Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 408: Hoắc gia



Tần Nguyễn còn chưa kịp có phản ứng thì cảm thấy chỗ tim mình ấm ấm.

Cô chậm rãi cúi đầu, phần mu bàn tay đang cầm chắn của Tam gia đ1ặt ở vị trí trái tim của cô.

Nhìn bàn tay kia đang dán lên da thịt mình, mặt Tần Nguyễn nghệt ra, không kịp có phản ứng gì.Giọng nói ấm áp êm tai ấy cô khiến cô rùng mình nổi cả da gà, Tần Nguyễn chỉ cảm thấy trong đầu mình có thứ gì đó nổ tung.

Cô không thể cưỡng lại được giọng điệu này của Tam gia, trầm thấp nhẹ nhàng, bên trong còn có một chút mập mờ quyến rũ.

Tần Nguyễn đưa tay đẩy Hoắc Vân Tiêu ra nhưng lại bị anh bắt được tay: “Cô bé, em nhìn hai mắt anh đi, có quầng thâm rồi này.”
C2ô bỗng nhận ra rằng vào giờ phút này, cô vậy mà không mặc đồ ngủ, thậm chí còn chẳng có một miếng vải to bằng lòng bàn tay nào ở trên người7!

Thảo nào cô ngủ một giấc này lại thoải mái như vậy, hôm nay tỉnh dậy cũng cảm thấy khác lạ.

Khóe môi Tần Nguyễn hơi giật gi7ật, ký ức tối hôm qua nhanh chóng ùa về.
“Anh ngủ không được ngon à?” Tần Nguyễn lễ phép hỏi lại một câu.

Hoắc Vân Tiêu nghiến răng, anh nở nụ cười vừa bất đắc dĩ, vừa nguy hiểm: “Tối hôm qua em giày vò anh không ít đâu, có phải nên trả nợ cho anh rồi không?”

Tần Nguyễn chớp chớp mắt, giọng yếu thế: “Em ngủ rồi mà.”
Tần Nguyễn giơ chân lên đè vào bụng Tam gia, động tác không hề cố ý khiêu khích.

Nhưng thần sắc trên gương mặt Tam gia lại biến đổi.

Anh nhíu mày, khẽ hô lên một tiếng, có vẻ khá đau đớn.
Mu bàn tay của Tam gia cảm nhận được nhiệt độ cơ thể không phải của anh.

Kèm theo đó là cảm xúc trơn trượt, mềm mại làm lòng người mơ màng, cảm xúc này khiến bàn tay anh khẽ run lên.

Ánh mắt của Hoắc Vân Tiêu rời khỏi cơ thể Tần Nguyễn, anh quay đầu nhìn về phía cửa số sát đất rồi lên tiếng, giọng khàn khàn: “Nguyễn Nguyễn, bên cạnh có quần áo, em mặc vào đi đã.”
Nếu anh muốn làm gì thật thì tối hôm qua đã đè cô ra rồi, cần gì phải đợi đến sáng, đau khổ giày vò cả một đêm như vậy.

Tiếng cười của Tam gia quá vui vẻ khiến Tần Nguyễn bất tri bất giác hiểu ra, người đàn ông này chỉ đang dọa cô, không muốn có suy nghĩ quá nhiều về chuyện này thôi.

Cô hoàn toàn thả lỏng mình, thở phào nhẹ nhõm.
Hình như cô ngủ thiếp đi trong phòng tắm, chuyện sau đó thì cô không nhớ rõ lắm.

Nhì2n tình huống hiện tại thì hẳn là Tam gia bế cô ra khỏi phòng tắm.

Cô vậy mà lại trần truồng, không mặc một thứ gì ngủ chung với Tam 0gia.
Tần Nguyễn quay đầu, nhìn thấy có một bộ đồ mặc ở nhà được gấp gọn đặt ở bên cạnh cô, phía trên cùng là đồ lót.

Cô nhanh chóng ổn định nhịp tim gấp gáp của mình, sau đó đẩy bàn tay còn đang cầm chắn của Tam gia dịch ra.

Tần Nguyễn dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, cô ổn định lại cảm xúc rồi nói khẽ với người đàn ông đang dựa vào đầu giường, mắt nhìn chằm chằm ra cửa sổ sát đất: “Em thay xong rồi.”
Người đàn ông xấu xa này, không những bắt nạt cô, mà còn muốn nhìn thấy cô khóc nữa cơ.

Hoắc Vân Tiêu chịu thua, anh xoay người ngồi sang một bên rồi duỗi tay ra bế Tần Nguyễn ngồi lên đùi mình.

Giọng của anh nhẹ nhàng, cười hỏi: “Nói đi, anh bắt nạt em thì em muốn trả thù thế nào?”
Cũng không phải cô phản cảm việc làm chuyện đó với Tam gia, chỉ là bây giờ đang là thời kỳ đặc biệt, cô không muốn con gặp phải bất cứ nguy hiểm nào vào lúc này.

