Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 402: Sưu hồn đọc ký ức, thật đáng buồn cho đạo lý đối nh n xử thế



Bà Lý sờ lên vết máu không ngừng chảy ra trên mặt mình, giọng bà ta tràn đầy đau đớn, nói như phát tiết: “Thằng con hoang kia đã bị luyện thành ktiểu quỷ rồi thì lấy đâu ra thi thể với tro cốt!”

Nếu bà ta không nói bà ta có tro cốt của Tiểu Bảo thì Lý Mạn Ninh làm sao buông tha ccho bà ta chứ.

Bây giờ dù bà ta chưa chết, nhưng cũng cách cái chết chẳng bao xa. Tiểu Bảo bị luyện thành tiểu quỷ nhưng hồn phách vẫn còn, chỉ cần vong hồn của nó vẫn còn ở trong nhân thế này thì cô sẽ tìm nó.

Cảm xúc của Lý Mạn Ninh giống như đang ngồi trên cáp treo vậy, biết còn có hy vọng, cô ta bèn cầu khẩn Tần Nguyễn: “Cầu xin cô hãy giúp tôi!”

Tần Nguyễn đứt hai tay vào túi, nhẹ nhàng nhìn Lý Mạn Ninh: “Sau khi tìm được Tiểu Bảo rồi thì sao, tiếp theo cố định làm gì?”
Tần Nguyễn đi đến trước mặt cô ta, sau đó dùng hành động để trả lời.

Cô giơ tay lên, từng sợi từng sợi ánh sáng vàng tỏa ra từ tay cô, bọn chúng lao về phía bà Lý đang chật vật nằm rạp trên mặt đất.

Ánh sáng vàng bao quanh đầu của bà Lý, nó như sợi tơ xuyên thấu qua đầu của bà ta và hấp thụ từng hình ảnh trong ký ức.
Tần Nguyễn đứng dậy đi về phía Lý Mạn Ninh và bà Lý.

Ánh mắt cô nhìn chăm chú vào Lý Mạn Ninh đang hừng hực lửa giận, tiếng nói nhẹ nhàng từ tốn vang lên: “Tôi chưa nói với cô à? Tôi có thể giúp cô lục soát linh hồn của bà ta, tìm ra cái gã được gọi là đại sư đã mang con trai cô đi.”

Chữ đại sự cuối cùng có một sự trào phúng khó tả.
Tần Nguyễn chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu tìm kiếm phần ký ức mà mình muốn.

Ký ức của bà Lý tràn vào trong đầu Tần Nguyễn khiến sắc mặt cô thay đổi mấy lần.

Cô cảm nhận được sự áp bức mà Lý Mạn Ninh đã trải qua trong cuộc sống, thấy được cô ta cô đơn, thất lạc, kiềm chế, mê mang, chán nản, và cách đối xử không xem cô ta như một con người của ông bà Lý.
Trên mặt Lý Mạn Ninh phủ kín mây đen, cô ta gầm lên: “Đừng cười! Mau nói cho tôi biết, rốt cuộc Tiểu Bảo bị các người đưa đi đâu?!”

Tiếng cười của bà Lý dừng lại, bà ta đưa hai hốc mắt trống rỗng vẫn còn đang chảy máu của mình nhìn về hướng của Lý Mạn Ninh.

Hình ảnh như vậy vừa quái dị vừa kinh khủng.
Bà ta đắc ý, nói: “Tao đã chẳng còn muốn sống nữa rồi, nếu mày đã đồng ý rơi vào con đường lệ quỷ chỉ vì muốn tìm bạn tạo trả thù, thì tao cũng muốn bỏ ra linh hồn của chính tạo chỉ để giết đứa con hoang là mày, tao muốn mày tán thành tro bụi!”

Nói rồi bà ta bỗng nhiên lao tới vách tường gần đấy.

Tần Nguyễn lặng lẽ xem kịch một lúc lâu rồi, cuối cùng cô cũng có hành động.
Thấy vẻ mặt của Tần Nguyễn quái lạ, Lý Mạn Ninh vội vàng hỏi: “Đã tìm được chưa? Cô có tìm được Tiểu Bảo không?”

