Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 405: Ân nhân ba năm trước đây của nguyễn nguyễn, bây giờ mới gặp lại



Cánh cửa uy nghi chậm rãi mở ra, xe chở Tần Nguyễn lái vào bên trong khu nhà cổ kính lộng lẫy của nhà họ Hoắc.

Xe vừa lái vào trong khku nhà, Tần Nguyễn đang ngồi ngủ gật ở băng ghế sau từ từ mở mắt ra.

Cô nhìn qua cửa kính xe và quét mắt nhìn về phía khoảng sân dưới cánh đèn đường màu vàng mờ tối.Hắn không hề sợ Hoắc Khương, thậm chí còn xích lại gần, cùng giọng điệu thần bí mà thì thầm với ông ta: “Nghe nói thiếu phu nhân có năng lực đặc biệt, có thể nhìn thấy được những thứ mà chúng ta không thấy.”

Hoắc Khương không tốn chút sức nào kéo Lâm Hạo đi, ông ta nheo mắt lại, liếc nhìn tên thuộc hạ rồi lạnh nhạt hỏi: “Cậu biết được từ đâu?”

Tên thuộc hạ cười vui vẻ, nói: “Tiểu Ngũ lần trước đi theo thiếu phu nhân nói.”
Hoắc Khương nhìn lướt qua xe của thiếu phu nhân rời đi, ông ta lôi kéo Lâm Hạo tiếp tục đi về phía trước.

Một tên thuộc hạ bên cạnh ông ta đột nhiên tò mò hỏi: “Chú Khương, thiếu phu nhân lúc nào cũng về muộn như vậy, không biết là đang bận cái gì vậy nhỉ?”

Giọng của Hoắc Khương rất nghiêm khắc, ông ta nói: “Ít hỏi thăm chuyện của chủ nhân thôi.”
Tần Nguyễn cau chặt mày: “Ba năm trước, sau trận đánh của chúng ta ở sàn đấm bốc ngầm, anh bỗng dưng biến mất, vào lúc đó anh có chủ nhân à?”

Lâm Hạo vuốt vuốt mái tóc dính bết máu của mình, anh ta ừ một tiếng.

Tiếng ừ này bao hàm quá nhiều sự phức tạp, khiến Tần Nguyễn không cách nào phân biệt được cảm xúc của Lâm Hạo.
Hắn đang nghĩ rằng những lời mình vừa nói về thiếu phu nhân bị đối phương nghe được, và cô đang muốn tính sổ với mình.

Hoắc Khương đang xách Lâm Hạo không giãy giụa, không có phản ứng gì như một con chó đã chết, ông ta xoay người đưa mặt về phía Tần Nguyễn.

Dưới ánh sáng mờ tối của đèn đường, Tần Nguyễn bước về phía Hoắc Khương và nhóm của ông ta.
Ba năm trước đây, Lục gia, người đứng đầu ở khu tây để mắt đến cô, nhưng đối phương là một gã cực kỳ khó chơi.

Tần Nguyễn tất nhiên là nhất quyết không chịu theo, cái tính cách ương ngạch quật cường này khiến cô chịu khổ không ít.

Khi đó cô vẫn còn quá nhỏ tuổi nên thủ đoạn chưa được lão luyện lắm, điều duy nhất cô có thể làm chính là lấy cái chết để ép Lục gia.
Cái tên Tần Tiểu Ngũ vừa được thốt ra, mắt Hoắc Khương liền tối xuống.

Lúc trước, khi Nhị gia bảo ông ta điều tra tư liệu về thiếu phu nhân, trên ghi chép có nói lúc thiếu phu nhân ở khu tây có biệt danh là mỹ nhân rắn rết Tần Tiểu Ngũ.

Thấy Lâm Hạo nhận ra mình, Tần Nguyễn khẽ cong môi nở một nụ cười thản nhiên,
Hoắc Chi cung kính đáp: “Chú Hoắc Khương đang làm việc ở phía trước, đèn đường có hơi tối nên vừa rồi chúng tôi không nhìn thấy rõ chú ấy ạ.”