Hoắc Vân Tiêu cười đủ rồi mới ngẩng đầu lên, để lộ ra gương mặt tươi cười, khóe môi cong cong trông vô cùng quyến rũ.

Bị đôi mắt sâu thẳm đong đầy ý cười của anh nhìn, Tần Nguyễn có cảm giác mình đang bị theo dõi một cách trìu mến.
Tay của Hoắc Vân Tiêu hơi dùng sức, cơ thể Tần Nguyễn nghiêng về phía sau, nằm xuống giường.

Biết cô mang thai, bụng có hơi phồng lên nên anh tận lực không đè lên cô.

Phát giác người đàn ông phía trên nghiêng người ép vào mình, trong đầu Tần Nguyễn vang lên tiếng cảnh báo nguy hiểm, cô vội vàng xin tha: “Tam gia, Tam gia, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, quân tử động khẩu không động thủ nhé!”
Người đàn ông này khi nở nụ cười trông thật đẹp, khiến người ta như được thưởng thức một bữa tiệc về thị giác vậy.

Hoắc Vân Tiêu đưa tay sờ lên mặt Tần Nguyễn: “Cô bé này, tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn thôi, món nợ này anh tạm thời ghi sổ. Nếu có lần sau nữa anh sẽ không dễ dàng buông tha cho em đâu, nợ mới nợ cũ tính luôn một thể đấy.”

Biết người này chỉ dọa mình thôi, Tần Nguyễn tự tin nói: “Anh bắt nạt em.”
Tần Nguyễn xấu hổ trừng mắt với Tam gia, cô mạnh miệng nói: “Ai thẹn thùng chứ!”

Hoắc Vân Tiêu ung dung cười khẽ một tiếng, anh vẫy tay với cô: “Tới đây.”

Tiếng nói của anh quá dịu dàng, giọng điệu lại cưng chiều làm Tần Nguyễn buông lỏng cảnh giác, leo lên giường.
“Hửm?” Hoắc Vân Tiêu không hiểu, anh dừng lại không ép sát nữa.

“Anh nghĩ xem, nếu chúng ta thật sự làm chuyện đó thì rất có thể sẽ thành một xác ba mạng đấy, nói là máu chảy thành sông cũng không đủ đâu, đúng không?”

“Khục khục...” Hoắc Vân Tiêu thật sự không nhịn được nữa phải bật cười.
Tần Nguyễn bóp mạnh hơn, trợn mắt hỏi: “Lần sau còn bắt nạt em nữa không?”

Hoắc Vân Tiêu không thừa nhận, anh vừa cười vừa nói: “Anh có bắt nạt em đâu.”

Trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ cưng chiều, mặc cho Tần Nguyễn muốn làm gì thì làm.
“Sao lại thành anh bắt nạt em?” Hoắc Vân Tiêu véo nhẹ cái mũi của Tần Nguyễn, anh vẫn không buông tha cho cô mà giả vờ tức giận: “Nếu muốn bắt nạt em thì anh phải để em khóc không ngừng chứ, làm sao còn có thể cho em ở đây nói linh tinh được.”

“Anh đang bắt nạt em!”

Tần Nguyễn bị véo mũi nên tiếng nói mang theo giọng mũi rất rõ.
Hoắc Tam gia hừ một tiếng, cười nói: “Muộn rồi!”

Cơ thể anh ép tới gần Tần Nguyễn.

“Tam gia, anh phải bình tĩnh, anh có biết cấu thành ngữ máu chảy thành sông không?”
Tần Nguyễn nhanh chóng đưa tay ra véo mũi của anh.

“Tam gia, có cầu quân tử báo thù mười năm không muộn, vì em là phụ nữ nên không đợi được lâu như vậy, bình thường là cứ báo thù ngay tại chỗ luôn.”

Hoắc Vân Tiêu khẽ nhướng mày, như thể đang hỏi cô chỉ thế này thôi à?
Hoắc Vân Tiêu quay đầu lại, thấy Tần Nguyễn đang đứng bên cạnh giường.

Trông vẻ mặt của cô có vẻ bình tĩnh đấy, nhưng đôi mắt lại không có cách nào nhìn thẳng được, rất chột dạ.

Dáng vẻ này của cô thực sự quá đáng yêu, làm Hoắc Vân Tiêu phải bật cười: “Tối hôm qua lúc ngủ em còn vừa kéo vừa ôm anh, sang hôm nay lại biết thẹn thùng rồi à?”
Tần Nguyễn lập tức thả mũi của anh ra, thậm chí còn cúi đầu xem xét, sợ mình thật sự làm anh bị thương.

Nhưng vừa mới nhìn một cái đã khiến khuôn mặt của Tần Nguyễn suýt nữa biến thành màu cà chua.

“Tam gia! Anh xấu quá đấy!”

Tần Nguyễn kêu ầm lên rồi vội vàng xuống đất, hoảng sợ bỏ chạy mất.

“Rầm!”

Cánh cửa bị đóng sầm.