Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 410: Hoắc vân tiêu



Hoắc Vân Tiêu đề nghị: “Vậy là tốt rồi, hôm nào có thời gian chúng ta cùng về thăm ba em nhé?”

Nhớ tới chuyện vong hồn củka Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm vẫn còn ở lại trần gian, ánh mắt Tần Nguyễn tỏ ra lo lắng.

Hỏi một đằng nhưng cô lại trả lời mcột nẻo: “Hai ngày nữa em định về nhà ở một thời gian ngắn.”Lâm Hạo cảm giác được một luồng hơi thở mát lạnh phả vào mặt, anh ta rùng mình: “Sao lạnh thế nhỉ?”

Đầu của Lý Mạn Ninh bay lơ lửng trong toa xe, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo.

Sắc mặt cô ta rất dữ tợn, cô ta đột nhiên há cái miệng đỏ lòm ra.
Hoắc Chi đang lái xe lạnh lùng lên tiếng: “Anh đừng quên mình đang nói chuyện với người nào!”

Lâm Hạo liếc nhìn cô ta, đành sắp xếp lại từ ngữ rồi nói với Tần Nguyễn: “Thiếu phu nhân, cô đang nói chuyện với ai vậy?”

Tần Nguyễn bình tĩnh nói: “Không với ai cả.”
“Thiếu phu nhân.”

Cả hai người cùng đồng thanh chào.

Tần Nguyễn đi đến trước mặt Lâm Hạo, cô quét mắt nhìn bộ quần áo anh ta đang mặc trên người, là cùng một kiểu với Hoắc Chi.
Người đàn ông này mang tới cho cô ta cảm giác không hay lắm, anh ta được thiếu phu nhân chú ý quá nhiều, đây không phải là một dấu hiệu tốt.

Một người hầu phải có bổn phận của một người hầu, một khi vi phạm thì cách cái chết không xa.

Hoắc Chi lạnh giọng nói với Lâm Hạo: “Lên xe.”
Cô nói thế cũng không sai, lúc này Lý Mạn Ninh đã không được tính là người, cô ta là một vong hồn mới chết đã biến thành lệ quỷ.

Ánh mắt Lâm Hạo liếc nhìn phần tại của Tần Nguyễn, thấy cô không đeo tai nghe Bluetooth, nếu cô đang đeo tai nghe rồi nói chuyện điện thoại với ai đó thì còn hiểu được.

Nhưng ở băng ghế phía sau chỉ có một mình Tần Nguyễn, cô nói chuyện một mình như vậy quá kỳ quái.
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [OK, chị Nguyễn đã ăn sáng chưa, em làm bánh ngọt đấy, chị có muốn ăn không?]

Tần Nguyễn: [Chị ăn sáng rồi.]

Kiều Cửu gửi lên biểu cảm thất vọng.
Sắc mặt của Lý Mạn Ninh nhăn nhó: “Vậy 10% còn lại thì sao?”

Tần Nguyễn trầm giọng: “10% còn lại cứ giao cho tôi, chỉ cần vong hồn không bị tan biến thì cuối cùng sẽ tìm được thôi.”

Lâm Hạo ngồi ở ghế lái phụ quay đầu lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn Tần Nguyễn: “Cô đang nói chuyện với ai vậy?”
“Không cần đâu, em chỉ ở mấy ngày thôi, hệ thống an ninh của nhà họ Tần không được nghiêm ngặt như nhà họ Hoắc đâu.”

Nghĩ đến chuyện phần lớn đám vong hồn và ta ma đều e ngại khí tràng trên người Tam gia, nếu anh mà đi cùng cô về nhà họ Tần, hai mẹ con Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm lại chẳng lần đi thật xa ấy chứ.

Hoắc Vân Tiêu hỏi: “Em định lúc nào về nhà bên đấy?”
Hoắc Vân Tiêu chau mày: “Sao tự dưng lại nghĩ về nhà ở?”
a
Trước đây Tần Nguyễn về nhà đều sẽ báo trước, lần này giống như là đột nhiên quyết định vậy.

Tần Nguyễn tìm đại một lý do: “Ba em ở nhà một mình rất cô đơn, em muốn về ở với ba mấy ngày.”

Hoắc Vân Tiêu đề nghị: “Để anh về cùng em nhé?”
Hoắc Vân Tiêu: “Nguyễn Nguyễn, sao em không tự mình đi hỏi cậu ta xem.”

Tần Nguyễn nhăn nhó: “Anh không thể nói cho em biết?”

Hoắc Tam gia mỉm cười lắc đầu.
Tần Nguyễn khẽ cười một tiếng, trả lời: [Nhưng chị có thể nếm thử món bánh ngọt của em, mấy miếng nhỏ nhỏ không chiếm nhiều chỗ trong dạ dày đầu nhỉ.]

Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Đúng đúng, em chờ chị đến nha]

Tần Nguyễn gửi hình bàn tay OK rồi tắt điện thoại.
Anh ta rõ ràng nghe được Tần Nguyễn nói cái gì mà vong hồn rồi nhân gian, lải nhải những từ ngữ khiến người ta nghe mà cảm thấy chẳng hiểu gì cả.

Cuộc trò chuyện giữa Lý Mạn Ninh và Tần Nguyễn bị cắt ngang khiến cô ta không vui, quanh người cô ta lập tức tỏa ra hơi thở lạnh lẽo khó chịu.