Tần Nguyễn nhíu mày, nói với Lý Mạn Ninh: “Tình huống hơi phức tạp.”

“Không tìm được sao?” Sắc mặt của Lý Mạn Ninh còn khó coi hơn cả khóc.
Đại sư mà luyện chế tiểu quỷ thì sao có thể là người tốt lành được, chẳng qua chỉ là thứ tà đạo thôi.

“Thật à?!” Lý Mạn Ninh quay đầu lại, ánh mắt hung ác và cố chấp nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn.

Gương mặt cô ta đầy vẻ kích động và chờ mong, còn có cả một chút vui sướng vì có thể tìm được con trai.
Cô ngáp chảy cả nước mắt, giọng có chút khàn khàn: “Ở đây cô còn cái gì lưu luyến nữa không? Không có thì đi theo tôi đi.”

Lý Mạn Ninh ở lại nhân gian vốn đã là một quả bom hẹn giờ, tốt nhất nên để cô ta đi theo bên cạnh cô cho an toàn.

Muốn tìm được Tiểu Bảo, không phải chỉ nói tìm là tìm ra ngay được.
Thủ đoạn độc ác quyết đoán, gọn gàng linh hoạt.

Việc này ngoại trừ bà Lý và vị bác sĩ phụ trách lúc đó ra thì không có người thứ ba biết, đến ngay cả ông Lý cũng không hề biết.

Lớn tuổi hơn, ông Lý đã không còn quá ham thích phụ nữ mà bắt đầu có khát vọng với tiền tài, và mỗi ngày đối mặt với bà Lý, ông ta vẫn luôn cảm thấy thẹn với bà ta.
Mà chuyện làm cho Tần Nguyễn tức giận nhất là, ông Lý lại có tâm tư ghê tởm đối với Lý Mạn Ninh.

Bà Lý đúng là không phải mẹ ruột của Lý Mạn Ninh, nhưng ông Lý lại là cha ruột của cô ta.

Còn mẹ đẻ của Lý Mạn Ninh lại là cô bạn thân của bà Lý.
Lý Mạn Ninh không còn duy trì được sự tỉnh táo nữa: “Tôi muốn giết bà!”

Lý Mạn Ninh vươn tay ra chộp lấy bà Lý, cô ta thật sự muốn giết người.

Bà Lý đột nhiên bộc phát ta sức mạnh to lớn, tránh thoát khỏi gông xiềng của Lý Mạn Ninh.
Cũng chỉ có chính cô ta mới có quyền quyết định phải làm gì với đoạn duyên trần này.

Nếu là lập trường của một người đứng ngoài quan sát, Tần Nguyễn sẽ nói cho Lý Mạn Ninh biết như vậy không đáng, cô ta và đứa trẻ vẫn còn có luân hồi đến kiếp sau, có duyên phận của riêng mình.

Nhưng lần này, Tần Nguyễn không nói được như vậy.
Nhắc tới chuyện này thì đây cũng là một câu chuyện máu chó vô cùng. Ông Lý kết hôn xong còn không biết kiềm chế, có quan hệ với cả bạn thân của vợ, lại còn có cả con.

Lý Mạn Ninh chính là bằng chứng cho mối quan hệ không biết xấu hổ này.

Bà Lý không thể có con, biết được chồng và bạn thân của mình ngoại tình với nhau, bà ta quyết định làm ngơ. Cho đến khi cô bạn thân kia sinh con, bà ta mua chuộc bác sĩ để bỏ mẹ giữ con, dùng tiền để đưa cô bạn thân xuống Địa Phủ.
Sau khi có được toàn bộ ký ức của bà Lý, biết rõ tất cả những gì mà Lý Mạn Ninh đã trải qua, cô không có cách nào nói với cô ta rằng tất cả đều không đáng đâu.

Tần Nguyễn đang đứng ở vị trí người ngoài cuộc, nhìn xem chuyện giữa Lý Mạn Ninh và ông bà Lý.

