Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 406: Hoắc tam gia



Sau trận chiến đó, ở khu tây, Tần Nguyễn được Lục gia che chở nên dần dần không ai dám có ý đồ với cô.

Hôm nào đó1 đụng phải một vài gã đui mù muốn tìm tai vạ, thì cô đương nhiên sẽ không nương tay rồi.

Điều đáng tiếc duy nhất2 chính là, từ sau trận đấu ở sàn đấm bốc ngầm hôm ấy, Lâm Hạo biến mất khỏi khu tây.Có thể còn sống, ai lại muốn đi chết chứ.

Lâm Hạo trợn to mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay vươn ra của Tần Nguyễn.

Một lúc sau anh ta mới chậm rãi vươn tay ra.
Ngay tại lúc tay của Lâm Hạo sắp đụng vào đầu ngón tay của Tần Nguyễn, Hoắc Khương lại đi đến bên cạnh Lâm Hạo, ông ta nói với Tần Nguyễn: “Thiếu phu nhân, sức lực của tên này lớn lắm, để tôi đi.”

Ông ta đỡ Lâm Hạo từ dưới đất đứng lên, thái độ thân thiện, không còn hung thần ác sát giống như trước đó.

Tần Nguyễn liếc nhìn động tác của Hoắc Khương, trông thì như đang đỡ Lâm Hạo, nhưng thực chất ông ta đang bí mật kiềm chế đối phương, phòng ngừa anh ta ra tay đánh lén.
Cô biết rõ hậu quả nếu hôm đó đối phương không nhường cho mình.

Lục gia tuyệt đối nói được làm được, sẽ không buông tha cho cô, cho dù cô có chết rồi thì gã cũng sẽ dùng mọi cách để có được thứ mình muốn từ cô.

Đối phương là một kẻ điên, gã tâm thần, độc ác vô cùng.
Tần Nguyễn cự tuyệt: “Để giải quyết xong chuyện này đã.”

Cô xoay đầu vẫy tay với Lâm Hạo: “Anh Hạo, tới đây ngồi.”

Hoắc Khương buông Lâm Hạo ra, nhưng anh ta đứng yên tại chỗ, cất giọng khàn khàn nói: “Không dám.”
Hoắc Dịch Dung khẽ cau mày: “Anh đoán là nhà họ Tô biết nhà chúng ta cài gián điệp ngầm vào nhà họ.”

Tam gia gật đầu: “Cũng gần như thế.”

Hoắc Dịch Dung xoa cằm, trên mặt lộ vẻ trầm tư: “Cái tên vừa bị lôi đi là đối tượng bị Tô Tĩnh Thư tình nghi?”
Tính cách hoang dã và lưu manh khi còn ở khu tây đã được thu lại, gần như không thể tìm thấy bất cứ dấu vết nào trên người cô, thậm chí khí chất cũng thay đổi.

Anh ta nhếch miệng cười rồi nói với Tần Nguyễn: “Xem ra cô sống tốt đấy, không cần tiếp tục lo lắng đề phòng nữa.”

Đôi mày thanh tú của Tần Nguyễn nhẹ nhàng nhếch lên, trên môi cô nở nụ cười nhẹ: “Tôi bây giờ không phải là Tần Tiểu Ngũ của khu tây nữa, hãy gọi tôi là Tần Nguyễn, mấy chuyện chém chém giết giết trước đây không ảnh hưởng gì đến tôi cả.”
Sau đó Tần Nguyễn đã nhiều 7lần nghe ngóng tin tức, cũng đi tới hỏi Lục gia về Lâm Hạo, nhưng Lục gia không nói cho cô biết là Lâm Hạo đã đi đâu.
Không chịu nổi sự truy hỏi nhiều lần của Tần Nguyễn, Lục gia không kiên nhẫn được nữa đành nói với cô rằng gã biế2t thừa Lâm Hạo đã nhường cô, nhưng gã chưa hề giận lây anh ta.

Biết Lục gia không làm khó Lâm Hạo, Tần Nguyễn yê0n lòng.

Và cô vẫn luôn giữ ân tình của Lâm Hạo ở dưới đáy lòng.
Hoắc Dịch Dung chửi thề một tiếng, sau đó uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.

