Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 414: Nguyễn nguyễn



Trên mặt Tần Nguyễn nở một nụ cười thản nhiên, giọng nói ôn hòa vang lên trong bầu không khí căng thẳng: “Là lỗi của chúng tôi đã quấy rầy hai vị sứ gkiả, chúng tôi cứ tưởng rằng vong hồn của con quỷ nhỏ này vẫn còn ở trên trần gian nên mới dùng phép gọi hồn.”

Hai gã sứ giả nhìn thấy Tần Ngucyễn thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng chắp tay cúi đầu: “Chúng tôi đã sơ suất vì không để ý thấy Tần tiểu thư cũng ở đây, nếu là Tần tiểu thư ađang làm việc thì chúng tôi tất nhiên sẽ toàn lực phối hợp.”

Bọn họ thu lại sạch sẽ vẻ mặt hung thần ác sát ở trước mặt Kiều Nam Uyên khi đối mặt với Tần Nguyễn. “Đừng, đừng làm tổn thương thằng bé!”

Lý Mạn Ninh ngước mắt lên, nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt cầu khẩn.

Cô ta không biết tại sao Tiểu Bảo lại biến thành dáng vẻ này, gần như là thay đổi hoàn toàn, thậm chí đến chiều cao cũng tăng lên rất nhiều.
Lý Mạn Ninh thấy áy náy và đau lòng đối với Tiểu Bảo và cả phẫn nộ nữa.

Bàn tay của Tần Nguyễn đặt ở phần gáy của con quỷ nhỏ từ từ rời đi.

Lý Mạn Ninh nhân cơ hội kéo áo của Tiểu Bảo, để lộ ra vết bớt màu đỏ ở phần giáp vai, máu và nước mắt cô ta tuôn rơi như mưa.
Nhưng tình cảm mẹ con và sự ràng buộc của máu mủ tình thân là dấu ấn được khắc sâu trong linh hồn.

Đây là Tiểu Bảo của cô ta, là con của cô ta.

Hai mắt của cô ta bị hình ảnh lừa dối, vậy mà lại không nhận ra con trai mình.
Tiểu quỷ này là do Kiều Nam Uyên gọi hồn đi lên.

Nó đã đi lên đây thì chắc chắn là thật.

Con quỷ nhỏ này chính là con trai Tiểu Bảo của Lý Mạn Ninh.
Con quỷ nhỏ bị Tần Nguyễn nhìn chăm chú một lúc lâu mới từ từ khép miệng lại, không còn gầm thét chói tai nữa.

Nó sợ sệt liếc nhìn Tần Nguyễn, cơn tức giận trong mắt và sát khí quanh người nó cũng dịu đi.

Vong hồn của con quỷ nhỏ hơi kỳ quái, làn da của nó rất mỏng, để lộ ra cả máu thịt dưới da, khiến người nhìn có cảm giác bị đánh sâu vào thị giác.
Tần Nguyễn đứng ở trước mặt bọn họ, cô mỉm cười, nhẹ gật đầu: “Cảm ơn hai vị.”

“Cô khách sáo rồi.”

Hai gã sứ giả thu lại sợi xích khóa hồn đang giơ cao trên tay, sau đó đứng sang một bên nhường lại vị trí cho Tần Nguyễn.
Cô ta không hiểu tại sao Tần Nguyễn lại nhìn mình bằng ánh mắt đồng tình và thương hại như vậy.

Tần Nguyễn bước sang một bên để Lý Mạn Ninh có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt thật của con quỷ nhỏ: “Lý Mạn Ninh, cô nhìn xem đứa bé này là ai.”

Lý Mạn Ninh lắc đầu ngay: “Tôi không biết.”
Trông con quỷ nhỏ rất tức giận, nhưng riêng đôi mắt của nó lại đờ đẫn, có phần ngu dại.

Có nhìn thể nào Lý Mạn Ninh cũng không thể thấy được bóng dáng của Tiểu Bảo ở trên người con quỷ nhỏ này.

Nhưng, động tác tiếp theo của đối phương lại khiến Lý Mạn Ninh hoàn toàn nổi điên.
Đừng nói là Lý Mạn Ninh, đến ngay cả Tần Nguyễn cũng cảm thấy rất nghi ngờ.

Con trai của Lý Mạn Ninh mới hơn hai tuổi, nhìn thế nào thì cũng không thể có liên quan gì đến con quỷ nhỏ bảy, tám tuổi được gọi lên này được.

Bắt gặp ánh mắt của Tần Nguyễn, Lý Mạn Ninh nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Hai mắt của con quỷ nhỏ đờ đẫn, trong mắt hiện lên lửa giận, khi nó há mồm lộ ra cái miệng đầy răng nhỏ tí sắc nhọn.

Chiều cao của nó bằng một đứa trẻ bình thường, nhưng trên người có mùi hôi thối.

Da trên người nó rất mỏng, có thể thấy rõ máu thịt dưới da, mạch máu lộ ra rất rõ cũng khiến người ta cảm thấy kỳ quái, giống như da của nó mới mọc lại vậy.
Thằng bé tựa vào trên vai Lý Mạn Ninh, trông cực kỳ ngoan ngoãn, giống như một đứa trẻ bình thường vậy.