Sau khi biết được những gì đã xảy ra với Lý Mạn Ninh, cô sẽ tức giận, sẽ đồng tình, sẽ cảm thấy thương tiếc cho cô ta, nhưng cô không có cảm nhận chân thực như Lý Mạn Ninh đã từng trải qua.
Bà Lý đầu còn giống như người, trông bà ta chẳng khác gì ác quỷ bò ra từ Địa Ngục vậy.

Bà ta nói bằng giọng oán độc và đầy thù hận: “Tao sẽ không nói cho mày biết, mãi mãi cũng sẽ không nói cho mày biết!”

Bà ta buông lời khiêu khích làm cho bất cứ ai nghe thấy cũng phải sôi máu.
Rất nhiều chuyện phải đứng trên lập trường của người khác mà suy nghĩ. Những kinh nghiệm của Tần Nguyễn ở kiếp trước nói cho cô biết rằng, nếu đổi lại cô là Lý Mạn Ninh, thì có lẽ hành vi của cô còn tàn bạo hơn cả đối phương.

Có một số việc không hề đơn giản như mọi người nghĩ, dù chỉ là một chuyện rất nhỏ nhưng cũng phải tự mình trải qua rồi mới có quyền phán xét.

Tần Nguyễn rút tay ra khỏi túi quần, cô đưa tay lên che miệng ngáp một cái.
Lý Mạn Ninh rũ mắt xuống, nhìn bà Lý chật vật nằm rạp trên mặt đất, vẻ mặt cô ta u ám nguy hiểm: “Tôi sẽ đưa tất cả những kẻ đã từng làm nhục tôi xuống Địa Ngục, và tôi sẽ khiến chúng đau khổ gấp trăm, gấp nghìn lần sự tra tấn mà tôi đã từng phải chịu!”

Cô ta đã không để ý đến chuyện sinh tử từ lâu, cho dù là vì báo thù mà khiến hồn phách của mình tan biến, thì cô ta cũng sẽ không tiếc.

Nhìn thấy sự thù hận trên gương mặt của Lý Mạn Ninh, Tần Nguyễn khẽ cười một tiếng.
Một khi không hài lòng, bà ta sẽ liên tục đàn áp Lý Mạn Ninh, tra tấn về thể xác, tâm lý và cảm xúc của cô ta.

Một lúc sau, cuối cùng Tần Nguyễn cũng tìm được hình ảnh bà Lý đưa một bé trai gầy yếu đang không ngừng kêu khóc cho một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông mang Tiểu Bảo đi không phải ai khác mà chính là Từ chân nhân, người mấy hôm trước xuất hiện ở trong hôn lễ của Nam Cung Sưởng và Tiêu Văn Nhu, và không xác định được có phải chính ông ta ra tay với Tam gia hay không.
Xuất thân của Lý Mạn Ninh đúng là không đàng hoàng, nhưng ông ta không nên có tâm tư khốn nạn với chính con gái mình.

Ông ta không xứng làm cha, cũng không xứng làm người.

Ông bà Lý vì sự ích kỷ của bản thân mà không muốn để Lý Mạn Ninh thoát khỏi sự khống chế của mình, họ xem cô ta như một con rối và uốn nắn cô ta thành hình tượng mà họ muốn.
Nếu đặt ở trong mắt công chúng, nếu những người kia đều biết chuyện đã xảy ra với Lý Mạn Ninh, thì ngoại trừ những fan hâm mộ chân chính của cô ta ra, sẽ có rất nhiều người coi đây như một trò cười.

Đây là thói đời, là hiện thực đáng buồn.

Chỉ có Lý Mạn Ninh đã trải qua những điều đó mới có thể hiểu được nỗi đau, sự chua xót và tuyệt vọng ở bên trong.
Tần Nguyễn “Ừm” một tiếng, cô lau nước trên khóe mắt rồi quay người đi ra cửa.

Lý Mạn Ninh lơ lửng ở đằng sau không hề có động tác gì, cô ta nhìn theo bóng lưng của Tần Nguyễn rồi cất tiếng nói, giọng bình tình: “Trước khi đi, tôi còn một việc cuối cùng phải làm.”