Anh ta đặt ly rượu xuống bàn, giọng điệu trầm thấp và có phần không thể tưởng tượng nổi: “Những chuyện nhà họ Tô làm trong năm nay đúng là bất ngờ, bọn họ đang định được ăn cả ngã về không đấy à?”

Tam gia khẽ xì một tiếng: “Đây chẳng phải là chuyện rất rõ ràng rồi à.”
Cô hiện tại đã có đầy đủ vốn liếng, không còn bị giới hạn bởi cuộc sống bất an và nước sôi lửa bỏng như trước đây.

Lâm Hạo cười, tiếng cười buồn bã và có chút cô đơn: “Rất tốt, cô vốn dĩ không nên sống trong môi trường hỗn tạp vàng thau lẫn lộn như khu tây.”

“Nhưng tôi vẫn sống ở đó mười tám năm, và mặc dù tôi đã suýt chết vài lần thì cũng không thể phủ nhận rằng, những ngày tháng vui vẻ ngắn ngủi trong cuộc sống của tôi là ở nơi đó.”
Trên mặt Tam gia cũng tỏ ra nghi hoặc, ánh mắt anh hết nhìn Tần Nguyễn rồi lại nhìn Lâm Hạo, sau đó như hiểu ra điều gì, sắc mặt anh trở nên rõ ràng.

Tần Nguyễn nhìn thấy hết biểu cảm của hai người, cô chủ động chào hỏi: “Tam gia, anh Dung.”

Hoắc Dịch Dung vuốt cằm, trầm giọng hỏi Hoắc Khương: “Chú Khương, tại sao lại mang tên này về?”
Hoắc Dịch Dụng cười khẩy một tiếng, đôi mắt thâm thúy và nguy hiểm nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo, như đang muốn nói may là mi thức thời đấy.

Tần Nguyễn cũng không ép, cô giải thích với Hoắc Vân Tiêu: “Có thể Tam gia không biết, ba năm trước anh Hạo từng có ơn với em, năm đó em... Được anh Hạo cố ý nhường trong một trận đấu ở sàn đấm bốc ngầm, giúp em né tránh được sự dây dưa của Lục gia, bao nhiêu năm qua em vẫn luôn ghi nhớ ân tình của anh ấy.”

“Em không biết vì nguyên nhân gì mà anh ấy đến ám sát anh, nhưng nếu như tội không đáng chết thì xin anh tha cho anh ấy một mạng, còn nếu trong đó liên lụy tương đối phức tạp thì Tam gia coi như em chưa từng nói lời này.”
“Em ba này, em nói xem Tô Tĩnh Thư chơi chiêu này là có mục đích gì?”

Hoắc Tam gia lắc ly rượu trong tay, tư thế miễn cưỡng tựa trên thành ghế sô pha thoải mái.

Anh hơi nhướng mắt nhẹ nhàng nhìn Hoắc Dịch Dung: “Anh hai thật sự không biết?”
Sống sót, cả đời sẽ được hưởng tiền tài vô tận, chết rồi thì chẳng còn gì nữa.

Từ xưa đến nay đã như vậy rồi.

Thế thì xem như trong 30 người kia không có gián điệp ngầm của nhà họ Hoắc đi.
Giống như nhớ tới cái gì đó, Hoắc Dịch Dung nhíu mày hỏi: “Gián điệp ngầm của nhà họ Hoắc có nằm trong 30 người này không?”

Tam gia nhìn chăm chú vào chất lỏng màu đỏ bên trong ly rượu, anh chưa đáp lại.

Một lát sau anh mới nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có.”
Thì ra người mà Tần Nguyễn lấy chính là Hoắc Tam gia, anh ta còn tưởng rằng là Hoắc Nhị gia cơ.

Lâm Hạo cũng tự hiểu rằng, bên cạnh Tần Nguyễn không có vị trí của anh ta.

Hoắc Nhị gia và Hoắc Tam gia có thân phận cao quý như vậy, anh ta không có gan cùng ngồi ngang hàng với họ.
“Vâng.”

Trong phòng khách.

Hoắc Dịch Dung và Hoắc Vân Tiêu đang nói chuyện về nhà họ Tô.
Lâm Hạo biết rõ cái tay duỗi ra này của Tần Nguyễn đại biểu cho cái gì.