Lý Mạn Ninh giường đôi mắt đỏ như máu lên, đôi mắt của cô ta trông hung ác và khát máu, cực kỳ đáng sợ.

Cô ta nhìn Tần Nguyễn, trầm giọng hỏi: “Vì sao Tiểu Bảo lại biến thành như thế này?”
Tần Nguyễn khẽ mím môi, sắc mặt hơi trầm xuống, cô quay đầu nhìn Lý Mạn Ninh bằng ánh mắt phức tạp.

Đối phương lại tỏ ra thờ ơ, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn.

Tần Nguyễn đoán chắc cô ta không nghĩ con quái vật nhỏ này là con trai Tiểu Bảo của mình.
Phía sau họ, con quỷ nhỏ nhe răng trợn mắt hét lên một tiếng chói tai, lại xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt của mọi người.

Tần Nguyễn nhíu mày nhìn con tiểu quỷ này, cô thấy nó rất quen.

Nhìn đối phương không giống đứa trẻ hai tuổi, nói là bảy, tám tuổi cũng không quá đáng.
Nhưng cô ta sẽ không nhận nhầm, đây chắc chắn là Tiểu Bảo của cô ta.

Dáng vẻ tủi thân, rồi động tác bĩu môi muốn ôm một cái, và cảm giác quen thuộc trong đôi mắt của nó, đó là sự hận thù và oán trách đối với cô ta.

Kể từ khi Tiểu Bảo ra đời, thời gian cô ta được ở bên cạnh nó rất ngắn.
Tiểu quỷ nhả cổ của Lý Mạn Ninh ra, trong miệng của nó phát ra những tiếng nghẹn ngào đầy tủi thân.

Lý Mạn Ninh ôm lấy nó, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng: “Mẹ xin lỗi, mẹ có lỗi với con, là mẹ sai, mẹ không nên không nhận ra con. Tiểu Bảo, con của mẹ...”

Cảm xúc của Tiểu Bảo được vỗ yên, nó để mặc cho Lý Mạn Ninh ôm.
“Là mi!”

Cuối cùng Tần Nguyễn cũng nhớ ra vì sao mình lại cảm thấy con quỷ nhỏ này rất quen.

Đứa bé này chính là con quái vật nhỏ lúc trước bị đạo trưởng Ô dùng cơ thể hiến tế cho rắn mặt người và hợp nhất với nó.
Ngay lúc con quỷ nhỏ bị Lý Mạn Ninh ôm vào lòng, đôi mắt đờ đẫn của nó nhìn chằm chằm vào cổ của Lý Mạn Ninh, sau đó nó há mồm cắt chặt vào cổ cô ta.

“A!” Lý Mạn Ninh kêu đau.

Tần Nguyễn tiến lên đặt tay ở phần gáy của con quỷ nhỏ, muốn kéo nó ra.
Lý Mạn Ninh trợn trừng như muốn rách cả mí mắt, hồn thể của cô ta run rẩy kịch liệt, nháy mắt đã dịch chuyển đến trước mặt con quỷ nhỏ.

Cô ta mặc kệ hàm răng sắc nhọn trong miệng con quỷ nhỏ, cũng không sợ mùi hôi thối tỏa ra từ cơ thể nó mà ngồi xuống ôm nó vào lòng.

Biến cố đột ngột phát sinh!
Có lẽ là có sợi dây huyết mạch ràng buộc giữa mẹ và con trai nên Tiểu Bảo đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Đôi mắt nó rưng rưng, nó bĩu môi nhìn Lý Mạn Ninh trông như sắp khóc đến nơi.

“Tiểu Bảo!”.
Sau khi bị luyện hóa một cách tàn nhẫn, đứa trẻ bị nuốt mất một hồn ba phách, rồi được m Sai đi lên lúc ấy đưa về Địa Phủ.

Đạo trưởng Ô là đồ đệ của Từ chân nhân, Từ chân nhân lại chính là lão già bàng môn tà đạo lúc trước lấy được Tiểu Bảo từ ông bà Lý.

Mọi thứ đều được kết nối với nhau, khiến Tần Nguyễn không thể không nhận rõ sự thật.
Tần Nguyễn nói: “Thằng bé bị tà đạo luyện hóa thành tà ma dở dở ương ương, dùng máu thịt hiến tế cho quỷ, sau đó dung hợp với rắn mặt người và được luyện thành vũ khí giết người.”

Lý Mạn Ninh ôm lấy cơ thể của Tiểu Bảo, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, trên khuôn mặt cô ta lộ rõ vẻ khát máu khủng khiếp.

Đôi mắt sắc bén như sói của cô ta đầy sát khí, như thể một giây sau sẽ nổ tung vậy: “Là ai? Ai đã làm chuyện này?!”

“Đệ tử của môn phái m Dương , cả cái môn phái ấy đều có liên hệ với ma vật. Sau khi Tiểu Bảo bị luyện hóa thì biến thành ma vật... Là tôi tự tay giết nó rồi để m Sai đưa nó đi. Hồn phách của thằng bé không hoàn chỉnh, trong lúc luyện hóa đã bị nuốt mất một hồn ba phách rồi.”