Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 411: Nguyễn nguyễn



Lâm Hạo không gật đầu như Tần Nguyễn nghĩ, anh ta lắc đầu, nói: “Người phụ nữ này thật khó nói.”

- Đuôi mắt của Tần Nguyễn quét về phí1a Lý Mạn Ninh ở bên cạnh, cô cười nhẹ và hỏi: “Ồ? Làm sao mà khó nói, chẳng lẽ anh biết chuyện bí ẩn nào Sắc mặt Tần Nguyễn biến đổi: “Tô Tĩnh Thư làm cái gì?”

“Lý Mạn Ninh có một cặp cha mẹ vô lương tâm, sau khi biết chuyện này, Tô Tĩnh Thư đã lén cung cấp rất nhiều tài nguyên cho họ, cha mẹ của Lý Mạn Ninh thấy tiền sáng mắt nên xem con gái như trâu như ngựa mà nghiền ép, dẫn đến việc sức khỏe của Lý Mạn Ninh bởi vì trường kỳ làm lụng vất vả mà càng ngày càng sa sút.”
Tần Nguyễn nghĩ đến chuyện anh ta từng ở bên cạnh Tô Tĩnh Thư thì cười bảo: “Xem ra anh thật sự biết một chút chuyện ẩn bên trong.”

Lâm Hạo hỏi cô: “Cô biết Nam Cung đại thiếu không?”
Nhưng chuyện này cũng không giải thích được cho câu vừa rồi Lâm Hạo nói Lý Mạn Ninh là con rối, Tần Nguyễn suy tư: “Như thế thì Lý Mạn Ninh cũng chỉ mất một đại gia chống lưng thôi, tại sao lại thành con rối được?”

Lâm Hạo cười lạnh, nói: “Lúc trước Nam Cung đại thiếu rất thích Lý Mạn Ninh, vì thế mà lạnh nhạt với Tô Tĩnh Thư, cô ta làm sao cam lòng buông tha cho Lý Mạn Ninh được.”
Lâm Hạo nói với Tần Nguyễn: “Lý Mạn Ninh sống trong ngành giải trí chướng khí mịt mù, người khác chỉ nhìn thấy mặt xinh 0đẹp sáng sủa của cô ta, nhưng lại không hề biết cô ta là một con rối bị người ta thao túng.”

Những điều này có rất ít người ngoài biết, nhưng Lâm Hạo lại biết rất rõ.
Tần Nguyễn cũng cảm thấy kinh hãi vì độ mang thù và độc ác của Tô Tĩnh Thư: “Tại sao Tô Tĩnh Thư lại thù hận Lý Mạn Ninh như vậy?”

Nụ cười giễu cợt trên mặt Lâm Hạo trở nên sâu sắc hơn: “Đâu chỉ là thù hận thôi, nói là hận thấu xương cũng không đủ ấy chứ.”
à?”

Gương mặt kéo că2ng của anh ta nở nụ cười nhạt nhẽo: “Cô hỏi đúng người rồi đấy, đúng là tôi có biết một chút chuyện.”
Lần này đổi thành Lâm Hạo không nói gì, anh ta mím chặt môi không nói lời nào.

Tần Nguyễn lại tiếp tục: “Ba năm qua anh vẫn luôn ở bên cạnh Tô Tĩnh Thư?”
Lâm Hạo: “Tô Tĩnh Thư đem các loại tài nguyên cao cấp nhất trong ngành giải trí ném tới trước mặt ông bà Lý, sau đó phải người nói với bọn họ là một khi Lý Mạn Ninh có chuyện gì, thì những tài nguyên này sẽ không để dành cho cô ta nữa.”

“Ấn ý là không cho phép Lý Mạn Ninh yêu đương, khi đó Lý Mạn Ninh còn đang ở trong giai đoạn nồng nhiệt với bạn trai, ông bà Lý không thể trơ mắt nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện này phá hủy cây rụng tiền của bọn họ.”.
“Bọn họ vẫn luôn chèn ép bạn trai của Lý Mạn Ninh, làm đối phương thất nghiệp, rồi trong một lần hai bên có tranh chấp thì lỡ tay giết người, sau đó ông bà Lý đem xác đi xử lý.”

“Bây giờ đang là thời kỳ xã hội pháp trị, nếu như không có Tô Tĩnh Thư ra tay thì bọn họ làm sao có thể xóa sạch sẽ vết tích như vậy được. Tất cả những chuyện này đều do tôi tận mắt nhìn thấy Tô Tĩnh Thư sai người đi làm. Ai mà nghĩ được rằng một tiểu thư con nhà thế gia lại nhằm vào một nữ minh tinh chứ.”
Khóe môi Tần Nguyễn giật giật, cô liếc sang Lý Mạn Ninh đang có vẻ mặt âm trầm, toàn thân sát khí ngút trời ở bên cạnh.

