Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 403: Hoắc nhị gia



Trong nhà vang lên những tiếng động quỷ dị đến mức không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả được.

Đó không phải là tiếng hát1 của con người, mà là một loại âm thanh khủng khiếp nào đó như tiếng tự va đập.

Mấy người cấp dưới của Lục Hàn thốt ra mấy2 câu nói tục, bọn họ lo lắng hỏi: “Cục trưởng Lục, đây là âm thanh gì, nghe thật đáng sợ.” Hoắc Khương gật đầu: “Đúng vậy!”

“Ha ha ha...” Hoắc Dịch Dung không nhịn được mà bật cười, giống như nghe thấy một chuyện vô cùng nực cười vậy.

Ở cái đất thủ đô này lại còn có người dám đánh lén chính diện người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Hoắc, đúng là hiếm lạ.
Anh ta nên nói chuyện này quá buồn cười, hay là có một số người thật sự cho rằng nhà họ Hoắc hiền lành và vô hại như một con mèo đây.

Lần trước ở nhà Nam Cung, tham gia hôn lễ của Nam Cung Sưởng và Tiêu Văn Nhu, Linh Hư Tử đã nói em ba của anh ta không thể xem như bị đánh lén. Chẳng qua là vì đối phương là người của môn phái m Dương, trên người tỏa ra ma khí xâm nhập vào cơ thể Tam gia, khiến cho Tam gia bị phát bệnh.

Nhưng đây chỉ là suy đoán của bọn họ, còn chưa thể kết luận được.
Hoắc Khương trói hai tay của gã này lại, đè hắn xuống đất, giọng điệu của ông ta vừa kính cẩn lại mang theo một chút sát khí: “Tam gia, tên này là vệ sĩ bên cạnh Tô Tĩnh Thư, cũng là người gần đây được cô ta cưng chiều nhất, tên là Lâm Hạo.”

Hoắc Tam gia nhếch môi lên, trên mặt nở nụ cười rất nhạt: “Lâm Hạo? Cương trực ngay thẳng? Vừa mang theo khí chất tao nhã, lại có được ý chí rộng rãi? Tên hay. Đáng tiếc.”

Giọng nói ôn hòa hơi khàn khàn, ngữ điệu rất êm tai.
Cửa nhà họ Lý mở toang, một mùi7 máu tươi nồng đậm lan tràn ra ngoài.

Sắc mặc Lục Hàn tối sầm, anh ta nắm chặt vũ khí trong tay: “Vào xem thử!”

Sế7p đã lên tiếng, những cấp dưới phía sau lưng anh ta lập tức thực hiện mệnh lệnh.
Đôi mắt thâm thúy của Tam gia liếc nhìn gã đàn ông bị Hoắc Khương áp chế, đang quỳ trên mặt đất, mặt mũi đầy vẻ không cam lòng ở phía đối diện: “Đúng là một con chó ngoan, đáng tiếc lại không phải là chó nhà mình.”

Giọng anh trầm xuống, bên trong đôi mắt lạnh lẽo lóe lên ánh sáng nguy hiểm, vẻ mặt của anh hung ác đáng sợ.

Người đàn ông quỳ trên mặt đất máu me đầy mặt, hắn dùng ánh mắt cố chấp hung hăng nhìn chằm chằm vào Tam gia, rất có xu thế chỉ cần Hoắc Khương buông tay ra thì hắn sẽ xông lên xé nát Tam gia ngay.
Cô quá buồn ngủ và đang rất nhớ chiếc giường lớn thoải mái của Tam gia.

Hoắc Xuyên đáp lại rồi nổ máy, xe chậm rãi rời đi.

Xe của nhà họ Hoắc vừa mới rời đi, thì Lục Hàn và các cấp dưới bước vào phòng khách của nhà họ Lý đã vội vã chạy ra ngoài.
Nhưng lúc bọn họ sắp xông vào, Lục Hàn lạ2i đưa tay ra ngăn lại: “Tôi đi vào trước, các cậu theo sát ở phía sau.”

Nói rồi, Lục Hàn đã nhấc chân bước vào nhà họ Lý. 0

Sau khi bước vào phòng khách, mùi máu tươi tanh nồng không thể tả nổi xộc lên, khiến người ta buồn nôn.
Lục Hàn ngước mắt lên nhìn chằm chằm theo hướng chiếc xe của nhà họ Hoắc biến mất.

Không biết có phải là ảo giác của anh ta hay không mà từ khi quen biết Tần Nguyễn, bên cạnh anh ta luôn phát sinh những vụ án phi tự nhiên như thế này.

Đúng là quá tà môn.
Nhìn người chặn trước mặt mình, Hoắc Khương dừng lại, cung kính gọi.

Nhìn điệu bộ của Hoắc Khương thì Hoắc Dịch Dung hơi nhướng mày, trên mặt nở nụ cười rất nhạt.

Anh ta chuyển tầm mắt, quét về phía Lâm Hạo đầy vẻ suy sụp, rồi cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Biểu cảm trên gương mặt Lục Hàn coi như bình tĩnh, những sắc mặt anh ta lại tái xanh, có thể thấy cảnh tượng vừa rồi đã tạo cho anh ta một bóng ma tâm lý khá lớn.

