mỏng của Tam gia nhẹ nhàng nhếch lên, trong đáy mắt lóe lên một tia nhìn hung ác.

Lâm Hạo xuất hiện quá đột ngột, nhưng hắn là kẻ đáng thương bị nhà họ Tô bỏ rơi, là sự tồn tại không ảnh hưởng đến toàn cục.
âm thanh từng nhịp từng nhịp vang lên, rất có tiết tấu.

Nhưng cái loại áp lực vô hình này chẳng có tác dụng gì với Hoắc Dịch Dung.
Hình bóng của mấy người dần khuất trong bóng tối.

Hoắc Dịch Dung và Hoắc Tam gia quay người đi vào nhà.
Hoắc Dịch Dung lắc đầu, mất mát nói: “Lúc còn bé gọi em Tiêu Tiêu, em còn có thể thắng mặt trả lời. Hiện tại chẳng mong cầu gì em đáp lại, chỉ là gọi thôi mà em cũng không cho.”

Hoắc Tam gia đứng trước quầy bar còn to hơn ở ngoài quán, anh rót hai ly rượu đỏ.
Lần này Tam gia không lên tiếng, coi như chấp nhận cách nói của anh ta.

Hoắc Khương kéo Lâm Hạo đã không còn giãy giụa nữa, ông ta hỏi: “Nhị gia, Tam gia, vẫn xử lý người này ạ?”
Anh ta cười tủm tỉm, nói: “Em mà không đồng ý là anh sẽ nói cho em dâu biết tên thân mật của em gọi là Tiêu Tiêu đấy nhé.”

Tam gia khẽ cong môi, vẻ mặt kiêu ngạo như thể đang nói anh cứ nói đi.
Nhưng người khác gọi anh như thế lại khiến trong lòng anh sinh ra cảm giác mâu thuẫn.

Tiêu Tiêu, cái tên này nghe giống như tên thân mật của phụ nữ vậy.
“Vừa nãy cô ấy có gọi điện báo là đang trên đường trở về.”

Tam gia đi tới tủ rượu cách đó không xa, từ trong tủ kính lấy ra một chai rượu đỏ không có nhãn hiệu.
Nhưng lần này, anh ta hiếm khi hào hứng, nói với giọng điệu trêu chọc: “Thế nếu em dâu gọi em là Tiêu Tiêu thì sao?”

Tam gia khẽ mím chặt môi, mặt hơi nghệt ra, trong đầu có một khoảnh khắc trống rỗng.
Loại rượu vang đỏ ngon nhất phun lên khay chứ không bị dính đến tủ rượu ở phía sau.

Hoắc Dịch Dung nhăn mũi, đôi mắt sâu và hẹp dài nhìn chăm chú Hoắc Vân Tiêu đang ung dung mỉm cười đầy ẩn ý.
Anh bưng một ly lên và nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Loại rượu này do nhà máy rượu của nhà họ Hoắc ủ riêng, không bán ra ngoài.
Tam gia khẽ nhíu mày, anh tỏ ra không vui: “Đừng gọi em như vậy.”

Ông nội gọi anh là Tiêu Tiêu, anh còn có thể khoan nhượng, vì chỉ cần ông vui vẻ là được.
Đối với bọn họ mà nói, Lâm Hạo chỉ là một kẻ râu ria, cũng không gây ra quá nhiều gợn sóng trong lòng họ.

“Em dâu vẫn chưa về à?” Hoắc Dịch Dung đi vào phòng khách, không thấy Hoắc Chi và Hoắc Xuyên nên đoán Tần Nguyễn còn chưa trở lại.
Hoắc Dịch Dung ngước mắt nhìn về phía Hoắc Vân Tiêu đang đứng dựa người trước cửa, giọng anh ta đầy châm chọc: “Em ba, nhà họ Tô thế này là muốn làm cái gì?”

“Em không biết.”
Anh ta nhăn nhó nói: “Em ba, em đừng làm anh buồn nôn mà?”

Dung Dung? Đây là kiểu xưng hô quái quỷ gì vậy?
Tam gia lắc lắc ly rượu trong tay, anh mỉm cười, nói: “Mình không thích thì cũng đừng đẩy cho người khác.”

Nếu là bình thường thì Hoắc Dịch Dung đã đầu hàng rồi.
Tam gia nhập một ngụm rượu đỏ, anh nhấc mắt lên, đôi mắt hoa đào lành lạnh nhìn Hoắc Dịch Dung đi tới.

Khi Hoắc Dịch Dung nhấc ly rượu đỏ đưa lên miệng, Tam gia khẽ hé môi, gọi: “Dung Dung...”
Việc liên quan đến nhà họ Tô, anh cũng có một chút không đoán được tính toán của nhà họ Tô.

Khóe môi Hoắc Dịch Dụng cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn: “Hình như mấy năm nay trong vườn hoa chưa bón phân thì phải, cho dù là quân cờ bị bỏ rơi thì cũng phải phát huy tác dụng cuối cùng của nó chứ.”
Hay nói chính xác hơn, rượu do nhà máy rượu của nhà họ Hoắc ủ ra chưa bao giờ bán ra ngoài.

