Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 409: Cả đời không lập gia đình, đến chết vẫn là người cô đơn



Hoắc Vân Tiêu ngồi dậy, đưa tay bóp trán.

Anh bắt đầu tự hỏi lúc trước mình đưa ra quyết định ngủ chung giường với Tần1 Nguyễn có phải là chính xác hay không.

Tại sao anh lại có cảm giác mình tự đào hố cho mình nhảy vào nhỉ. Hoắc Vân Tiêu buông dài tại của Tần Nguyễn ra, ánh mắt trầm tĩnh của anh nhìn cô: “Trong tình huống tối hôm qua, Lâm Hạo chắc chắn phải chết, mặc cho cậu ta có phải là người của nhà họ Hoắc hay không.”

Trong lòng Tần Nguyễn cũng có suy đoán, nhưng không thể nào hiểu được lời nói này của Tam gia: “Tại sao?”

Hoắc Vân Tiêu nhếch miệng, anh để một bàn tay khác lên bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, anh nói: “Nhà họ Tô có gián điệp của nhà họ Hoắc, thì ngược lại ở nhà họ Hoắc cũng có gián điệp của nhà họ Tô và của các gia tộc khác sắp xếp vào.”
Tay còn lại gã ta đặt lên đầu người phụ nữ họ Tô.

Nhìn chằm chằm vào chữ Tô, Tần Nguyễn nghi ngờ hỏi: “Mẹ của Tô Tĩnh Thư cũng họ Tô?”

Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu đầy thâm ý, anh nhẹ nhàng nói: “Đây là cô của Tô Tĩnh Thư, cũng là mẹ ruột của cô ta.”
Hoắc Vân Tiêu vuốt tóc của Tần Nguyễn, anh khẽ cười và nói: “Lâm Hạo là vệ sĩ của Tô Tĩnh Thư, cũng là người tình được cô ta yêu thích nhất.”

Tần Nguyễn ngạc nhiên kêu lên: “Lâm Hạo là người tình của vợ chưa cưới cũ của anh Dung?!”

Hình như cô đã phát hiện ra một bí mật lớn nào đấy rồi.
Tần Nguyễn đang ăn dở bữa sáng thì Hoắc Vân Tiêu đi cùng Hoắc Xuyên bước vào phòng ăn.

Ánh mắt ôn hòa của anh rơi vào người Tần Nguyễn đang ngồi chỗ bàn ăn, anh hỏi: “Lát nữa em đi ra ngoài à?”

“Dạ.” Tần Nguyễn vùi đầu ăn canh, cô ậm ừ đáp lại anh.
Tần Nguyễn im lặng một lúc mới dựng thẳng ngón cái lên: “Đúng là đủ ác!”

Hoắc Vân Tiêu mân mê dái tai của Tần Nguyễn, anh nói, giọng khá hời hợt: “Nhà họ Tô biết rõ chỉ mình Lâm Hạo thì không thể giết được anh, bọn họ chỉ là đưa người đến chỗ anh để xử lý thôi.”

Tần Nguyễn không hiểu: “Tại sao bọn họ lại muốn nhà họ Hoắc xử lý Lâm Hạo?”
Tần Nguyễn thở phào, cô còn đang trông mong người đàn ông này sẽ sống lâu trăm tuổi, cùng cô và con đi hết cuộc đời này đấy.

Hoắc Vân Tiêu không biết sự lo lắng của Tần Nguyễn, anh từ tốn nói: “Anh không biết Lâm Hạo có quen biết với em, nhưng có mối quan hệ này thì bây giờ cũng coi như cho cậu ta một lý do chính đáng để xuất hiện trong mắt mọi người.”

“Đây cũng coi như cậu ta may mắn vì năm đó đã nhường em. Mà anh cũng phải cảm ơn cậu ta vì chuyện ấy, nếu không chẳng phải là Nguyễn Nguyễn nhà ta đã bị người xấu bắt nạt, mà anh thì sẽ cô đơn đến già ư.”
Tần Nguyễn gật đầu, thầm nghĩ chiêu này đúng là đủ độc.

Cô đặt máy tính bảng lên bàn rồi cầm khăn ăn lau miệng.

Trong khi làm một loạt các động tác này, cô đã sắp xếp xong những thông tin Tam gia nói với mình.
Ở góc trên bên trái của hai bức ảnh đều có hình ảnh phóng to khuôn mặt của đôi nam nữ ấy.

Lợi hại thật đấy, trong lúc lái xe lại còn ôm hôn.

Còn hình ảnh đè nhau ra kia, nếu không phải đang lái xe thì rất có xu thể biến thành hiện trường truyền hình trực tiếp.
Hoắc Vân Tiêu: “Nhà họ Tô có gián điệp.”

Hàng lông mày cau chặt của Tần Nguyễn không hề có dấu hiệu giãn ra: “Gián điệp của nhà ai?”

“Nhà họ Tô đã phái Lâm Hạo tới ám sát anh thì chứng tỏ bọn họ nghi ngờ cậu ta là gián điệp của nhà họ Hoắc.”
“Vậy Lâm Hạo là gián điệp sao?”