Cái mạng rẻ tiền của anh ta coi như tạm thời giữ lại được.

Anh ta không cho rằng Tần Nguyễn là người lương thiện, lần này cô ra tay cứu anh ta có lẽ phần lớn là vì anh ta đã nhường có trong trận đấu ở chỗ Lục gia hồi còn ở khu tây.
Cảm giác vị diệu ở trong lòng Hoắc Dịch Dung biến mất, anh ta thở dài: “Cô ả Tô Tĩnh Thư này đúng là đồ điện, giết địch một nghìn cũng tự tổn hại tám trăm.”

Tam gia cười: “Tiếp sau đây, nhà họ Tô sẽ không có thời gian nhìn chằm chằm vào nhà họ Hoắc đầu. Tiêu Văn Nhu lấy Nam Cung Sưởng, ba nhà này sẽ bắt đầu cuộc sống loạn cào cào trong một khoảng thời gian ngắn đấy.”

Nhắc đến nhà họ Tiêu, trên gương mặt đẹp trai của Hoắc Dịch Dung lộ ra biểu cảm háo hức: “Cô nàng Tiêu Văn Nhu này cũng rất ác độc nhé, vì nhà họ Tiêu mà tự hủy hình tượng trong nhiều năm, còn đem mình gả cho gã súc sinh tâm lý âm u biến thái.”
Hoắc Tam gia nghe vậy, khuôn mặt đẹp đẽ cao quý lộ ra vẻ châm chọc: “Ban ngày hôm nay, nhà họ Tô mới thanh lý một đám khoảng chừng 36 người, tính cả tên vệ SĨ vừa rồi là 37 người.”

Hoắc Dịch Dung nghe vậy mà câu chặt mày, vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm túc: “Tất cả đều đã chết?!”

Trong mắt Tam gia lướt qua tia sáng lạnh lẽo: “Xử lý cực kỳ sạch sẽ, không hề để lại bất cứ dấu vết gì.”
Tần Nguyễn không cho Hoắc Khương cơ hội mở miệng, cô giải thích với Hoắc Dịch Dung: “Anh Dung, là em bảo đưa anh ta tới đây đấy.”

Cô đi đến và ngồi xuống bên cạnh Tam gia, mắt nhìn vào ly rượu đỏ trong tay anh, gương mặt xinh đẹp của cô xuất hiện biểu cảm trêu tức: “Tam gia nhàn hạ thoải mái thật đấy.”

Hoắc Vân Tiêu đặt ly rượu trong tay xuống rồi liếc nhìn sang bên cạnh.
“Ném đá dò đường, tiện thể giải quyết người không thể hoàn toàn tin tưởng ở bên cạnh.” Giọng Tam gia rất bình tĩnh.

Hoắc Dịch Dung không khỏi cảm thán: “Với người bên gối mà cũng nhẫn tâm như vậy, cô ả Tô Tĩnh Thư này đúng là độc ác thật đấy.”

Nhưng nếu muốn so lòng dạ đen tối độc ác thì Tô Tĩnh Thư còn chưa thấm vào đâu.
Tần Nguyễn đi đến trước mặt Lâm Hạo, cô khom người vươn tay ra với anh ta.

Lâm Hạo nhìn đôi tay mảnh khảnh được bảo dưỡng tốt ở trước mặt, trên mu bàn tay vẫn còn những vết sẹo cũ để lại.

Ánh mắt anh ta hơi sáng lên, trong đôi mắt ảm đảm khôi phục lại tia hy vọng sống sót.
Anh nhìn thấy rõ vẻ mệt mỏi trên gương mặt của Tần Nguyễn.

Hoắc Vân Tiêu kéo tay của Tần Nguyễn rồi dịu dàng hỏi: “Có cần gọi một cốc nước hoa quả không?”

Tần Nguyễn lắc đầu: “Thôi, em hơi mệt, muốn đi ngủ.”
Sau đó cô đảo mắt nhìn Hoắc Khương và Lâm Hạo đứng phía đối diện.

Cô đưa tay chỉ vào Lâm Hạo rồi nói với Hoắc Vân Tiêu: “Tam gia, người này có quen biết đã lâu với em, lỗi lầm của anh ta có cơ hội được sống sót không?”

