Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 417: Lấy việc ôm đùi của tần nguyễn là mục tiêu cuối cùng của cuộc đời



Tiều Cửu bê bánh ngọt từ trong bếp ra đi đến bên cạnh Tần Nguyễn, cô bé kéo tay cô đi về phía chiếc bàn đá cẩm thạch.

“Chị Nguyễn, chị đế1n đây nếm thử bánh ngọt em làm này.”

Kiều Cửu vô cùng hào hứng, giống như cô bé con thích chia sẻ đồ vật với người khác vậy. Tốc độ chạy trốn vừa rồi của Lâm Hạo chắc chắn là người nhanh nhất mà cô từng gặp được, có thể so với anh hai của cô.

Tần Nguyễn hỏi ý kiến của Kiều Nam Uyên: “Chú Kiều này, có phải tỉ lệ đàn ông sợ ma quỷ cao hơn phụ nữ không?”

“Cũng không thể nói như vậy, đó là vấn đề cá nhân thôi. Con người đứng trước những sự vật mình không biết thường cảm thấy sợ hãi mà. Còn chuyện số lượng đàn ông sợ quỷ nhiều hơn so với phụ nữ thì có lẽ là vì đàn ông tương đối... À, là tương đối đơn thuần hơn ấy mà.”
Cũng không biết là Lâm Hạo bị dọa sợ đến mức nào, để một gã đàn ông cao to lực lưỡng bị dọa thành chim cút như vậy đúng là tội lỗi của cô.

Phải công nhận là, Lâm Hạo không bị dọa sợ ngất đi đã là rất dũng cảm rồi đấy.

Tần Nguyễn đặt miếng bánh ngọt đang ăn dở trên tay xuống, cô phủi tay sau đó đứng dậy nói lời tạm biệt với hai thầy trò họ Kiều: “Bạn của tôi có vẻ bị dọa sợ quá rồi, tôi về trước đây, hôm nay đã làm phiền chú Kiều và Tiểu Cửu rồi.”
Kiều Nam Uyên đứng dậy tiễn: “Đạo hữu Tần khách sáo quá.”

Kiều Cửu cũng đứng dậy, cười bảo: “Chị Nguyễn đừng khách sáo như thế, có chuyện gì chị cứ nói. Dù sao chị còn lợi hại hơn cả em và sư phụ của em, có lẽ một ngày nào đó em và sự phụ lại cần nhờ chị giúp đỡ thì sao.”

Kiều Nam Uyên nhíu mày, vỗ đầu của Kiều Cửu, nổi giận: “Nói cái gì đấy!”
Cô ta liếm môi, đ2ể lộ ra ánh mắt khát vọng.

Đây là món trước đây cô ta rất ít khi ăn, chế độ ăn uống của cô ta luôn được kiểm soát chặt chẽ, có nhiều món0 ăn ngon nhưng đều không có cơ hội nếm thử.

Vị trí của Lý Mạn Ninh ở gần Lâm Hạo nhất.
Cô quay người cùng Hoắc Chi rời đi.

“Chị Nguyễn, để em tiễn chị!” Kiều Cửu hô to rồi vội vàng đuổi theo.

Trên xe.
Anh ta ngồi ở trong xe, nhìn thấy Tần Nguyễn và Hoắc Chi ở phía xa xa được Kiều Nam Uyên, Kiều Cửu tiễn ra ngoài.

Còn nữ quỷ Lý Mạn Ninh luôn đi theo bên cạnh Tần Nguyễn, giờ phút này lại không nhìn thấy bóng dáng đầu.

Lâm Hạo thở phào, không nhìn thấy thì tốt, không nhìn thấy coi như không có cái gì cả.
Bị một người một quỷ nhìn mình chăm chú như vậy, Lâm Hạo thấy lạnh cả sống lưng.

Tần Nguyễn thì cũng thôi, nhưng con ngươi đen nhánh của Lý Mạn Ninh hiển nhiên càng thêm kinh hãi, anh ta nuốt nước bọt, nói: “Bà chị à, cô đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi!”

Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Lý Mạn Ninh nở nụ cười tươi rói, cô ta hơi nghiêng đầu, hỏi Lâm Hạo: “Anh đang sợ tôi à?”
Cái con bé chết tiệt này, sao lại nói thật ra như thế chứ.

Kiều Cửu che đầu, né đòn của Kiều Nam Uyên, cô bé dùng ánh mắt lên án nhìn ông ta: “Con có nói sai đầu, chị Nguyễn lợi hại như vậy, con sẽ lấy việc ôm bắp đùi của chị Nguyễn là mục tiêu cuối cùng của đời mình!”

Tần Nguyễn không thể nhịn được cười, cô đành gật đầu nói với hai thầy trò họ Kiều: “Sau này có chỗ nào cần tôi giúp thì cứ liên lạc với tôi.”
Cô ta sờ lên mặt của mình, mặt còn rất ổn mà, không bị vỡ ra, cô ta cũng không cố ý để lộ ra gương mặt đáng sợ.

Tần Nguyễn cũng sửng sốt trước một loạt động tác của Lâm Hạo.

