Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 412: Lý mạn ninh điên cuồng nguyền rủa, tần nguyễn bỗng nhiên nổi giận



Lâm Hạo quả quyết: “Tôi chỉ tin chính bản thân mình.”

-Người trả lời như vậy thường có tính cách tương đối tự phụ, cao ngạo.
<1br>Nhưng tính tình của Lâm Hạo không phải như thế, những gì anh ta phải đối mặt trong suốt mấy năm gần đây là nỗi sợ hãi, sợ hãi trước nh2ững điều không biết, không tin mỗi câu mỗi chữ mà người khác nói, anh ta muốn làm cho vỏ ốc của mình không thể bị phá vỡ. Nụ cười trên mặt Lâm Hạo dần biến mất, anh ta chau mày nhìn Tần Nguyễn, không hiểu ý cô.

Tần Nguyễn tiếp tục nói: “Tôi biết hết những chuyện mà Lý Mạn Ninh đã phải trải qua, nhưng lại không hề biết trong đó có cả bàn tay của Tô Tĩnh Thư.”
Lâm Hạo vừa xuống xe, nghe cô bé nói như thế thì chân hơi loạng choạng, suýt nữa ngã sấp xuống.

Hoắc Chi ngồi ở ghế lái nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Hạo thì trong mắt xuất hiện một tia ranh mãnh.
Kiều Nam Uyên đáp lại Tần Nguyễn những ánh mắt không hề rời khỏi Lý Mạn Ninh.

Vẻ mặt của ông ta trang nghiêm, cảnh giác nhìn con lệ quỷ tuy mới chết không lâu nhưng đã có sức mạnh hơn một trăm năm này.
Cuối cùng, Kiều Cửu sợ hãi thán thục: “Chị đẹp quá, còn đẹp hơn cả trên tivi, làn da cũng đẹp nữa.”

Được người ta khích lệ chân thành như thế, trên mặt Lý Mạn Ninh lộ vẻ mất tự nhiên.
Hàng lông mày xinh đẹp của Tần Nguyễn hơi chau lại: “Chú Kiều, tôi không biết về quy tắc của môn phái Mao Sơn, hôm nay thôi đi vậy.”

Cô không muốn nợ ân tình, cũng không muốn để Kiều Nam Uyên khó xử.
Cô ta chờ đợi cả đêm chỉ để đổi lấy một câu thôi vậy, làm sao cô ta có thể cam tâm được.

Kiều Cửu bĩu môi nói mỉa: “Vừa rồi cô còn nguyền rủa chúng tôi xuống Địa Ngục đấy thôi. Giúp cô là vì chúng tôi nể mặt chị Nguyễn, không giúp cũng là bổn phận của chúng tôi, đây là chuyện hợp tình hợp lý, chúng tôi cũng chẳng nợ cô cái gì cả!”
Ai mà biết những kẻ kỳ nhân dị sĩ ra vẻ đạo mạo đức độ này, ở sau lưng có làm ra chuyện gì táng tận lương tâm hay không.

Thấy Lý Mạn Ninh cố chấp như vậy, tự dưng toát ra sự thù địch với Kiều Nam Uyên, Tần Nguyễn đành phải cười nói để xoa dịu: “Chú Kiều, chú đừng so đo với cô ấy, con trai của cô ấy bị tà đạo bắt đi nên trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy bất mãn với những người làm nghề này.”
Kiều Nam Uyên nhìn chằm chằm vào Lý Mạn Ninh đang cực kỳ cố gắng áp chế sát khí ở trước mặt, ông ta nghiêm mặt, nói: “Tôi đúng là đạo sĩ, mà cô bây giờ đang cần nhờ tôi giúp đỡ tìm kiếm người thân.”

Ý bảo cô ta đừng có mà không biết tốt xấu.
Kiều Nam Uyên còn chưa lên tiếng, Lý Mạn Ninh đã nghiêm mặt nói: “Không được!”

Hôm nay cô ta nhất định phải tìm được vong hồn của Tiểu Bảo.
Không thể không nói anh ta đúng là chó ngáp phải ruồi, nói cực chuẩn,

Tần Nguyễn vô cùng nghiêm túc gật đầu với Lâm Hạo.
Hoắc Chi là ai, là một trong những thủ lĩnh ám vệ của nhà họ Hoắc, cô gái này trông trẻ tuổi nhưng năng lực lại được người nhà họ Hoắc công nhận.

