Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 416: Địa chủ minh vương, phá lệ mềm lòng khoan dung



Thấy bóng dáng của bọn họ nhạt dần, Lý Mạn Ninh bỗng nhiên hất tay Tần Nguyễn, đuổi theo.

“Tiểu Bảo!!!” Không phải không muốn phản kháng, mà là khi đối mặt với cha mẹ mình chắc chắn sẽ luôn có sự đắn đo.

Nhưng kết quả chỉ là một trò đùa, khiến lòng hiếu thảo của cô ta cũng biến thành nực cười.
Nhưng1 cô ta vồ hụt, căn phòng khách trống rỗng, không còn nhìn thấy bóng dáng hai gã sứ giả và Tiểu Bảo nữa.

Lý Mạn Ninh 2thẫn thờ nhìn theo hướng Tiểu Bảo biến mất, đôi mắt đỏ như máu dần dần chuyển thành màu đen, rõ ràng là một con quỷ nhưng lạ7i như cái xác không hồn.
Quanh người Lý Mạn Ninh xuất hiện thứ khí tràng âm trầm kinh khủng, mái tóc dài của cô ta không có gió mà tự tung bay, đồ đạc trong phòng khách của nhà họ Kiều khẽ rung chuyến.

Dấu hiệu cuồng hóa của Lý Mạn Ninh hết sức rõ ràng, sức mạnh bị cô ta áp chế quá mức lúc trước, tại giờ phút này tất cả đều được phóng thích ra.
Lý Mạn Ninh nhíu mày, lại lắc đầu: “Tôi không biết.”

Tần Nguyễn cười khẽ: “Tôi cũng không biết.”
Tần Nguyễn tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Chú Kiều, chú làm gì vậy?”

Kiều Cửu và Lâm Hạo trốn ở đằng sau ghế sô pha thì cô còn có thể hiểu được, nhưng Kiều Nam Uyên cũng làm theo thì đúng là lạ thật đấy.
“Tất nhiên là muốn rồi, dù có khiến tôi tan biến thì tôi cũng không tiếc!”

Cô ta bị mất khống chế còn không phải là bởi vì chuyện Tiểu Bảo không có một hồn ba phách sao.
Tìm mãi cô mới nhìn thấy ba khuôn mặt thò ra khỏi ghế sô pha.

Kiều Nam Uyên, Kiều Cửu và Lâm Hạo đang ngồi xổm ở đằng sau ghế sô pha, bọn họ đang nhìn Tần Nguyễn và Lý Mạn Ninh. Ba cặp mắt không chớp lấy một cái, nếu không phải con người của bọn họ đang chuyển động thì Tần Nguyễn còn cho là bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi cơ.
Tần Nguyễn nâng hai tay lên bẩm quyết, lực Minh Thần đánh vào hồn thể của đối phương.

Luồng sát khí ngút trời trong phút chốc tan biến, phòng khách yên tĩnh trở lại.
Tần Nguyễn vuốt ve bụng mình, cô cất tiếng nói, giọng trầm thấp, lạnh nhạt: “Chỉ có đưa Tiểu Bảo đi mới có thể có được tương lai tốt đẹp hơn.”

Sắc mặt của Lý Mạn Ninh rất dữ tợn: “Thằng bé làm gì còn có tương lai nữa, như ma như quỷ thế kia thì lấy đâu ra tương lai? Cho dù có luân hồi chuyển thế cũng không có được kết cục tốt đẹp! Tại vì sao thế giới của mẹ con chúng tôi lại toàn màu u ám như thế, tại sao thế giới này lại bất công với chúng tôi, vì sao bất hạnh lại cứ ập đến trên đầu của chúng tôi chứ?!”
ỖHồn thể của Lý Mạn Ninh như được gột rửa, luồng khí màu đen quấn quanh hồn thể của cô ta bay ra rồi từ từ biến mất trong hư không.

Tần Nguyễn nhìn thấy thế cũng vui mừng: “Sau khi chết, cô có thể được Địa Phủ mở cửa sau cho như thế, còn gặp được tôi, nói không ngoa đây chính là cuộc sống mới của cô, đừng để những đau khổ và phiền muộn trong quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại của cô.”
Lâm Hạo lấy tay che trước ngực, anh ta nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt vô cùng ai oán, anh ta nói: “Tần Tiểu Ngũ, nếu hôm nay tôi mà xảy ra chuyện gì, dù có làm quỷ tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô.”

Tần Nguyễn trêu anh ta: “Anh làm người đủ rồi nên muốn làm quỷ à?”
“Khụ khụ...” Kiều Nam Uyên đứng thẳng người, không được tự nhiên mà họ hai tiếng.

Ông ta vỗ vỗ đầu Kiều Cửu: “Còn không phải do con bé này sợ tôi bị m Sai bắt đi, nên lôi kéo tôi núp vào đây.”
Đôi mắt thâm thúy đen láy của Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào Lý Mạn Ninh: “Vận mệnh của cô không có cái gì công bằng hay không công bằng, cam tâm hay không cam tâm cả, nhân quả đã được quyết định từ lâu. Nhân sinh không phải cứ dùng cảm khái và hối hận, hoặc là cô nổi điên phát cuồng lên là có thể quay trở về quá khứ để làm lại.”