“Có.”
Tam gia hơi nhướng mày, nhưng không lên tiếng.

Đúng lúc này Tần Nguyễn đi tới, phía sau cô là Hoắc Xuyên, Hoắc Chi, Hoắc Khương và Lâm Hạo.

Nhìn thấy Lâm Hạo, nụ cười trên mặt Hoắc Dịch Dung biến mất, ánh mắt anh ta hơi tối xuống.
Vừa rồi anh ta nghe thấy Hoắc Khương gọi Tần Nguyễn là thiếu phu nhân.

Tần Tiểu Ngũ từng khuynh đảo khu tây, giờ lại lắc mình biến hóa thành thiếu phu nhân của nhà họ Hoắc.

Mà nhà họ Hoắc ở cái đất thủ đô này có địa vị gì, quyền thế gì thì đến ngay cả người dân bình thường cũng biết.
Gần như là Tần Nguyễn vừa nói xong, Hoắc Vân Tiêu đã đồng ý ngay tắp lự.

Tần Nguyễn nhíu mày, cô hơi mỉm cười nhìn anh: “Sao anh dứt khoát thế?”

“Chỉ cần phu nhân vui vẻ là được rồi.” Hoắc Vân Tiêu xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng tràn ngập sự cưng chiều: “Buồn ngủ thì đi lên tầng nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai lại nói?
Nhìn thái độ này của anh, Hoắc Dịch Dung không quá tin tưởng: “Thật sự không có?!”

Đôi mắt Tam gia sâu thăm thẳm, trên môi anh nở một nụ cười giễu cợt: “Cho dù là có, thì ở giây phút bị nhà họ Tô thanh lý, bọn họ đã không còn là gián điệp ngầm của nhà họ Hoắc nữa.”

Vẻ mặt Hoắc Dịch Dung rất khó coi, anh ta biết từ cái ngày những gián điệp ngầm kia được gửi đi sẽ phải đối mặt với cuộc sống cận kề cái chết, cho đến khi bọn họ hoàn thành công việc trở lại thì mới được tính là thực sự trở về nhà họ Hoắc.
Đôi môi mỏng xinh đẹp của Tam gia khẽ mở ra: “Anh xem phụ nữ trong các gia tộc lớn và thế gia có mấy ai không hung ác, trên tay còn sạch sẽ? Chưa biết chừng máu vấy trên tay bọn họ còn nhiều hơn cả chúng ta ấy chứ.”

Những lời nói này sắc bén đến mức không ai có thể phản bác.

Hoắc Dịch Dung đỡ trán, cười khổ: “Một cô ả Tô Tĩnh Thư, một cô nàng Tiêu Văn Nhu, hai cô này cộng lại làm anh cũng thấy mặc cảm.”
Hoắc Vân Tiêu cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tần Nguyễn, anh cười ấm áp và bảo: “Nếu cậu ta đã là ân nhân của em thì anh nỡ lòng nào không tha cho cậu ta được chứ. Chẳng qua chỉ là một kẻ râu ria mà thôi, bắt cậu ta lại cho em cũng tốt, sau này cứ để cậu ta đi theo bên cạnh em đi.”

Vẻ mặt của Tần Nguyễn hơi thay đổi, cô nhìn đi nhìn lại giữa Hoắc Vân Tiêu và Lâm Hạo, sau đó cô cười nói: “Sao em nghe lời này của Tam gia mà lại cảm thấy không được bình thường nhỉ.”

Hoắc Vân Tiêu giữ nguyên vẻ mặt: “Không bình thường ở chỗ nào cơ?”

Tần Nguyễn sờ cằm, bắt đầu phân tích: “Nếu anh Hạo là nhân vật nguy hiểm thì anh tuyệt đối sẽ không để anh ấy ở lại bên cạnh em. Nhưng nếu không nguy hiểm, Tam gia lại không giống là một người dễ dàng lấy mạng của người khác.”

Hoắc Vân Tiêu nheo nheo mắt, nụ cười trên môi cũng sâu hơn mấy phần: “Chẳng phải Nguyễn Nguyễn vừa mới nói cậu ta là ân nhân của em hay sao?”