Dạng người như vậy không thể nào quậy cùng Tần Nguyễn được.
Ánh mắt của Kiều Nam Uyên chuyển sang Tần Nguyễn, thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, ánh mắt ông ta ôn hòa hơn nhiều.

“Môn phái Mao Sơn có rất nhiều quy định, không phải đệ tử trong môn phái thì sẽ không biết được.”
Cô thật sự không biết ngoài giết quỷ ra, môn phái Mao Sơn còn quy định không thể có bất kỳ dây dưa nào với ma quỷ.

Lý Mạn Ninh bị nói đến á khẩu không trả lời được, nhưng cô ta vẫn cứng đầu cứng cổ cho là mình không có lỗi.
Kiều Nam Uyên giật giật khóe môi, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.

Ánh mắt ông ta nặng nề nhìn chằm chằm vào Lý Mạn Ninh, ông ta hỏi: “Con của cô chết bao lâu rồi?”
Những Thiên Sứ tự phụ hơn người này, ở trước mặt cô ta mà cũng phải bất lực.

Cô ta có thể giết người, cũng có thể áp chế bọn họ, nhưng cô ta lại không có được năng lực của những người này, nên phải dựa vào bọn họ để tìm được vong hồn của Tiểu Bảo.
“Nhìn cái gì vậy! Đồ đạo sĩ thối!” Lý Mạn Ninh bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, bèn thấp giọng mắng.

Quanh người cô ta tràn ra sát khí đầy thù địch như thể coi Kiều Nam Uyên là hung thủ giết con trai mình.
Lý Mạn Ninh nhếch miệng lên, lời bất mãn đến bên miệng thì bị nghẹn lại.

Cô ta nhớ cách đây không lâu gặp phải một gã đạo SĨ, tên này ra tay với cô ta nhưng bị phản kích lại.
Lý Mạn Ninh nổi giận, ánh mắt lạnh lùng của cô ta nhìn thẳng vào Kiều Nam Uyên: “Nếu tôi mà biết thì đã không để thằng bé xảy ra chuyện rồi! Đều do mấy tay đạo sĩ thối các người, một đứa trẻ hai tuổi mà cũng không buông tha, làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy! Các người không sợ sau khi chết xuống Địa Ngục sẽ phải nếm trải rất nhiều hình pháp của 18 tầng Địa Ngục à!”

Kiều Cửu nghe vậy thì tức giận: “Ở cái cô này ăn nói kiểu gì vậy?”
Lý Mạn Ninh miễn cưỡng đáp: “Một tháng.”

Kiều Nam Uyên nhíu mày: “Một tháng thì hơi lâu, muốn tìm hồn thì phải tìm trong bảy ngày đầu tiên sau khi chết.”
Lâm Hạo bật cười lắc đầu, vẻ2 mặt rõ ràng không tin: “Chuyện này chẳng buồn cười tí nào.”

Tần Nguyễn nói chân thành: “Là thật đấy.” Trong giọng nói của cô khô0ng có chút ý đùa cợt nào.
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, anh ta lại không biết phải phản bác như thế nào.

Đuôi mắt của Lâm Hạo quét về phía Hoắc Chi đang tập trung lái xe ở bên cạnh, trong lòng anh ta rất ngạc nhiên vì thái độ không hề tỏ ra kinh ngạc của Hoắc Chi.
Lâm Hạo ở phía sau tiến đến gần, anh ta nhìn theo phương hướng mà Tần Nguyễn và Kiều Cửu đang nhìn nhưng không thấy ai, trái tim vốn đã hoảng loạn của anh ta lại càng đập nhanh hơn.

Thế giới này bị làm sao vậy.
Tần Nguyễn gõ đầu của cô bé: “Được rồi, giải quyết việc chính trước đã.”

“Đúng, chúng ta mau vào thôi, sư phụ đang chờ rồi.”
Đôi mắt tối tăm không có chút tình cảm nào của ông ta nhìn Lý Mạn Ninh, quanh người ông ta tỏa ra một luồng hơi thở lạnh lẽo và tàn nhẫn: “Lý Mạn Ninh, tôi xuất thân từ môn phái Mao Sơn, là đệ tử nội môn chính thống.”

“Nếu trên tay tôi dính phải một sinh mạng vô tội nào thì chắc chắn sẽ bị tổn hại đạo hạnh cả đời, mà ở trong giới Huyền học cũng không còn có đất dung thân cho tôi nữa. Cô không cần tỏ ra thù hận, so sánh tôi với lũ tà ma ngoại đạo kia như thế.”
Nhưng sát khí đang kêu gào khắp cơ thể Lý Mạn Ninh và sự bất mãn với Kiều Nam Uyên lại có chút khó hiểu.