Mỗi dịp lễ tết, các loại rượu hảo hạng do nhà máy rượu của nhà họ Hoắc làm ra sẽ được đưa tới các gia tộc lớn và các thế gia, và cả đối tác của nhà họ Hoắc cùng các quý tộc ở các quốc gia có giao thiệp với nhà họ Hoắc.
Hoắc Dịch Dung vừa mới đưa rượu vào miệng, còn chưa kịp nếm thử mùi vị quen thuộc thì đã phun luôn ra ngoài.

Tam gia nhanh nhẹn né tránh, tiện thể còn nhấc khay trên bàn lên chặn ở trước mặt Hoắc Dịch Dung.
Trông không giống kiểu không quan trọng như mặt ngoài anh thể hiện.

Hoắc Dịch Dung không để ý hình tượng mà nhếch môi cười, gọi: “Tiêu Tiêu?”
Hoắc Khương ngay lập tức tiến lên áp chế Lâm Hạo, đề phòng hắn tấn công chủ nhân.

Hoắc Dịch Dung phủi phủi bụi bặm không tồn tại trên tay áo của mình, anh ta mặc bộ vest thẳng thớm, không còn nhìn thấy dáng vẻ nổi giận vừa rồi.
Tam gia liếc nhìn Lâm Hạo bằng ánh mắt lạnh lùng: “Sẽ không, bọn họ còn chưa có lá gan này.”

Hoắc Dịch Dung đi về phía Tam gia, anh ta thản nhiên nói: “Thế là ném đá dò đường?”
Hoắc Dịch Dung hơi nghiến mũi giày, khóe miệng Lâm Hạo chảy 2ra máu đỏ tươi, vẻ mặt của hắn bướng bỉnh đến mức không ai có thể hiểu nổi.

Thấy đối phương không phát ra tiếng, Hoắc Dịch0 Dung thu chân lại, anh ta nói, giọng điệu không phân biệt được là khen ngợi hay giễu cợt: “Cũng là một tên xương cứng đấy.”
Thấy cái dáng vẻ thích trò vui của anh ta, Tam gia nhíu mày: “Anh không được nói cho cô ấy biết đâu đấy.”

Nụ cười trên mặt Hoắc Dịch Dụng càng tươi hơn: “Vậy anh gọi em Tiêu Tiêu, em phải đáp lại một tiếng nhé?”
Cả hai anh em đều biết rõ lịch sử đen tối của nhau, nếu muốn đâm chọc vào nỗi đau thì cũng chẳng biết ai sẽ là người thắng cuối cùng đầu.

Hoắc Dịch Dung làm sao lại không nhìn ra em trai đang uy hiếp mình, chỉ cần một ánh mắt thôi là anh ta hiểu ngay.
Cô bé gọi tên thân mật của anh?

Từ trước đến nay Tần Nguyễn toàn có chuyện thì gọi anh ba, không có chuyện gọi Tam gia, chắc không khả năng đó đâu.
Hoắc Dịch Dung nói bằng g2iọng lạnh lùng khát máu: “Thứ không biết sống chết này không thử nhìn xem đây là đâu, lại dám ra tay với tạo, chán sống rồi hả?”<7br>
Ở địa bàn của nhà họ Hoắc mà còn dám làm xằng làm bậy, rõ ràng là ngại mình chết quá chậm đây mà.

Lâm Hạo cắn chặt 7hàm răng không kêu lên một tiếng, giống như là người cầm vậy.
Tam gia liếc anh ta, vẻ mặt hờ hững không thể hiện biểu cảm gì, như một người không có cảm xúc vậy.

Những bàn tay cầm ly rượu của anh dường như siết mạnh hơn một chút.
Anh giơ chai rượu trong tay lên với Hoắc Dịch Dung: “Anh hai, có muốn uống một ly không?

Hoắc Dịch Dung nhíu mày, trên mặt làm ra vẻ trêu tức, anh ta cười nói: “Tiêu Tiêu à, em bây giờ càng ngày càng không biết kiêng kỵ đấy, đã bao nhiêu năm rồi anh không thấy em uống rượu nhỉ.”
Ánh mắt Tam gia rất bình tĩnh, không nói không rằng, chỉ lẳng lặng nhìn Hoắc Dịch Dung.

Anh đặt ly rượu trong tay lên bàn, đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ lên thành ly.
Giọng của Tam gia trong trẻo ôn hòa, và có một chút lười biếng giống như cơn gió nhẹ đêm nay làm cho người ta thoải mái dễ chịu.

Gần đây nhà Nam Cung và nhà họ Tô làm một số động tác nhỏ bị bọn họ biết được và ngăn chặn, chắc vì thế mà nhà họ Tô nổi giận, muốn lấy trứng chọi đá
Trước vẻ mặt trêu tức của Hoắc Dịch Dung, anh lắc đầu: “Nguyễn Nguyễn sẽ không gọi như vậy.”

“Em chắc chắn thế à?” Hoắc Dịch Dung tỏ ra kích động.
Anh ta nhếch miệng, lại gọi một tiếng: “Tiêu Tiêu?”

Tam gia thu tầm mắt lại, cầm ly rượu lên đưa đến bên miệng nhấp một ngụm.

“Tiêu Tiêu?” Hoắc Dịch Dung còn không hết hy vọng, tiếp tục gọi.