Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 407: Mỹ nhân đẹp ở xương không ở da, tam gia động lòng



Hoắc Vân Tiêu bật cười, anh bẹo má Tần Nguyễn: “Chỉ giỏi suy nghĩ nhiều.”

Tam gia nâng mắt nhìn Lâm Hạo đang đứng ở bên cạnh Hoắc Khươ1ng, ánh mắt anh trầm tĩnh, vẻ ôn hòa trên gương mặt dần biến mất.

Ánh mắt của hai người va chạm vào nhau ở giữa không trung, một ngườ2i mặt vô cảm, một người mặt không có biểu cảm gì.Hoắc Vân Tiêu đứng ở bên cạnh bồn tắm, dừng bước chân hơi bất ổn của mình lại.

Anh cụp mắt xuống, đập vào mắt là dáng người tuyệt đẹp làm rung động lòng người.

Mỹ nhân đẹp ở xương không phải ở da. Hầu hết mọi người trên thế giới đều có ánh mắt nông cạn, họ chỉ nhìn vẻ bề ngoài chứ không nhìn vào khung xương ở bên trong.
Hoắc Vân Tiêu nắm tay Tần Nguyễn rồi đứng dậy: “Mọi chuyện đã giải quyết xong, không phải em đang buồn ngủ à, 2đi lên lầu nghỉ ngơi thôi.”

“Vâng.”

Tần Nguyễn không có ý kiến gì, chỉ cần Lâm Hạo có thể sống sót là được rồi.
Tam gia0 hơi hất cằm với Hoắc Dịch Dung đang ngồi liệt ở trên ghế sô pha: “Anh hai, không có việc gì cũng nên về nghỉ ngơi đi.”

“Biết rồi.”

Ngoài miệng thì đồng ý, những tư thế ngồi của Hoắc Dịch Dung không thay đổi.
Ý nghĩa sâu xa hơn của những lời này là cần phải chú trọng đến nét đẹp và tài năng ẩn sâu bên trong của người phụ nữ.

Nhưng nhìn thấy khung xương dáng người của Tần Nguyễn rất đẹp, làm Tam gia đã quên mất hàm nghĩa sâu xa của câu này.

Anh cảm thấy Tần Nguyễn không chỉ là điển hình của người có vẻ bề ngoài đẹp, mà khung xương cũng đẹp nốt.
Cô lại hỏi một câu: “Có đáng sợ bằng tôi không?”

Lý Mạn Ninh vô cùng thành thật gật đầu: “Có.”

Động tác khom người thay giày của Tần Nguyễn dừng lại, cô ngẩng lên dở khóc dở cười nhìn Lý Mạn Ninh: “Tôi có thể xử lý cô khiến cô tàn thành tro bụi ngay lập tức, thế mà cô không sợ tôi lại sợ Tam gia, đây là đạo lý gì vậy?”
Tam gia đỡ trán dựa vào đầu giường, vẻ mặt đầy bất lực.

Mượn ánh đèn vàng mờ tối trong phòng, anh nhìn xuống Tần Nguyễn đang ôm lấy cánh tay mình ngủ say sưa, dáng vẻ tín nhiệm và ỷ lại.

Nhìn một lúc lâu, cuối cùng anh không nhịn được vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt xuôi theo sống mũi của Tần Nguyễn.
Đến lúc anh đi ra thì Tần Nguyễn vẫn còn đang ngâm mình trong bồn tắm, chưa ra ngoài.

Hoắc Vân Tiêu nằm lên giường vừa đợi Tần Nguyễn vừa xem tin tức hôm nay của các gia tộc lớn và thế gia do thuộc hạ gửi tới.

Một lát sau, vẫn không thấy Tần Nguyễn có động tĩnh gì, Tam gia bắt đầu đứng ngồi không yên.
Nếu là lúc bình thường thì chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho cô.

Nhưng vì đau lòng Tần Nguyễn mang thai giai đoạn trước cực khổ, nên Tam gia chỉ có thể để mặc cho cô vô thức khiêu khích anh như vậy.

Đốt lửa xong rồi không chịu trách nhiệm, đây cũng không phải là lần đầu tiên Tam gia trải nghiệm loại tra tấn thống khổ này.
“Cô bé, em không sao chứ?”

Lần này vẫn không được đáp lại, Hoắc Vân Tiêu đề tay lên cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra.