Kiều Nam Uyên chỉ vào Lý Mạn Ninh đang tỏ ý thù địch với mình rồi hỏi Tần Nguyễn: “Hôm nay đạo hữu Tần tới đây là vì cô ta?”
Cô bé lao đến đứng chắn trước mặt Kiều Nam Uyên, giống như một con thú nhỏ đang bảo vệ con: “Chúng tôi tốt bụng giúp cô, cô không biết ơn thì thôi lại còn nguyền rủa chúng tôi, cô tệ quá đấy!”

“Hừ!” Lý Mạn Ninh hừ lạnh.
Thoáng chốc toàn thân Lâm Hạo nổi da gà, anh ta sờ lên hai tay, khóe môi run rẩy: “Tần Tiểu Ngũ, cô đừng nói giỡn.”

Trong lòng anh ta rõ ràng là không tin, nhưng vẫn bị ảnh hưởng bởi bầu không khí do Tần Nguyễn gây ra.
“Môn quy của môn phái Mao Sơn từ trước đến nay chỉ giết quỷ, chưa từng có liên hệ với bất kỳ loại ma quỷ nào. Hôm nay nếu không phải do đạo hữu Tần nhờ vả thì cho dù cô có quỳ lạy tôi, tôi cũng sẽ không tìm con trai cho cô!”

Tần Nguyễn kinh ngạc lên tiếng: “Thì ra môn phái Mao Sơn còn có quy định này?”
Nhưng mới đi được nửa chừng, cô bé đột nhiên dừng lại, lông mày nhíu chặt nhìn chằm chằm vào khoảng không bên cạnh Tần Nguyễn, trong mắt đầy sự kinh ngạc.

Cô bé nói lớn tiếng: “Chị Nguyễn, sao chị lại đưa Lý Mạn Ninh đến đây vậy?!”
Lý Mạn Ninh nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”

“Ôi chao, chị đừng có khách sáo như vậy mà.” Kiều Cửu ngượng ngùng gãi đầu.
Lý Mạn Ninh quay đầu nhìn về phía cái bàn ở gần đây, cô ta không thèm để ý tới Kiều Nam Uyên, diễn tả sự mâu thuẫn và ghét bỏ đối với đạo sĩ vô cùng rõ ràng.

Dưới cái nhìn của cô ta, thế giới này đen như qua, những tay đạo sĩ ấy đều giống nhau.
Kể từ khi biết Tiểu Bảo bị đạo sĩ bắt đi, Lý Mạn Ninh không có cảm tình gì với đám đạo sĩ này, cô ta còn muốn giết hết cả lũ để báo thù cho con trai ấy chứ.

Kiều Nam Uyên kéo cổ áo Kiều Cửu lỗi người ra sau lưng mình.
Kiều Cửu ở phía trước dẫn đường, đưa hai người và một quỷ vào phòng khách.

Trong phòng khách, Kiều Nam Uyên đang loay hoay với một thứ gì đó có hình dạng kỳ lạ, trông khá cổ xưa giống như pháp khí.
Tần Nguyễn nhắm mắt lại: “Tôi chưa bao giờ nói đùa, một lát nữa đến nơi thì anh sẽ biết thôi.”

Đầu óc của Lâm Hạo có chút hỗn loạn, kinh nghiệm sống hơn 20 năm cho anh ta biết những gì Tần Nguyễn nói đều là lời vô căn cứ.
Tần Nguyễn đã không thích hợp, giờ lại xuất hiện một cô gái khác cũng nói lảm nhảm.

Lâm Hạo cảm thấy mọi thứ mà anh ta biết đều đang bị phá vỡ.
Tần Nguyễn mỉm cười đi về phía cô bé: “Em vẫn luôn chờ ở bên ngoài đấy à?”

“Đâu có, em tính được giờ chị tới nên vừa ra ngoài đón thôi.” Kiều Cửu đón Tần Nguyễn, trông cô bé rất vui.
Lý Mạn Ninh luôn có một cảm giác khó xử thụ động đối với lòng tốt của người khác.

Nguyên nhân chủ yếu là do lúc trước cô ta gặp được quá ít người chân thành với mình.
Anh ta giống như bước vào một vòng tròn quái dị vậy.

