Rõ ràng cho cô ta hy vọng, để cô ta nhìn thấy ánh 1rạng đông, nhưng bây giờ lại làm cho cô ta thất vọng. Kiều Nam Uyên nhanh chân đi đến chỗ con quỷ nhỏ, ông ta nghiêm mặt nói: “Kiều Cửu, bật đèn!”
“Dạ, sư phụ!”. Cô khẽ cười và bảo: “Rõ ràng thế còn gì, họ đang gọi hồn.”
“Thật đấy à?!” Lâm Hạo nói to, không thể tin nổi. “Tần, Tần Tiểu Ngũ, kia là cái...” gì?
Một chữ cuối cùng còn chưa nói xong, Tần Nguyễn đã lấy tay bịt miệng Lâm Hạo lại. Không đợi Tần Nguyễn đáp lại, bên phía Kiều Nam Uyên đã có hành động.
Ông ta vái tứ phương, trong tay cầm một cây hương không biết châm lửa từ lúc nào, cắm vào chiếc lư hương Kiều Cửu cầm trên tay. Sau khi Kiều Nam Uyên dạo qua một vòng, Tần Nguyễn mới nhìn thấy rõ thứ vung trên mặt đất hóa ra lại là gạo.
Là loại gạo bình thường mọi người vẫn thường ăn hàng ngày. Tiểu quỷ có vẻ e ngại Tần Nguyễn, cơ thể của nó nhẹ nhàng rời khỏi con đường rải gạo, rụt lại vào trong bóng tối.
Thấy nó muốn chạy, Tần Nguyễn cau mày đưa tay ra muốn đi bắt nó. Nhưng Kiều Nam Uyên đã nhanh hơn cô một bước, gần như là lúc hơi thở của con quỷ nhỏ sắp biến mất trong bóng đêm, ông ta đã dùng pháp bảo dây thừng Khốn Tiên của môn phái Mao Sơn, trói nó lại.
Tiếng thét chói tai vang vọng trong phòng khách rộng lớn, thanh âm bén nhọn gần như xuyên thấu màng nhĩ của mọi người. Tần Nguyễn liếc xéo Lý Mạn Ninh, cô trầm giọng, nói: “Trước đây tôi không biết quy định của môn phái Mao Sơn, nhưng kh7ông để chú Kiều ra tay không có nghĩa là tôi sẽ không giúp cô tìm Tiểu Bảo.”
Câu nói này trấn an Lý Mạn Ninh, ánh sáng đỏ tron2g mắt cô ta dần biến mất: “Thật sự?” Quá kinh khủng khiếp, cũng quá tà môn!
Ai đến nói cho anh ta biết rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì được không. Kiều Nam Uyên trấn an cô: “Không sao đâu, đây cũng không tính là trợ giúp ma quỷ, làm một hai lần không ảnh hưởng đến toàn cục.”
Tần Nguyễn vẫn không yên lòng, cô cau mày hỏi: “Thật sự không sao?” Đúng lúc này, Kiều Cửu lên tiếng: “Thiên linh linh địa linh linh, hai giới âm dương gặp quỷ linh, nay đang đi tìm chân linh, mong các phương giúp đỡ để nhanh chóng thấy được chân linh, Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh!”
Cô bé vừa dứt lời, Kiều Nam Uyên lập tức báo lên ngày sinh tháng đẻ của Tiểu Bảo, đọc tên thật của thằng bé. “Chuyện đã đồng ý với cô, tôi sẽ không nuốt lời.”
Huyết sát tràn ngập quanh người0 Lý Mạn Ninh chậm rãi lùi về. Sứ giả bên trái nhìn Kiều Nam Uyên bằng ánh mắt không hài lòng, hiển nhiên là không dễ tiễn họ đi như vậy: “Chúng tôi trông coi bao nhiêu vong hồn dưới Địa Phủ, đi lên một chuyến thế này làm trễ nải nhiệm vụ là phải bị trách phạt!”
“Ông làm loạn trật tự của Địa Phủ, chúng tôi phải báo cáo lên trên như thế nào? Lần sau còn triệu hồi thêm mấy vong hồn Địa Phủ nữa thì sợ là chính ông cũng phải đi theo chúng tôi một chuyến, tự mình để nhận tội với Minh Vương đấy!” Bỗng Kiều Nam Uyên đi lên phía trước và nói với Lý Mạn Ninh: “Nói cho tôi biết ngày sinh tháng đẻ của con trai cô.”
“Chú Kiều?” Tần Nguyễn quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn ông ta. Kiều Nam Uyên quay đầu sai Kiều Cửu: “Kéo hết rèm cửa lại.”
“Vâng!” Kiều Nam Uyên dạo qua một vòng, không có gì dị thường xảy ra, ông ta không dừng lại, vẫn tiếp tục vừa đi vừa gọi tên của Tiểu Bảo.
Lần này, ông ta mới đi được nửa vòng thì có dị tượng xuất hiện. Mà con quỷ nhỏ trước mắt này căn bản không có hình người, lúc nó thét lên để lộ ra một cái miệng đầy răng nhỏ, trông rất đáng sợ.
Cô ta muốn tìm vong hồn của con trai Tiểu Bảo, chứ không phải tìm một con quái vật nhỏ. Nhìn thấy khuôn mặt của tiểu quỷ, Lý Mạn Ninh đứng im tại chỗ không có phản ứng gì.