Tần Nguyễn đang ngâm mình trong chiếc bồn tắm mà năm sáu người lớn cùng vào cũng không cảm thấy chen chúc, chiếc bồn tắm đối diện thẳng với cửa nên Hoắc Vân Tiêu vừa vào đã nhìn thấy ngay.
Tâm tình trập trùng quá lớn khiến đầu óc anh ta không nhảy số kịp.

Sau khi Tam gia và Tần Nguyễn đi lên lầu, Hoắc Dịch Dung mới đứng dậy, thong dong bước đến trước mặt Lâm Hạo.

Anh ta nhìn Lâm Hạo bằng ánh mắt phức tạp và nghiền ngẫm: “Lâm Hạo?”
Đây là tình huống chưa từng xảy ra sau khi cả hai sống chung.

Cơ thể Hoắc Vân Tiêu lập tức cứng đờ, cảm giác khô nóng vừa mới được làm dịu đi dường như lại có chiều hướng xông lên đầu anh một lần nữa.

Cô bé này đúng là khó chơi mà.
Sau đó, Tam gia trôi qua cả đêm có thể nói là khổ sở không chịu nổi.

Lúc này lập tức thể hiện ra sự dịu dàng của một người đàn ông chín chắn.

Nếu đổi thành Tam gia tuổi mới đôi mươi, trong người vẫn còn một bầu nhiệt huyết, có chút bốc đồng và lỗ mãng thì sợ là tối hôm nay Tần Nguyễn phải nếm chút khổ sở rồi.
Hoắc Vân Tiêu tránh người sang một bên để cô đi vào phòng tắm: “Nhiệt độ vừa phải, em vào đi.”

“Vâng!”

Tần Nguyễn đi vào bên trong rồi đóng cửa, Tam gia vừa định hỏi có cần giúp một tay không thì cửa phòng tắm đã bị đóng lại rồi.
Lâm Hạo đưa mắt nhìn Hoắc Dịch Dung một cái, sau đó rủ mắt xuống, giữ im lặng.

Tần Nguyễn không có ở đây, Lâm Hạo lại biến thành tên hũ nút.

Hoắc Dịch Dung duỗi đầu ngón tay ra nhấc cằm của Lâm Hạo lên, gương mặt tuấn tú lộ ra biểu cảm tàn nhẫn.
Hoắc Vân Tiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say sưa của Tần Nguyễn rồi cầm chiếc khăn ẩm ướt đi vào phòng tắm.

Nửa tiếng sau.

Hoắc Vân Tiêu đi ra, sắc mặt anh hơi đỏ và hơi thở có một chút hỗn loạn.
“Trên người anh ta có thứ khiến tôi e ngại, tôi không biết phải nói thế nào, nói chung là rất đáng sợ.”

Có vẻ như Lý Mạn Ninh thật sự rất sợ hãi, linh hồn của cô ta còn hơi run rẩy.

Tần Nguyễn không chỉ nghe qua một con quỷ nói những lời như thế.
Hoắc Chi đưa mắt nhìn ba người họ biến mất ở cửa, cô ta cũng nhấc chân đi về phía căn phòng ở tầng một.

Tần Nguyễn về đến phòng rồi mới nhớ ra bên cạnh mình còn có một con quỷ.

Tam gia biết cô mệt mỏi nên đã tự mình đi vào phòng tắm chuẩn bị nước tắm cho cô.
Nằm trong chiếc chăn mỏng, hưởng thụ cảm giác thoải mái dễ chịu được ấm áp bao quanh.

Tần Nguyễn duỗi tay ra ngoài chắn, không quan tâm đến hình tượng mà duỗi lưng một cái, miệng phát ra âm thanh nỉ non.

âm thanh này làm Hoắc Vân Tiêu đang ngồi ở bên cạnh chú ý tới, trong sắc mặt anh không được tốt lắm, vừa nhìn là biết bị thiếu ngủ.
Tần Nguyễn ngồi ở bên giường cởi áo khoác, cô hỏi Lý Mạn Ninh đang đứng ở cửa: “Cô đứng xa như vậy làm gì?”

Lý Mạn Ninh dùng ánh mắt ai oán nhìn Tần Nguyễn, cô ta than thở: “Người đàn ông bên cạnh cô thật đáng sợ.”

“Đáng sợ chỗ nào?” Tần Nguyễn không hề có cảm giác Tam gia đáng sợ.
Thứ mùi hương này khiến Hoắc Vân Tiêu nhớ tới cuộc mây mưa trong khách sạn Hoàng Đình ba tháng trước.

Khi đó, Tần Nguyễn yêu kiều, quyến rũ đến mê người.