Lâm Hạo xuất hiện hấp dẫn sự chú ý của Kiều Cửu: “Chị Nguyễn, anh chàng đẹp trai này là vệ sĩ mới của chị à?”
Nhát gan như vậy, chẳng biết về sau có bị dọa sợ đến mức giơ chân lên hay không nữa.

Tần Nguyễn nheo mắt lại, cùng Lý Mạn Ninh đang lơ lửng, đi đến trước mặt Kiều Cửu: “Chuyện cần làm hôm nay có quan hệ với cô ta đấy.”
Cho dù 7là ở khu tây hay ở bên cạnh Tô Tĩnh Thư, người mà anh ta tin tưởng được cũng chỉ có chính anh ta thôi.

Tần Nguyễn có thể hiểu đượ7c suy nghĩ của Lâm Hạo, cô cười nói: “Những câu mà anh vừa nói, Lý Mạn Ninh đều nghe thấy được đấy.”
Sắc mặt Lâm Hạo không tốt lắm: “Tần Tiểu Ngũ, cô đang hù dọa tôi đấy à.”

Anh ta thật sự không biết phải nói thế nào, ý tứ trong lời nói của Tần Nguyễn là Lý Mạn Ninh sống lại và nghe thấy hết những lời anh ta vừa nói?
Tần Nguyễn kinh ngạc nhìn Lý Mạn Ninh.

Phải biết rằng từ tối hôm qua gặp được đối phương, cô ta vẫn luôn biểu hiện tính tình rất tốt, dù cho thỉnh thoảng lộ ra hơi thở âm tà của lệ quỷ thì cũng sẽ nhanh chóng thu lại.
Tần Nguyễn thu tầm mắt lại, cô gật đầu với Kiều Nam Uyên: “Đúng vậy, con trai của Lý Mạn Ninh mới hai tuổi thì bị một gã đạo sĩ khác mang đi luyện thành tiểu quỷ, nên tôi muốn mời chú Kiều hỗ trợ tìm thằng bé.”

Kiều Nam Uyên cầm lấy món đồ cổ xưa trên bàn rồi đi đến trước mặt Tần Nguyễn và Lý Mạn Ninh.
“Chị Nguyễn, cuối cùng chị cũng đến rồi!”

Kiều Cửu mặc một chiếc váy trắng, trông thật tinh khôi và xinh đẹp.
Chuyện này quỷ dị đến mức anh ta không thể nào hiểu được.

Lâm Hạo nói đùa: “Chắc là Lý Mạn Ninh biến thành quỷ, đang ngồi bên cạnh cô và nghe được những lời tôi vừa nói?”
âm thanh nói chuyện của Lý Mạn Ninh tuy nhỏ nhưng lại rất rõ ràng lọt vào trong tại Tần Nguyễn, Kiều Nam Uyên và Kiều Cửu.

Chỉ có Lâm Hạo là không hề hay biết gì.
Nghĩ đến chuyện sau này Lâm Hạo sẽ đi theo bên cạnh mình, Tần Nguyễn cũng không giấu giếm anh ta, cô bình tĩnh nói: “Sau khi chết vong hồn vẫn sẽ ở lại trần gian, và vong hồn của Lý Mạn Ninh đang ở ngay bên cạnh tôi.”

Cô mỉm cười chỉ vào ghế trống bên cạnh, sắc mặt rất bình tĩnh.
Tần Nguyễn chủ động chào hỏi: “Chú Kiều ạ.”

“Đạo hữu Tần tới rồi à.”
Kiều Cửu nhìn chằm chằm Lý Mạn Ninh, trong mắt có sự tò mò: “Vậy ạ.”

Cô bé không sợ sát khí ngút trời ở trên người Lý Mạn Ninh, còn đi hai vòng quanh đối phương nữa.
Tần Nguyễn nhìn theo tầm mắt của Kiều Cửu thấy Lâm Hạo đứng ở phía sau: “Không phải, đây là một người bạn chị quen từ trước.”

“Anh ấy rất đẹp trai!” Kiều Cửu nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo rắn rỏi trước mặt, hai mắt cô bé sáng rực.
Đây không phải là chuyện riêng mà có dính đến môn quy của phái Mao Sơn rồi.

Nếu biết từ trước thì Tần Nguyễn tuyệt đối sẽ không nhờ hai thầy trò nhà họ Kiều ra tay.
Con ngươi đen kịt trong mắt Lý Mạn Ninh dần dần chuyển sang màu đỏ, sát khí màu đen quanh thân cô ta cũng lờ mờ lộ ra tia sáng đỏ.