Hai mắt cô ta trừng Lâm Hạo, đầu đột nhiên rời khỏi cơ thể, bay tới trước mặt anh ta.
Tần Nguyễn nheo mắt lại, nhắc đến chuyện cũ ở khu tây: “Nhớ năm đó anh Hạo, con sói hoang của khu tây hấp dẫn biết bao nhiêu cô gái phát cuồng vì anh, bọn con gái đó hét lên vì anh, chỉ mong được anh nhìn một cái, còn nếu có được một đoạn tình duyên với anh thì càng tốt hơn.”

“Người nổi bật nhất ở trước mặt Lục gia, cho dù không phải vì vẻ ngoài thì cũng vì thực lực của anh, và anh là người có quyền lên tiếng nhất ở trước mặt Lục gia nên ai cũng muốn có mối quan hệ với anh.”

Nhớ lại những ký ức lúc còn ở khu tây, gương mặt Lâm Hạo lộ vẻ hoài niệm.
Hoắc Vân Tiêu: “Trên đường nhớ cẩn thận.”

“Em biết rồi.”

Tần Nguyễn nhấc chân rời đi.
Sau khi lên xe, Tần Nguyễn lấy điện thoại ra mở nhóm chat “Bắc Thái Đế Quân ở trên”.

Kiều Nam Uyên và Kiều Cửu đã trở lại thủ đô, bọn họ là người của môn phái Mao Sơn, nên có thể nói họ là những chuyên gia trong việc tìm kiếm vong hồn của con trai Lý Mạn Ninh.

Không phải Tần Nguyễn không thể gọi sứ giả Địa Phủ lên để thẩm tra tung tích linh hồn của Tiểu Bảo.
Lúc cô đi đến bên cạnh Lý Mạn Ninh thì lại đột nhiên quay đầu, hỏi: “Tam gia này, tiện thể hỏi anh một câu, làm thế nào mà Lâm Hạo lại trở thành gián điệp của nhà họ Hoắc vậy?”

Khóe miệng Hoắc Vân Tiêu hơi cong lên, đôi mắt hoa đào thâm thúy đa tình híp lại, anh chỉ cười mà không nói lời nào.

Tần Nguyễn thở dài: “Ba năm trước, Lâm Hạo lăn lộn ở khu tây cũng coi như vui vẻ sung sướng, đột nhiên anh ta lại biến mất. Em suy nghĩ mãi vẫn không hiểu, anh ta làm thế nào mà lại có dây dưa với nhà họ Hoắc.”
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Có có, bao giờ chị Nguyễn đến ạ?]

Tối hôm qua Tần Nguyễn đã nói chuyện qua với hai thầy trò nhà này và mời họ hỗ trợ rồi, nên hôm nay Kiều Nam Uyên và Kiều Cửu vẫn đang chờ đợi cô đến.

Tần Nguyễn: [Chị đang ở trên xe rồi.]
Tần Nguyễn: “Chờ em giải quyết xong một chuyện đã.”

“Vụ án của Lục Hàn à.”

“Vâng.”
“Được rồi.”

Tần Nguyễn quay người rời đi, lần này là đi thật.

Cô đi ra khỏi phòng khách, ở bên ngoài, Hoắc Chi và Lâm Hạo đã đứng chờ sẵn ở phía trước xe.
Dứt lời, cô ta mở cửa ghế lái rồi ngồi vào trong xe.

Lâm Hạo khôi phục lại vẻ mặt không biểu cảm, anh ta vòng qua đầu xe và ngồi vào ghế lái phụ.

Xe chậm rãi rời khỏi khu nhà của nhà họ Hoắc.
Ánh mắt của cô dịch chuyển lên trên và thấy rõ vết thương trên mặt anh ta.

Tần Nguyễn tặc lưỡi một cái: “Anh Hạo à, ba năm không gặp mà gương mặt này của anh chẳng thay đổi gì cả, mỗi tội vết thương trên mặt làm ảnh hưởng tới hình tượng đẹp trai của anh.”

Lâm Hạo tự giễu: “Thiếu phu nhân đừng trêu tôi, tôi là người thô kệch thì làm gì có hình tượng gì.”
Nhưng chuyện của nhân gian thì nên dựa vào người của nhân gian giải quyết vẫn tốt hơn.

Cô không muốn mình quá ỷ lại vào sứ giả Địa Phủ, nhất là gần đây bên dưới cũng đang tương đối thiếu nhân lực.

Tần Nguyễn @ Kiều Nam Uyên và Kiều Cửu ở trong nhóm chat, hỏi họ có đang ở nhà không.
Cô ngước mắt nhìn sang Lý Mạn Ninh đang khẩn trương và mong đợi ở bên cạnh.

Lý Mạn Ninh nhìn Tần Nguyễn, hỏi: “Thật sự có thể tìm được Tiểu Bảo ư?”

Giọng Tần Nguyễn rất bình tĩnh: “Chỉ cần vong hồn của thằng bé vẫn còn ở nhân thế thì khả năng tìm được cao tới 90% trở lên.”
“Lý Mạn Ninh!”

Quỷ khí sẽ gây tổn thương khá lớn đối với con người, Tần Nguyễn ngăn cản cô ta ra tay với Lâm Hạo.

Đầu của Lý Mạn Ninh quay sang, cô ta nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt nặng nề.

Bị áp lực đè nặng, cũng hiểu rõ rằng mình không phải là đối thủ của Tần Nguyễn, đầu của cô ta không cam lòng quay trở về cơ thể.