Tần Nguyễn hơi tò mò nghiêng người về phía trước, cô nhìn thấy Hoắc Khương và một đám người đang đứng giữa đường, trong đó có cả một người bị Hoắc Khương kéo đi. Trông người này khá thảm, đầu buông thông không rõ còn sống hay đã chết.

Nhìn dáng vẻ này là biết bọn họ muốn làm một số việc không thể để lộ ra ngoài rồi.
Cô đưa tay nắm chặt cửa xe để ổn định cơ thể, rồi cau mày nhìn về phía trước: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Hoắc Chị thu lại vẻ mặt kinh ngạc, cô ta quay đầu lo lắng nhìn Tần Nguyễn: “Phu nhân, cô không sao chứ?”

Tần Nguyễn lắc đầu: “Không sao, phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cô ngủ cả đoạn đường đi đấy, buồn ngủ quá à?”

Một giọng nói hoang mang vang lên bên cạnh Tần Naguyễn, giọng nói này hơi có một chút oán trách.

Mấy ngày nay làm quỷ, ngoài lũ kẻ thù ra thì chẳng có người nào nói chuyện với Lý Mạn Ninh cả, vất vả lắm mới gặp được một Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn đứng ở trước mặt Lâm Hạo, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn từ trên cao xuống anh ta, tiếng nói hơi trầm xuống: “Tại sao anh lại muốn ám sát Tam gia?”

Khóe môi Lâm Hạo nhếch lên vẻ khinh thường, dưới ánh đèn đường mờ ảo, khuôn mặt kiến nghị của anh ta lộ ra vẻ chua xót không che giấu được.

“Mệnh lệnh của chủ nhân, không dám không nghe theo.”
Tần Nguyễn đi đến bên cạnh Hoắc Khương, cô chỉ vào Lâm Hạo đang nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích và hỏi: “Các ông muốn dẫn người này đi đâu?”

Ánh mắt của Hoắc Khương nhìn theo hướng chỉ tay của Tần Nguyễn, ông ta lạnh lùng nhìn Lâm Hạo, giọng hơi trầm xuống: “Người này ban ngày muốn tấn công Tam gia, bị chúng tôi bắt quả tang.”

Nghe được Lâm Hạo muốn ám sát Tam gia, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn khẽ biến sắc, trong mắt nổi lên ánh nhìn nguy hiểm.
Nghe ra được cô ta đang bất mãn, Tần Nguyễn nghiêng đầu nhìn, ánh mắt vẫn còn mông lung buồn ngủ, không được tỉnh táo cho lắm.

Nhìn vào gương mặt trắng xanh của Lý Mạn Ninh, cô miễn cưỡng lên tiếng: “Tôi đang mang thai nên thời gian này cơ thể hay mệt rã rời.”

Lý Mạn Ninh tỏ ra kinh ngạc: “Cô đang có bầu?!”
Những tuyển thủ đấm bốc kia đã hoạt động trong sàn đấm bốc ngầm rất nhiều năm rồi, Tần Nguyễn cũng phải dùng đến lực bộc phát ngắn ngủi mới có thể đánh bại họ.

Lúc ấy thể lực của cô đã đạt đến cực hạn, cơ thể lại bị thương, suýt chút nữa đã bị đối thủ thứ hai rạch mặt rồi.

Võ đài đấm bốc ngầm không có bất kỳ quy tắc nào, dù là dùng những mánh khóe không từ thủ đoạn thì cũng chẳng ai ngăn cản, tất cả chỉ nhìn vào kết quả mà không quan tâm đến quá trình.
Bản thân hai đứa trẻ này cũng giống như cô, hấp thu sát khí, dựa vào lực Minh Thần để thai nghén nên chúng nó chắc chắn sẽ khác biệt với những đứa trẻ bình thường khác.

Hoắc Xuyên đang lái xe bỗng đột ngột phanh lại, tiếng phanh khẩn cấp vang lên.