Càng đến gần, mùi thơm thoang thoảng tràn vào khoang mũi càng khiến người ta say mê.
Anh đứng dậy xỏ dép, nhanh chân đi về phía phòng tắm.

“Thùng thùng...”

“Nguyễn Nguyễn?”
Còn nhớ người tài xế chết oan đợt trước cũng nói ông ta e ngại khí tràng trên người Tam gia.

Tần Nguyễn nói với Lý Mạn Ninh: “Lát nữa chúng tôi đi ngủ, cô tự tìm một chỗ đợi đi. Ngày mai dậy tôi sẽ dẫn cô đi gặp mấy người, để xem có thể tìm được Tiểu Bảo của cô không.”

“Được!”
Anh đặt điện thoại sang một bên, khoanh tay, ngồi nhìn mọi cử động của Tần Nguyễn.

Khoảng mấy phút sau, cô bé này mới miễn cưỡng mở mắt ra, ánh mắt rất tỉnh táo và lý trí.

Tần Nguyễn vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt của Hoắc Vân Tiêu, hai mắt anh có quầng thâm, sắc mặt mệt mỏi.
Trước khi đi, Tần Nguyễn vẫy tay với Lâm Hạo: “Anh Hạo, ngày mai gặp.”

Lâm Hạo trợn trừng mắt, không nói nên lời.

Anh ta cứ thế trơ mắt nhìn Tần Nguyễn chỉ cần nói vài câu là giữ lại được mạng của anh ta.
Gần như Tần Nguyễn vừa dứt lời là Lý Mạn Ninh biến mất luôn.

Hoắc Vân Tiêu đi ra khỏi phòng tắm, anh nhìn về phía cửa, nghi ngờ hỏi: “Cô bé, em đang nói chuyện với ai thế?”

Tần Nguyễn để chân trần, cô giẫm chân lên mặt thảm trong phòng ngủ và đi vào phòng tắm: “Không có ai ạ, anh xả xong nước rồi à?”
Hoắc Vân Tiêu không kịp thu lại vẻ lo lắng trên mặt, anh nhìn Tần Nguyễn ngủ say trong bồn tắm, đầu lệch sang một bên mà không biết nói gì nữa.

Khuôn mặt cô điềm tĩnh mềm mại, ngủ say sưa ngon lành.

Thấy Tần Nguyễn không xảy ra chuyện gì, Hoắc Vân Tiêu mới nhẹ nhàng thở ra.
Anh cong môi cười, nghĩ bây giờ cơ thể Tần Nguyễn vẫn chưa nặng nề nên chưa cần anh hỗ trợ.

Chờ qua một thời gian ngắn nữa bụng cô lớn hơn một chút, tự tắm rửa một mình sẽ rất tốn sức.

Hoắc Vân Tiêu quay người, cầm một bộ quần áo sạch đi vào phòng tắm ở phòng ngủ phụ.
“Hãy cho một câu không biết.” Hoắc Dịch Dung bị chọc giận tức quá mà bật cười.

Đối mặt với gương mặt như người chết của Lâm Hạo, Hoắc Dịch Dung thấp giọng cảnh cáo: “Tôi chẳng cần biết cậu là ai, nhưng cậu phải nhớ kỹ nơi này là nhà họ Hoắc! Nếu như sau này mà tôi phát hiện ra cậu có bất cứ tâm tư xấu xa nào, thì cho dù em dâu có xin, tôi cũng sẽ không để cậu toàn thấy đâu”

Lâm Hạo cụp mắt xuống, không nói một lời.
Tuy nhiên, dáng người uyển chuyển tuyệt đẹp của đối phương lộ ra trước mắt Tam gia, khiến anh bất giác nuốt nước bọt, đôi mắt sâu thẳm cũng tối xuống.

Anh rũ mắt xuống rồi đi vào phòng tắm, tiện tay lấy chiếc khăn tắm trên kệ và đi về phía Tần Nguyễn đang ngủ say.

Trong phòng tắm thoang thoảng mùi thơm, là mùi sữa tắm cùng mùi hương riêng biệt trên người Tần Nguyễn, hai thứ mùi hòa quyện vào với nhau.
Nếu thật sự phải xử lý người nào thì cũng đưa đến khu hình phạt, nơi đó có người cũng có nơi chuyên môn xử lý, chứ tuyệt đối sẽ không xử lý tại chỗ ở của các chủ nhân.

Hoắc Khương nhìn Lâm Hạo từ trên xuống dưới, ông ta giật giật khóe môi rồi nói: “Cậu đi theo tôi.”