Tần Nguyễn cũng không quay đầu lại mà giơ tay lên, làm động tác OK với cô ta: “Vậy cô nhanh lên, tôi buồn ngủ rồi, muốn về nhà đi ngủ.”
Tần Nguyễn không phải là Thiên Sư chính cống nên phải nhờ mấy người Kiều Nam Uyên và Lộ Văn Bản hỗ trợ.

Lý Mạn Ninh cố gắng xác nhận lại lần nữa: “Cô thật sự có thể giúp tôi tìm được Tiểu Bảo ư?”

Tần Nguyễn chớp chớp đôi mắt ngấn nước, cô nhẹ nhàng khẳng định: “Tiểu Bảo bị luyện thành tiểu quỷ nên hồn phách sẽ không biến mất, chỉ cần thằng bé vẫn còn trong lục giới thì tôi có thể thông qua các loại đường tắt để tìm ra nó.”
Những ngón tay mảnh khảnh của cô xoay nhẹ bên hông, một luồng ánh sáng vàng bắn ra, bay về phía bà Lý.

Lúc bà Lý sắp đập đầu vào tường thì bị một sức mạnh làm bà ta bắn ra.

Bà ta ngồi bệt xuống đất, trông chật vật không chịu nổi, đám ăn mày ở khu tây trông còn có phong thái hơn bà ta.
Thế này mà giật mình cái gì, rõ ràng là đang buồn ngủ quá thì có.

Hoắc Chi thấy phu nhân nhà mình mệt mỏi như thế thì lập tức đẩy Lục Hàn ra, tiến lên cẩn thận đỡ Tần Nguyễn.

“Phu nhân, để tôi đỡ cô đi lên xe ngủ nhé, bên ngoài có gió, cô cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”
Ngoài nhân giới ra thì còn nằm giới khác, chỉ cần có Minh Vương ở đây thì còn sợ gì không tìm thấy vong hồn của Tiểu Bảo.

Nếu như ngay cả Minh Vương cũng không tìm ra được thì ông ta cũng nên nhường lại cái ghế đi là vừa.

Lý Mạn Ninh trầm tư một lát rồi gật đầu với Tần Nguyễn: “Được, tôi đi với cô!”
Lục Hàn vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa, ngay khoảnh khắc cửa mở ra, vũ khí trong tay anh ta nhắm thẳng về phía Tần Nguyễn.

Thấy là Tần Nguyễn, anh ta lập tức buông vũ khí xuống.

“Hoắc phu nhân, cô không sao chứ?”
Mắt Tần Nguyễn hơi híp lại, cô lườm anh ta một cái: “Lúc đầu không có việc gì, nhưng thứ đồ chơi trong tay anh lại làm tôi giật cả mình đấy.”

Nghe giọng điệu này hình như là bị dọa sợ thật.

Lục Hàn quan sát thấy Tần Nguyễn có vẻ buồn ngủ, hai mí mắt của cô sắp không mở ra được.
Từ chân nhân là người của môn phái m Dương, Tần Nguyễn đưa lão về nhà họ Hoắc không lâu thì bị người của môn phái m Dương vứt bỏ, hồn phách tan thành mây khói, chẳng còn lại dấu vết gì.

Tần Nguyễn chậm rãi mở mắt ra, gương mặt cô đầy nghiêm nghị.

Cô không thể ngờ được rằng gã đại sự mang con của Lý Mạn Ninh đi lại là Từ chân nhân, lần này có chút phiền phức rồi.
Nếu để Tam gia nhìn thấy dáng vẻ này của phu nhân thì không biết ngài ấy sẽ đau lòng đến mức nào đâu.

“Ừm.”

Tần Nguyễn tựa vào vai Hoắc Chị rồi đi theo cô ta đến chỗ xe ô tô của nhà họ Hoắc.

“A a a a a!!!”

“Lý Mạn Ninh! Tao muốn giết mày!!!”

“Đồ đ*! Đồ con hoang! Tao có chết cũng sẽ không buông tha cho mày đâu, a a a a a!!!”