Phút chốc, cơ thể Tần Nguyễn chấn động.
Hoắc Khương lên tiếng cảnh cáo: “Bảo cậu ta kín miệng vào, nếu để Nhị gia, Tam gia biết việc này thì mấy cậu chắc chắn ăn khổ đấy.”

Tên thuộc hạ tỏ ra xem thường: “Chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau thôi chứ không nói cho người khác biết đâu.”

“Dừng lại!”
Cô cười nói: “Thì ra anh vẫn còn nhớ tôi à.”

Lâm Hạo khịt mũi cười một tiếng, giọng đầy ẩn ý: “Mới ba năm không gặp thôi, làm sao lại không nhớ được chứ.”

“Đúng vậy, chúng ta đã không gặp nhau ba năm rồi.”
Nhưng nhớ đến ân tình của Lâm Hạo đối với mình, cô khẽ thở dài rồi nói với Hoắc Khương: “Giao người này cho tôi đi.”

Hoắc Khương vừa định mở miệng nói cái gì đó thì Lâm Hạo đang nằm trên mặt đất bỗng ngồi bật dậy.

Anh ta ngạc nhiên nhìn Tần Nguyễn: “Tần Tiểu Ngũ?!”
“Bụng của cô ấy, trong bụng của cô có ánh sáng vàng!”

Trước đấy Lý Mạn Ninh không chú ý tới bụng của Tần Nguyễn, bây giờ nhìn cẩn thận mới phát hiện, năng lượng phát ra từ cơ thể Tần Nguyễn thì ở vị trí bụng của cô là mạnh nhất.

Tần Nguyễn cong môi cười thành tiếng, cũng không quá kinh ngạc vì điều này.
Vừa đúng lúc Lâm Hạo lại yếu ớt ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đờ đẫn ảm đạm của hắn liếc nhìn chiếc xe đang lái qua trước mặt.

Vì cửa kính xe có dán màng bảo vệ nên hắn không nhìn thấy người ngồi ở bên trong.
Hoắc Khương vứt người ở trong tay xuống, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu, cung kính gọi: “Thiếu phu nhân.”

“Thiếu phu nhân.”

Đám thuộc hạ sau lưng ông ta cũng ngoan ngoãn, cung kính gọi.
Tần Nguyễn đi về phía Lâm Hạo, Hoắc Khương cùng các thuộc hạ lập tức tránh ra.

Việc này đúng là khó giải quyết, người mà Nhị gia và Tam gia bảo bọn họ xử lý, lại là người quen biết cũ của thiếu phu nhân.

Hoắc Khương lạnh lùng nhìn Lâm Hạo, lúc trước rõ ràng người này đã chấp nhận chịu chết rồi, nhưng giờ nhìn thấy thiếu phu nhân thì sắc mặt lại rạng rỡ như biến thành một người khác vậy.
Đàn ông nào cũng có một loại bệnh gọi là lòng tham chiếm hữu, mình không có được thì người khác cũng đừng hòng có được.

Vì không muốn đi theo Lục gia, vì tránh né sức ép từ đối phương, và cũng vì đối phương đã lớn tiếng nói sẽ che chở cho cô, mà cô với thân hình gầy gò nhỏ nhắn đã thắng được hai trận giao đấu đầu tiên.

Có thể nói là thắng thảm, thể lực của phụ nữ và đàn ông có sự chênh lệch quá lớn.
Tần Nguyễn sống ở khu tây đã nhiều năm nên cũng có trực giác rất nhạy bén với một số chuyện.

Hoắc Khương thấy là xe của thiếu phu nhân bên dẫn người của mình tránh sang một bên nhường đường.

Hoắc Xuyên ngồi ở trong xe gật nhẹ đầu với Hoắc Khương, sau đó tiếp tục lái xe về phía trước.
Ở trận đấu thứ hai, vào thời điểm mấu chốt nhất đối phương móc ra một vật sắc nhọn định cắt về phía mặt của cô.