Hiện giờ Lý Mạn Ninh đã là vong hồn, làn da trên người đã trở nên trắng xanh, nhưng vẫn không thể che giấu được việc làn da cô ta cực kỳ đẹp.
Vẻ mặt của Lâm Hạo giống như bị ép ăn phân vậy: “Không hề, người đàn bà kia chỉ yêu chính bản thân mình thôi, cô ta coi chúng tôi như những món đồ chơi để giết thời gian.”

Tần Nguyễn trầm ngâm, rồi bỗng cô bật cười thành tiếng: “Cô nàng Tô Tĩnh Thư này sống đúng là thoải mái thật đấy, có thể nói, cô ta sống như mơ ước của rất nhiều phụ nữ. Cô ta có đầu óc, biết tính toán, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, chỉ tiếc là tâm quá ác, trên tay dính quá nhiều máu tươi, cuối cùng sẽ bị nghiệp chướng quấn thân, sống không được lâu.”
“Anh biết cái gì?” Tần Nguyễn b7ị anh ta gợi lên lòng tò mò.

Lý Mạn Ninh đang lơ lửng bên cạnh Tần Nguyễn cũng lộ ra vẻ tò mò nhìn người đàn ông trước mặt.
Tần Nguyễn nhớ tới chuyện tối hôm qua ở Tổng cục điều tra Hình sự, cô cau mày hỏi Lâm Hạo: “Có phải là chuyên viên trang điểm cho Lý Mạn Ninh không?”

Lâm Hạo ngẫm nghĩ rồi nói: “Hình như là thế, tôi không nhớ rõ lắm, chỉ biết là nhân viên của Lý Mạn Ninh, dáng dấp cũng khá xinh đẹp quyến rũ, nhưng vẫn kém xa Lý Mạn Ninh.”
Tần Nguyễn gật đầu: “Biết, tháng trước tôi còn đi tham gia hôn lễ của anh ta, chính ngày hôm đó Lý Mạn Ninh chết.”

Lâm Hạo: “Nam Cung Sưởng và Tô Tĩnh Thư đã cặp kè với nhau từ lâu rồi, trong khoảng thời gian Lý Mạn Ninh qua lại với Nam Cung Sưởng, có thể nói là Tô Tĩnh Thư vô cùng hận cô ta. Tô Tĩnh Thư từng bày kế để nhân viên làm việc bên cạnh Lý Mạn Ninh bò lên giường của Nam Cung Sưởng.”
Tần Nguyễn là phụ nữ mà nhìn thấy cũng có xúc động muốn sờ thử, chứ đừng nói gì đến bọn đàn ông luôn suy nghĩ bằng nửa người dưới.

“Lòng mang thù của Tô Tĩnh Thư có phải hơi quá không, chỉ vì một câu nói mà ép chết một người, qua bao nhiêu năm rồi vẫn không buông tha cho Lý Mạn Ninh.”
“Giữa hai người đó có thâm cừu đại hận gì à?”

Nam Cung Sưởng từng nói một câu mà khiến Tô Tĩnh Thư vẫn luôn ghi hận trong lòng.”
“Trong lúc này, Lý Mạn Ninh gặp được một người đàn ông, hai người họ mới yêu nhau chưa được bao lâu thì người kia chết, cũng chết dưới sự tính toán của Tô Tĩnh Thư. Lần này Tô Tĩnh Thư cũng không ra mặt, nhưng chỉ cần dăm ba câu đã ép chết được người đàn ông kia.”

Tần Nguyễn ngửi thấy mùi âm mưu: “Ép chết thế nào?”
Ánh mắt Lâm Hạo nhìn thật sâu vào Tần Nguyễn, anh ta lắc đầu nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện.

Trên môi Tần Nguyễn nở một nụ cười, cô ra vẻ khoa trương: “Anh Hạo, anh đừng nói với tôi là anh thích Tô Tĩnh Thư đấy nhé.”
Tần Nguyễn đoán người này chắc hẳn là chuyên viên trang điểm của Lý Mạn Ninh rồi, cũng chỉ có cô ta làm ra những chuyện kia khi Lý Mạn Ninh đang qua lại với Nam Cung Sưởng.

Chỉ có điều cô không ngờ là chuyện này còn có Tô Tĩnh Thư trợ giúp.
“Câu gì?”

“Bàn tay của Lý Mạn Ninh mềm như nhung, da trắng nõn nà, khác một trời một vực với Tô Tĩnh Thư.”
Lâm Hạo cười khẽ: “Thế đã là gì, sự độc ác của người phụ nữ kia vượt quá sức tưởng tượng của cô đấy. Nếu đem so sánh với những trải nghiệm sinh tử của chúng ta ở khu tây thì đúng là không đáng để nhắc tới đâu.”

Nghe ra sự mỉa mai và có ý phóng thích những đè nén phải chịu bao nhiêu năm qua trong lời nói của Lâm Hạo, Tần Nguyễn hơi nhướng mày: “Cho nên cô ta nghi ngờ anh, phải anh tới ám sát Tam gia và biến anh thành quân tốt thí đi chịu chết, tiện thể làm cục đá dò đường, thăm dò nhà họ Hoắc?”