Anh hai cô, Lục Hàn, Lục Dịch Trần, và cả hai cha con Dung Kính nữa, bọn họ đều sợ quỷ, nhưng cũng không đến mức như Lâm Hạo.
Hai mắt anh ta mở to, vẻ mặt hoảng sợ vô cùng, toàn thân cứng đờ, không dám nhúc nhích. “Tần, Tần Tiểu Ngũ?”

Hai tay Tần Nguyễn đều đang cầm bánh ngọt, mà Kiều Cửu vẫn còn đang nhét thêm cho cô, nghe thấy Lâm Hạo gọi, cô cũng không quay đầu sang mà hỏi: “Sao vậy?”

“Tần Tiểu Ngũ!”
Cửa của nhà họ Kiều bị sập mạnh.

Bóng dáng Lâm Hạo biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Vẻ mặt Lý Mạn Ninh kinh ngạc, cô ta chớp chớp mắt nhìn lại Kiều Nam Uyên, Kiều Cửu và Tần Nguyễn: “Tôi đáng sợ như vậy sao?”
Tần2 Nguyễn bị Kiều Cửu ấn ngồi xuống ghế sô pha, thưởng thức từng miếng bánh ngọt nhỏ được làm rất xinh đẹp.

Hai mắt của Lâm Hạo từ đầu đến7 cuối đều không hề rời khỏi Tần Nguyễn, nhìn thấy cô ngồi ở bên cạnh mình, dù anh ta có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâ7u.

Đúng lúc này, Lý Mạn Ninh bay tới, cô ta dùng ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm vào đĩa bánh ngọt trên bàn.
Lâm Hạo toàn thân xụi lơ tựa người vào ghế phụ lái, trái tim đập thình thịch thình thịch.

Thế giới này quá điên cuồng, không chỉ có quỷ mà còn có cả sứ giả Địa Phủ nữa.

Những thứ vốn chỉ nên xuất hiện trong truyện cổ tích, hoặc là trên tivi, bỗng nhiên có một ngày nó lại trình diễn chân thực ở ngay trước mắt Lâm Hạo, khiến anh ta không có cách nào diễn tả hết cảm xúc phức tạp của mình bằng lời.
Giọng của anh ta hơi lớn khiến Lý Mạn Ninh đang ăn bánh ngọt phải quay đầu, hai con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào anh ta.

Tần Nguyễn trầm ngâm nhìn Lâm Hạo.

Cô không mở Thiên Nhãn cho Lâm Hạo mà anh ta vẫn có thể nhìn thấy Lý Mạn Ninh, chứng tỏ thể chất của anh ta có vấn đề.
Cô ta đi đến trước mặt Tần Nguyễn, mắt quét qua những món bánh ngọt đẹp để trên bàn, cô ta gật nhẹ đầu: “Thiếu phu nhân.”

Tần Nguyễn hỏi: “Lâm Hạo đâu?”

Hoắc Chi: “Ở trên xe ạ.”
Lâm Hạo ngậm miệng lại không nói một lời, anh ta chỉ nhìn Lý Mạn Ninh bằng ánh mắt cảnh giác.

Lý Mạn Ninh cảm thấy có chút thú vị, cơ thể bay về phía Lâm Hạo.

Lần này thực sự kích thích Lâm Hạo rồi.
Kiều Nam Uyên nghĩ nửa ngày mới thấy dùng từ đơn thuần để hình dung có vẻ phù hợp.

Tần Nguyễn nghe vậy mà khóe môi hơi giật giật, sao cô có cảm giác ông ta muốn nói là bọn họ ngu xuẩn hơn ấy nhỉ.

Lâm Hạo đi ra ngoài không lâu thì thấy Hoắc Chi đẩy cửa bước vào.
Cơ thể anh ta giật phắt lên, dùng tốc độ chạy nước rút 100 mét lao về phía cửa nhà.

Được nửa đường anh ta còn bị trượt chân, phải dùng tư thế cực kỳ chật vật ổn định lại rồi tiếp tục bỏ chạy thục mạng.

“Rầm!”
Lý Mạn Ninh vội vàng đón nhận, sau đó thưởng thức từng miếng một.

Chỉ tiếc cô ta là quỷ nên không có vị giác, cho dù đồ ăn có ngon thì ở trong miệng của cô ta đều nhạt như nước ốc. Tần Nguyễn cong môi, trên mặt nở nụ cười nhẹ, cô hỏi Lâm Hạo: “Anh nhìn thấy Lý Mạn Ninh?”

“Nói thừa!” Lâm Hạo tức giận: “Cô ta ở ngay đây, tôi có thể không nhìn thấy à!”
Đúng là anh ta biết Lý Mạn Ninh, nhưng biết không có nghĩa là có thể tiếp nhận việc cô ta đã biến thành quỷ và xuất hiện ở trước mặt mình.

Cửa xe chỗ ngồi phía sau bị mở ra, Tần Nguyễn ngồi vào bên trong.

Cô vừa lên xe đã nhìn về phía Lâm Hạo trên ghế lái phụ: “Thế nào rồi, anh ổn hơn chưa?”

“Tôi không sao.”

Lâm Hạo khoát tay, giọng suy yếu.