Nếu không phải Lục gia nổ súng bắn trúng cổ tay của đối phương thì cái mặt này của Tần Nguyễn có lẽ đã bị để lại một vết sẹo không thể chữa trị được rồi.

Năm đó, sau khi bị tiêu hao sức lực quá độ, Tần Nguyễn căn bản không còn một chút nhạy bén nào để né đòn tấn công kia.
Đột nhiên phía sau lưng vang lên tiếng nói quen thuộc.

Đúng là của vị thiếu phu nhân mà bọn họ đang thảo luận.

Vẻ mặt Hoắc Khương không thay đổi, nhưng sắc mặt của tay thuộc hạ bên cạnh ông ta tái đi.
Tần Nguyễn sờ bụng của mình, nhẹ gật đầu: “Sắp ba tháng rồi.”

Hoắc Xuyên và Hoắc Chi ngồi ở phía trước nghe thấy thiếu phu nhân nói chuyện một mình ở đằng sau, cả hai liếc nhìn nhau, họ cũng bắt đầu quen với việc này rồi.

“Cô vậy mà lại đang mang thai!” Lý Mạn Ninh thật sự sửng sốt, ánh mắt cô ta chậm rãi dời xuống, nhìn chằm chằm vào bụng của Tần Nguyễn.
Nếu không phải gương mặt kia không có thay đổi gì thì Tần Nguyễn suýt nữa đã không nhận ra anh ta.

Ba năm trước đây, ở sàn đấm bốc ngầm của khu tây, Lâm Hạo đã từng có ơn với cô.

Xe chậm rãi lái đi, gương mặt thấy chết không sờn kia của đối phương cũng từ từ biến mất khỏi tầm mắt của Tần Nguyễn.
Thân xe đi lướt qua nhóm người của Hoắc Khương.

Vị trí mà họ đứng tình cờ lại là hướng mà Tần Nguyễn đang ngồi.

Lúc xe vượt qua đoàn người của Hoắc Khương, ánh mắt Tần Nguyễn vô tình quét về phía người đàn ông bị vứt trên mặt đất.
Nhưng vừa nhìn, mặt cô ta biến sắc.

Cô ta chỉ tay vào phần bụng của Tần Nguyễn, lắp bắp nói: “Đứa, đứa trẻ này, vì sao nó lại có năng lượng giống như cô?”

Tần Nguyễn mờ mịt: “Năng lượng gì cơ?”.
Vậy nên Lý Mạn Ninh có rất nhiều lời muốn nói, đặc biệt là cô ta rất quan tâm đến việc tìm kiếm con trai mình.

Nhưng Tần Nguyễn lại ngủ cả quãng đường đi khiến cô ta chỉ biết vò đầu bứt tai.

Bản thân Lý Mạn Ninh cũng đã là lệ quỷ, lại bởi vì ban đêm là thời kỳ ma quỷ mạnh nhất nên khó tránh khỏi có chút nóng nảy.
Tần Nguyễn ngồi ở phía sau, khi nhìn thấy rõ gương mặt kiến nghị kia, một khuôn mặt quen thuộc ở trong trí nhớ xuyên qua kiếp trước kiếp này tràn vào trong óc cô.

Dù đã qua nhiều năm nhưng cô vẫn nhớ như y gương mặt này của Lâm Hạo.

So sánh với mấy năm trước thì Lâm Hạo của lúc này thiếu đi sự hăng hái, cũng mất đi dáng vẻ phóng túng tự do, côn đồ vô lại như hồi còn ở khu tây.
Lục gia có lòng muốn nhường cô, nhưng Tần Nguyễn vẫn còn một trận đấu cuối cùng nữa.

Và ở trận đấu cuối cùng này, cô gặp Lâm Hạo.

Tên tuổi của Lâm Hạo ở khu tây cực kỳ nổi tiếng, anh ta là biểu tượng cho sàn đấm bốc ngầm của Lục gia, nổi danh hung ác, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, có vô số đấu sĩ quyền Anh đã bị anh ta hạ gục.