Anh ta mím chặt môi, mặt tái nhợt: “Gọi nhân viên kỹ thuật đến trước đi, tốt nhất là kéo toàn bộ nhân lực qua, tôi sợ bọn họ không chịu nổi.”

“Được, tôi đi ngay!”
Cảnh tượng trong phòng vô cùng khủng khiếp, đập vào mắt là một vũng máu đỏ với rất nhiều máu.

Tần Nguyễn vừa ngồi vào xe thì một bóng đen bay tới bên cạnh cô, chính là Lý Mạn Ninh nói muốn làm xong một chuyện cuối cùng rồi sẽ đi theo cô.

Thấy cô ta xuất hiện, Tần Nguyễn chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói với Hoắc Xuyên đang ngồi trên ghế lái: “Lái xe, về nhà.”
Cảnh tượng tàn nhẫn, máu me rất đáng sợ, khiêu chiến cực hạn thị giác của con người.

Một viên cảnh sát nhìn khá lớn tuổi quệt miệng, vẻ mặt rất khó coi đi đến bên cạnh Lục Hàn: “Cục trưởng Lục, chúng ta nên làm gì tiếp theo?”

Nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, sắc mặt của viên cảnh sát lớn tuổi này tái nhợt.
Cú đá này của Hoắc Dịch Dung không hề thương tiếc, đá cho Lâm Hạo bay lên ngã xuống nền đất lát đá xanh, thoát khỏi tầm kiểm soát của Hoắc Khương.

Hoắc Dịch Dung thu chân lại, anh ta vẫn là vị Hoắc Nhị gia điềm tĩnh ung dung, phong thái bất phàm.

Hai mắt Hoắc Dịch Dung nổi lên nét tàn nhẫn, anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo, ánh mắt sắc bén, thâm thúy, nguy hiểm làm cho người ta lạnh cả sống lung.
Sau khi cấp dưới rời đi, nước chua trong dạ dày của Lục Hàn lại cuộn lên, anh ta quay người tiếp tục nôn khan.

Quá tàn nhẫn, đây sẽ là hiện trường vụ án máu me kinh khủng nhất mà anh ta từng nhìn thấy trong cuộc đời mình.

Rốt cuộc là có thù hận lớn đến mức nào mới có thể dùng thủ pháp giết người man rợ như vậy với mẹ của mình.
Sau khi cười xong, Hoắc Dịch Dung nhấc chân, thong dong đi đến trước mặt Lâm Hạo.

Anh ta nhìn xuống đánh giá Lâm Hạo, người này cao to cường tráng, gương mặt kiến nghị đầy chính trực. Giờ phút này khuôn mặt hắn đang căng thẳng, dáng vẻ oán hận thấy chết không sờn.

Đuôi lông mày của Hoắc Dịch Dung hơi cong lên, trông dáng vẻ rất phong độ nhẹ nhàng mà vô hại.
Cả nhóm cùng nôn khan, bao gồm cả Lục Hàn.

Bọn họ đều là những người có thâm niên đã trải qua không biết bao nhiêu vụ án, nhưng chưa bao giờ họ thấy hiện trường vụ án nào lại kinh khủng và gây ám ảnh như thế này.

Địa Ngục nhân gian cũng chỉ đến thế mà thôi.
Còn lần này có người muốn ám sát em ba của anh ta thì đúng là làm trò cười cho thiên hạ mà.

Thủ đô là địa bàn của ai chứ, là của bốn gia tộc lớn do nhà họ Hoắc cầm đầu các thế lực ở khu vực này.

Ở thủ đô mà có người muốn ám sát Hoắc Tam gia, thì cũng có nghĩa là muốn đổi địch với nhà họ Hoắc.
Nhà họ Hoắc.

Hoắc Tam gia mặc một bộ đồ ngủ đơn giản và thoải mái, đứng trước cửa biệt thự.

Anh đứng dựa người vào cây cột bên cạnh, tư thế cao quý, tao nhã, những sắc mặt lại không được vui.
Nhưng chỉ một giây sau gương mặt anh ta đã trầm xuống và nhấc chân đá vào người Lâm Hạo.

“Bốp!”

Một âm thanh trầm đục vang lên.
Những câu đáng tiếc cuối cùng kia nghe vào tai Hoắc Khương và các ám vệ ở xung quanh thì bọn họ biết, e rằng tên vệ sĩ nhà họ Tô này không sống được.

Quả nhiên, một giây sau Tam gia phất phất tay, lạnh nhạt nói: “Xử lý đi.”

“Ro!”
“Gan cũng to đấy nhỉ, dám ra tay với em ba của tôi, là người của nhà nào?”

Câu nói sau cùng là hỏi Hoắc Khương.

Hoắc Khương lập tức báo cáo lại lịch của Lâm Hạo.

Nghe thấy đây là người của nhà họ Tô, lại còn là tay vệ sĩ được sủng ái bên cạnh Tô Tĩnh Thư, trên môi Hoắc Dịch Dung bỗng nở một nụ cười xấu xa.