“Cô bé, em muốn nghe cái gì?”

“Em hy vọng Tam gia nói thật.”
Thấy cô khẳng định như vậy, nụ cười trên mặt Hoắc Vân Tiêu càng tươi hơn, trong lòng cũng có cảm giác hưởng thụ.

Anh dịu dàng nhìn Tần Nguyễn và trêu tức cô: “Em tin tưởng anh như vậy cơ à?”

Tần Nguyễn gật đầu, khẳng định lại lần nữa: “Em tin tưởng cha của con em sẽ không công trên lưng những vong hồn vô tội.”
Lý Mạn Ninh bay theo Tần Nguyễn xuống phòng ăn ở dưới tầng.

Thấy Hoắc Chi ở dưới, Tần Nguyễn nói với cô ta là một lát nữa mình muốn đi ra ngoài, và bảo cô ta chuẩn bị xe.

Hoắc Chi đi sắp xếp luôn.
Tần Nguyễn để khăn ăn xuống, cô nhìn người đàn ông bên cạnh và nói với giọng khẳng định: “Em hiểu rồi, Lâm Hạo hẳn là người của nhà họ Hoắc, chỉ là tối hôm qua có gián điệp của nhà họ Tô ở đó nên anh không thể không làm ra cảnh tượng muốn giết chết anh ta. Nhưng em thấy tối hôm qua đúng là chủ Hoắc Khương thật sự muốn xử lý Lâm Hạo, nếu như em không xuất hiện thì Lâm Hạo có chết không?”

Hoắc Vân Tiêu mỉm cười, trong mắt toát ra một tia tán thưởng: “Em đoán xem?”

Tần Nguyễn nói bằng giọng khẳng định: “Em đoán Tam gia sẽ không giết Lâm Hạo.”
Tần Nguyễn vừa xuất hiện là Lý Mạn Ninh đã chú ý tới, cô ta lập tức bay qua: “Cuối cùng cô cũng dậy rồi.”

Cô ta đã đợi ở đây suốt đêm, từ lúc mặt trăng lên cao.

Rồi mặt trời mọc ở hướng đông, đợi đến khi mặt trời lên cao gần đến đỉnh đầu, khoảng thời gian này đã tiêu hao gần như cạn kiệt sự kiên nhẫn của Lý Mạn Ninh.
Tần Nguyễn nghi ngờ hỏi: “Vậy tại sao không dọn dẹp bọn họ?”

“Dọn lần này thì còn có lần sau, không bằng đặt người ở dưới mí mắt của mình, như thể sẽ không cần lo lắng quá nhiều nữa. “Thật phức tạp.” Gương mặt tươi cười của Tần Nguyễn nhăn lại: “Chuyện nhà họ Tô phái người ám sát anh, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?”

Hoắc Vân Tiêu cười khẽ, trong giọng nói xen lẫn cả sự lạnh lẽo: “Tối hôm qua anh hai đã sắp xếp đưa cho nhà họ Tô một món quà lớn rồi, cái này gọi là có qua có lại.”
Lời nói cuối cùng của anh sặc mùi chế nhạo và giễu cợt, còn có cả một chút trêu chọc nữa.

Tần Nguyễn bỏ qua sự trêu chọc của anh, cô cau mày tỏ ra không vui, cô nói: “Tam gia, không nên nói lung tung.”

Kiếp trước, đúng là người đàn ông này cả đời không lập gia đình, đến chết vẫn là một người cô đơn.
Dù 2sao anh cũng đã phá giới, là người từng có kinh nghiệm sinh lý bình thường rồi.

Chẳng lẽ vẫn còn phải như một nhà sư 7khổ hạnh, không thể có bất cứ phản ứng nào sao.

Gương mặt Tam gia lộ ra ưu sầu, trong mắt hiện lên sự bất lực.
Không phải sầu vì Tần Nguyễn chạy mất, mà là vì anh lại phải nhờ đến “ngũ cô nương” rồi.
Biểu cảm ghê tởm trên gương mặt Tần Nguyễn biến mất.

Nếu như xuất thân của Tô Tĩnh Thư vi phạm luân lý đạo đức, thì đúng là đáng kinh tởm.

Đương nhiên kẻ đáng kinh tởm không phải là cô ta, dù sao cô ta cũng không có quyền được chọn cha mẹ sinh ra mình, kẻ ghê tởm là gia chủ nhà họ Tô và mẹ ruột của Tô Tĩnh Thư.
Hoắc Vân Tiêu cười tủm tỉm: “Đúng, còn là người tình khá được yêu thích.”

“Vậy người đàn ông khiến anh Dung bị cắm sừng...”

“Không phải là Lâm Hạo, người kia cũng là vệ sĩ của Tô Tĩnh Thư, đã bị cô ta ném vào trong biển cho cá ăn rồi.”
Cô ngước mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “Lâm Hạo thật sự ám sát anh sao?”

“Ừ.” Hoắc Vân Tiêu hững hờ đáp.