“Việc cô cần làm bây giờ là phải làm sao để thay đổi vận mệnh trong tương lai của Tiểu Bảo. Trên đời này, người bị oan khuất và có cuộc đời bi thảm hơn cô có rất nhiều, vậy tại sao chỉ mình cô được Địa Phủ mở cửa sau? Cô có từng nghĩ tới không?
Tần Nguyễn: “Cho nên, bây giờ cô có còn cảm thấy thế giới của mình u ám, thấy tất cả những gì mà mình đã trải qua là bất công, trong lòng không cam lòng nữa không?”

Lý Mạn Ninh mím môi, cô ta vẫn muốn nói là không công bằng, mình không cam lòng.
Lý Mạn Ninh hất tay của Tần Nguyễn ra, cô ta quay đầu nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, ánh mắt k2hông được tốt lắm.

“Cô không thể hiểu được cảm giác làm mẹ mà phải trơ mắt nhìn con mình rời đi đâu!”
Đôi môi mím chặt của Lý Mạn Ninh buông lỏng, trên môi cô ta nở một nụ cười rất nhẹ: “Hiện giờ ngoại trừ Tiểu Bảo thì tôi chẳng có cái gì phải lo lắng cả.”

Tần Nguyễn cười, cô quay người tìm kiếm Kiều Nam Uyên trong phòng.
Nhưng đối diện với đôi mắt cười của Tần Nguyễn, cô ta lại không muốn chống đối nữa.

Sao Tần Nguyễn có thể không nhìn ra được cô ta đang nghĩ gì: “Trong mắt của tôi, mọi chuyện cô gặp phải trong kiếp này đều là số mệnh đã định. Ở thời điểm cô không phản kháng lại cha mẹ cô thì đã định sẵn sẽ kết thúc trong bi kịch rồi. Nhân quả đã được quyết định từ lâu.”
Lý Mạn Ninh khẽ lắc đầu: “Tôi không biết.”

Khóe miệng Tần Nguyễn nhếch lên: “Không biết cũng không sao, cô chỉ cần nhớ kỹ đây là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của cô là được. Đừng giết người nữa, cho dù có được công đức khiến ông trời ưu ái thì cũng không chịu nổi sức tiêu hao như thế của cô đâu!”
Lâm Hạo che tim, nhấc đôi chân dài lên đi vòng qua rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha.

Anh ta ỉu xìu, yếu ớt nói: “Cô đừng nói giỡn, mẹ, hiện tại tôi cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy!”
Lý Mạn Ninh há to miệng rồi lại chậm rãi khép lại.

Cô ta đã chết, còn có thể nói được cái gì.
Ánh mắ0t của Tần Nguyễn rất bình tĩnh không có một chút rung động nào, không có sự ngây thơ nên có ở độ tuổi của cô, mà chỉ có sự hoang vu lạnh lùng.

Làm sao cô có thể không hiểu, làm sao cô chưa từng trải qua nỗi đau trong đó chứ.
Khóe miệng Lý Mạn Ninh giật một cái, cảm thấy Tần Nguyễn đang đùa mình.

Tần Nguyễn mỉm cười, giọng khá nhẹ nhàng: “Minh Vương mặc dù là một lão địa chủ, nhưng thật ra ông ấy rất dễ mềm lòng, thường đối xử khá khoan dung với những người phải chịu bất công oan khuất.”
“Sau khi giải quyết xong chuyện ở trần gian, mặc kệ cô cùng Tiểu Bảo ở nơi nào trong Địa Phủ, Địa Ngục cũng được mà quỷ vực cũng xong, chỉ cần cô có thể kiên trì, chưa biết chừng Minh Vương sẽ tái tạo lại một hồn ba phách cho con trai của cô đấy.”

“Thật à?!”
Tần Nguyễn hỏi Lý Mạn Ninh: “Ở Địa Phủ ai lớn nhất?”

Lý Mạn Ninh đáp rất dứt khoát: “Minh Vương.”
Tần Nguyễn nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Lý Mạn Ninh.

Cô vỗ vỗ bả vai của cô ta, nói 7khẽ: “Đừng nhìn nữa.”
Đôi mắt xinh đẹp quyến rũ của Lý Mạn Ninh sáng ngời.

Tần Nguyễn gật đầu: “Theo như tôi biết được thì khả năng này rất lớn, nhưng phải nhìn xem cô có muốn đánh cược một lần không.”
Kiều Cửu hết sức phối hợp gật đầu.

Tần Nguyễn mỉm cười không nói gì, tầm mắt của cô chuyển sang Lâm Hạo: “Anh Hạo, còn anh thì sao?”
Người thường chỉ biết Minh Vương chứ rất ít người biết đến Bắc Thái Đế Quân, cô ta nói như vậy cũng không sai.

Giọng điệu của Tần Nguyễn dịu đi: “Trên tay cô có hơn mười mạng người, cô cảm thấy vì sao m Sai lại không bắt cô xuống Địa Phủ?”
Tần Nguyễn có thể hiểu được tâm tình của anh ta khi hôm nay vừa gặp cả quỷ lẫn sứ giả Địa Phủ, nên không kích thích anh ta nữa.

“Kéo rèm cửa ra nhé?”

“Để em để em!!!”