Lâm Hạo đuổi theo bước chân của Hoắc Khương, rời khỏi căn biệt thự của Tam gia. Hoắc Xuyên ở lại dặn dò Hoắc Chi vài câu rồi cũng bước nhanh đuổi theo.
Giờ phút này dùng câu “Mỹ nhân đẹp ở xương không phải ở da” để hình dung cô thì không có gì thích hợp hơn.

Một cô gái nhỏ như vậy nhưng lại có ngoại hình hút hồn và quyến rũ đến thế.

Hoắc Vân Tiêu hít sâu một hơi rồi nhắm chặt hai mắt lại.
Cửa phòng tắm bị gõ vang, nhưng dù có gọi thế nào thì người ở bên trong cũng không đáp lại.

Hoắc Vân Tiêu nhíu mày, mặt lộ vẻ lo lắng.

“Thùng thùng...”
Liếc nhìn Tần Nguyễn đã đổi tư thế, đang nằm ngủ trên giường mà Tam gia chỉ biết thở dài yếu ớt.

Anh đưa tay lên tắt đèn phòng tắm, rồi đi đến trước giường hạ độ sáng của đèn trong phòng ngủ.

Dưới ánh đèn mờ tối, Hoắc Vân Tiêu ngồi xuống bên cạnh Tần Nguyễn.
Trước khi chết lại đụng phải thiếu phu nhân vừa về nhà.

Chỉ cần lệch vài giây thôi là Lâm Hạo đã phải đến khu hình phạt để chịu tra tấn rồi.

Còn chuyện trước đó Nhị gia nói đem đi bón phân cho vườn hoa chẳng qua chỉ là đe dọa Lâm Hạo thôi, sẽ không bao giờ có bất kỳ rác rưởi nào trong khu vườn của nhà họ Hoắc.
Hoắc Vân Tiêu liếc sang Hoắc Khương, anh trầm giọng ra lệnh: “Dẫn cậu ta đi tắm rửa7 sạch sẽ, về sau Lâm Hạo sẽ đi theo bên cạnh phu nhân.”

“Vâng, Tam gia.”

Hoắc Khương thu lại vẻ ngạc nhiên trên mặt, ông ta cú7i đầu đáp lời Tam gia.
Hôm sau.

Lúc mặt trời lên cao, Tần Nguyễn mới tỉnh dậy.

Cô đã tỉnh, nhưng hai mắt vẫn lười biếng nhắm nghiền.
Đối mặt với gương mặt có vẻ khinh thường, mỉa mai của Lâm Hạo, ánh mắt Hoắc Nhị gia tối xuống.

Hoắc Dịch Dung tỏ ra khinh miệt, giọng điệu chất vấn: “Cậu cũng có bản lĩnh đấy, em ba nhà tôi không giết cậu có phải là vì ở trên người cậu còn cất giấu bí mật gì không?”

Lâm Hạo bị ép ngẩng đầu lên, sắc mặt anh ta rất bình tĩnh, anh ta nói: “Không biết.”
Hoắc Dịch Dung xùy một tiếng, thả cằm của Lâm Hạo ra rồi đi sượt qua anh ta.

Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại ba thủ lĩnh Ám bộ là Hoắc Khương, Hoắc Xuyên, và Hoắc Chi, cùng Lâm Hạo mà các chủ nhân đã giao cho bọn họ.

Phải nói, Lâm Hạo thật sự rất may mắn.
Hoắc Vân Tiêu ôm cô rồi cẩn thận đặt cô nằm xuống giường, sau đó kéo tấm khăn ẩm ướt ra, lấy chiếc chăn mỏng bên cạnh đắp lên người Tần Nguyễn.

Một loạt các động tác nước chảy mây trôi, không hề có tí dây dưa dài dòng nào.

Cơ thể đẹp như một tác phẩm nghệ thuật bị một tấm chăn mỏng che chắn.
Cô trừng mắt nhìn, cực kỳ ngạc nhiên hỏi: “Tam gia, anh chưa đi à.”

Bình thường lúc cô tỉnh dậy thì Tam gia đã không còn ở bên cạnh rồi.

Hôm nay bỗng dưng nhìn thấy anh khiến Tần Nguyễn có cảm giác thật lạ.

Hoắc Vân Tiêu hơi cong khóe môi cố gắng nở một nụ cười, nhưng lại quá miễn cưỡng.

Anh bất đắc dĩ nói: “Anh cũng muốn đi lắm, nhưng có một cô bé mệt quá ngủ mà vẫn không chịu thả người.”