Tần Nguyễn cau mày, cô phân tích: “Em luôn cảm thấy một người nguy hiểm như vậy, cho dù là Tam gia tha mạng cho anh ta thì cũng sẽ không yên tâm để anh ta ở lại bên cạnh em, trừ phi có ẩn tình gì đó ở bên trong mà em không biết.”.
Tần Nguyễn trừng mắt nhìn, cô tò mò hỏi: “Món quà lớn gì vậy?”

Hoắc Vân Tiêu đưa tay về phía Hoắc Xuyên ở phía sau, anh ta lập tức đặt máy tính bảng vào tay Tam gia.

Tam gia mở tin tức tối hôm qua ra rồi đưa đến trước mặt Tần Nguyễn: “Tối hôm qua mẹ ruột của Tô Tĩnh Thư gặp tai nạn xe.”
“Chờ tôi ăn sáng xong sẽ đi luôn.”

Hiện giờ Tần Nguyễn đang không biết phải đối mặt với Tam gia như thế nào, nên cô cũng muốn nhanh chóng đi ra ngoài.

Hai tháng ngủ chung giường làm cô suýt nữa quên mất, Hoắc Vân Tiêu cũng là một người đàn ông bình thường.
Tiêu đề tin tức được mở ra trên máy tính bảng là một người phụ nữ họ Tô, vợ của một vị đại gia nào đó, đêm khuya gặp tai nạn xe hơi khi đang đi cùng với người tình.

Tần Nguyễn lướt xuống, nhìn thấy bức ảnh một nam một nữ ngồi trên xe hơi sang trọng hôn nhau say đắm.

Phía dưới còn có một bức ảnh chụp người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đang muốn đè người phụ nữ ra.
Vong hồn bình thường mà gặp phải ánh sáng mặt trời mạnh, hồn thể sẽ tự động bốc cháy, gây tổn thương đến quỷ mệnh.

Lý Mạn Ninh không sợ ánh nắng mặt trời, điều này cho thấy sức mạnh hiện giờ của cô ta đã tăng cao đến mức nào.

Dù là một vong hồn vừa mới chết, hay vong hồn đã chết mấy chục năm cũng không thể so sánh được với cô ta.
Chẳng lẽ bọn họ không thể đi khách sạn à, mà cứ phải trình diễn một màn cay mắt như thế dưới camera giám sát.

Điểm quan trọng là ở tấm ảnh thứ ba, người đàn ông đang lái xe, mà người phụ nữ kia cũng đang trên xe. Hình như bà ta đang tìm kiếm thứ gì đó nên khom người tới gần vị trí tài xế, camera giám sát không thể nhìn thấy phần trên của bà ta.

Người đàn ông tiếp tục lái xe và giữ vô lăng bằng một tay.
Tin tức này khiến Tần Nguyễn nhức đầu, cô còn tưởng rằng nhà họ Hoắc chặt chẽ cẩn thận như vậy thì không có khả năng để người khác sắp xếp gián điệp vào bên trong.

“Tam gia có biết là người nào không?”

Hoắc Vân Tiêu nhẹ vuốt cằm: “Biết.”
“...” Bộ não của Tần Nguyễn thoáng chốc chết máy, khóe môi cô run rẩy, nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêm túc của Tam gia: “Có phải giống như những gì em đang nghĩ không?”

“Có phải thế không nhỉ.” Hoắc Vân Tiêu cười khẽ, giải thích: “Mẹ ruột của Tô Tĩnh Thư không có quan hệ máu mủ với gia chủ nhà họ Tô, chỉ là xưng hô trên danh nghĩa thôi.”

“Thế còn đỡ.”
Tần Nguyễn tiếp tục lướt xuống dưới và đọc toàn bộ tin tức, nội dung của bài báo này không hề che giấu thân phận mẹ của Tô Tĩnh Thư.

Tần Nguyễn ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở bên cạnh, cô cười: “Theo lý mà nói, những tin tức như vậy hẳn sẽ bị đè xuống mới đúng, là nhà họ Hoắc cố ý làm à?”

Hoắc Tam gia nói với thái độ đương nhiên: “Không thì làm sao khiến nhà họ Tô có tổn thất được.”
Tần Nguyễn ra khỏi phòng, 2nhìn thấy Lý Mạn Ninh đang lơ lửng trước cửa sổ sát đất cách đó không xa.

Bên ngoài ánh nắng khá mạnh, cô ta đứng tắm0 trong ánh mặt trời nhưng không hề có phản ứng quá khích như những vong hồn phổ thông khác.

Quỷ là vong hồn của m Phủ , vong hồn lại thuần âm.
Hai má ửng hồng của Tần Nguyễn biến mất, cô nghiêm túc nói: “Để cô đợi lâu rồi.”

Trái tim bối rối vì bị Tam gia trêu chọc đã bị che lấp sạch sẽ.

Lý Mạn Ninh vội vàng hỏi: “Lúc nào chúng ta xuất phát?”
Nhưng không thể không nói, trước khi chết anh là một người cô đơn, sau khi chết lại chôn ở bên cạnh cô và con, cũng coi như là gia đình bọn họ được đoàn viên.

Hoắc Vân Tiêu cười nhẹ không nói gì, có đôi khi anh không thể hiểu được Tần Nguyễn đang kiêng kị điều gì.