Con của cô ta ngoan ngoãn đáng yêu, gương mặt xinh đẹp. Đừng nói là mở miệng nói chuyện, đến ngay cả thở mạnh Lâm Hạo cũng không dám, hai mắt kinh hãi đối mặt với con tiểu quỷ trong bóng tối.
Tần Nguyễn quay đầu, đôi mắt lạnh nhạt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào con tiểu quỷ kia. Rất nhanh ở hướng đông nam có ánh sáng lập lòe. Trong bóng tối, Lâm Hạo nghiêm túc đứng sau lưng Tần Nguyễn, anh ta cao một mét tám mấy, lúc này hơi cúi người để lộ ra trạng thái bảo vệ.
Từ lúc vào cửa đến giờ, những gì anh ta nhìn thấy và nghe thấy đều đã phá vỡ tam quan của anh ta. Hai vị sứ giả Địa Phủ vừa xuất hiện đã nhìn chằm chằm vào Kiều Nam Uyên bằng ánh mắt âm trầm, chiếc xích khóa hồn trong tay bọn họ ngo ngoe muốn động.
Rất có tư thế nếu Kiều Nam Uyên không đưa ra một câu trả lời làm họ hài lòng, thì họ sẽ tiến lên kéo ông ta vào Địa Ngục. Giọng của Kiều Nam Uyên vang lên trong bóng đêm: “Thắp một ngọn nến ở phía đông nam.”
“Dạ, sư phụ!” Tiếng nói của Kiều Cửu vang lên từ đằng xa. Cô ta chờ đợi chỉ là công cốc, làm sao có thể cam tâm, làm sao không tức2 giận cho được.
Đôi mắt đỏ hồng của Lý Mạn Ninh nhìn Tần Nguyễn đầy lên án: “Nhưng cô rõ ràng đã đồng ý sẽ giúp tôi tìm Tiểu B7ảo mà!” Anh ta trơ mắt nhìn xem một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện, đi theo sau lưng Kiều Nam Uyên.
Có lẽ là bởi vì Lâm Hạo phát ra âm thanh nên thứ kia nhìn thẳng vào anh ta bằng đôi mắt nham hiểm, giống như muốn ăn thịt anh ta vậy. Lâm Hạo đến ngay cả chết còn không sợ, vậy mà trong bóng tối chỉ có thể tránh né ở phía sau lưng Tần Nguyễn.
Nhận ra được nỗi bất an và lo lắng của anh ta, Tần Nguyễn quay đầu, cặp mắt đen láy của cô nhìn thẳng vào Lâm Hạo: “Sợ à?” Lâm Hạo nuốt một ngụm nước bọt, anh ta lên tiếng, giọng khàn khàn: “Tần Tiếu Ngũ này, rốt cuộc thì các người đang làm cái gì vậy?”
Hai mắt Tần Nguyễn ngập tràn ý cười, đôi mắt đen láy sâu thẳm đặc biệt rõ ràng trong phòng khách mờ tối này. Kiều Nam Uyên vừa mới đi tới trước người của con quỷ nhỏ thì bỗng có hai bóng người đột ngột xuất hiện trong không khí, mang theo một làn sương đenu ám và lạnh lẽo.
“Người nào cả gan làm loạn, dám gọi vong hồn từ Địa Ngục lên!” Thoáng cái đèn phòng khách được bật lên, và mọi người nhìn thấy hết cảnh tượng ở vị trí Đông Nam.
Có một con tiểu quỷ ngoại hình quái dị đang bị dây thừng Khốn Tiên trói lại, nó ra sức giãy giụa, không giãy ra được thì liên tục gào thét. Cô xích lại gần bên tai anh ta rồi thấp giọng cảnh cáo: “Ngậm miệng, đừng có lên tiếng kinh động nó.”
Lâm Hạo trợn to mắt, bên trong toát ra vẻ sợ hãi, lo lắng không yên. “Yên tâm đi.”
Lý Mạn Ninh nhanh chóng báo ra ngày sinh tháng đẻ của Tiểu Bảo. Theo vị trí gạo được rải xuống, có một bóng dáng nho nhỏ gầy yếu đi theo sát sau lưng Kiều Nam Uyên.
Người bình thường duy nhất trong phòng là Lâm Hạo cũng thấy rõ bóng dáng đen sì kia. Kiều Nam Uyên trợn tròn mắt, ông ta chỉ giúp một nữ lệ quỷ gọi hồn con trai đang lưu lạc trên trần gian thôi mà, làm sao cũng gọi cả sứ giả Địa Phủ lên thế này.
Cho... cho dù là lão tổ tông của môn phái vẫn còn ở đây, cũng không có khả năng gọi được quan sai của Địa Phủ đi lên. Kiều Nam Uyên vô cùng sợ hãi, ông ta ôm quyền, hơi cúi người với hai sứ giả: “Tại hạ là đệ tử của môn phái Mao Sơn, hôm nay có gọi hồn một con quỷ nhỏ, nhưng tôi không hề biết nó đã là vong hồn của Địa Phủ, mong hai vị thứ tội cho.”
“Ông nói thứ tội là có thể bỏ qua việc này à?!” Khóe môi Kiều Nam Uyên mím chặt, sắc mặt ông ta cứng đờ, hiển nhiên là bị sốc vì lời nói của hai gã sứ giả.