Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 418: Lâm hạo là người sắp chết, vì gặp được quý nhân nên



TRÁNH THOÁT ĐƯỢC MỘT KIẾP

Sau khi lên xe, Hoắc Chi xin chỉ thị của Tần Nguyễn: “Phu nhân, tiếp theo đi đâu?”Hoắc Chi ngước mắt lên, thông qua kính chiếu hậu để nhìn về phía sau, nhưng ngoài phu nhân ra, cô ta không nhìn thấy ai khác.

Cô ta liếc sang Lâm Hạo ở bên cạnh, sự ghét bỏ dành cho anh ta lại tăng lên một bậc.
Tần Nguyễn quên béng mất chuyện này, vì để đảm bảo đám vong hồn kia sẽ không đi quấy phá làm tổn thương đến người khác mà cô đã dùng lực Minh Thần tạo ra kết giới.

Cô bèn xin lỗi: “Là do tôi sơ sẩy, để tôi đi một chuyến với các anh.”
“Đúng, đúng là đang ở đây à.” Giọng Lâm Hạo khô khốc: “Vừa nãy ở trong nhà tôi có thể nhìn thấy cô ta, nhưng bây giờ không nhìn thấy nữa.”

Tần Nguyễn mỉm cười chế nhạo anh ta: “Anh có chuyện gì muốn nói với Lý Mạn Ninh?”
Trên mặt Lâm Hạo lộ vẻ quả nhiên là như vậy.

Vì với năng lực của Tần Nguyễn, cô chắc chắn sẽ xưng bá được ở khu tây.
Lục Hàn thu lại vẻ mặt cô đơn, khóe môi anh ta cong lên: “Cậu đi thông báo với mọi người, tối nay tạm gác những công việc không quan trọng sang một bên, tôi sẽ mời mọi người đi ăn tối.”

“Vâng ạ!”
Chính là hai gã sứ giả Địa Phủ vừa nãy đã đi rồi.

Lâm Hạo đang ngồi trên ghế phụ lại đột nhiên trừng to mắt quay đầu lại.
Tần Nguyễn kinh ngạc: “Có việc gì à?”

Cô đang định về thăm nhà, ngày nào chưa bắt được Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm là ngày đó cô còn chưa an tâm.
Cho nên cô đoán tiếp theo đối phương sẽ phải đi lên phía trên.

Lục Hàn không phủ nhận, ánh mắt nhìn sang cậu cấp dưới đi theo Tần Nguyễn, anh ta hỏi cô: “Hoắc phu nhân đã giải quyết xong việc rồi à?”
Trong lòng cô ta hy vọng chủ nhân và phu nhân có thể vĩnh viễn hòa thuận như bây giờ.

Dù không có tình yêu, nhưng có tình thân và đứa con, bọn họ cũng sẽ có một sợi dây gắn kết không thể tách rời.
Ánh mắt anh ta tìm kiếm ở băng ghế sau, vẻ mặt vừa mong chờ lại vừa e ngại, khiến người ta không thể phân biệt được là anh ta sợ hơn, hay cảm thấy tò mò về ma quỷ nhiều hơn.

Tần Nguyễn khoanh tay, hất nhẹ cằm sang chỗ trống bên cạnh: “Vẫn đang ngồi ở bên cạnh tôi này, chẳng phải vừa nãy ở nhà họ Kiều, anh nhìn thấy được cô ta à, tại sao bây giờ lại không nhìn thấy được nữa?”
Anh ta chỉ vào vị trí bên cạnh Tần Nguyễn: “Bọn... bọn họ... Cô có thấy không?”

Tần Nguyễn không ngờ Lâm Hạo vẫn có thể nhìn thấy sứ giả Địa Phủ, có kinh ngạc: “Thấy được, nhưng tôi rất tò mò vì sao anh có thể nhìn thấy?”
Lâm Hạo gãi đầu gãi tai, rồi chậm rãi nói với vị trí mà Tần Nguyễn vừa chỉ: “Mấy lời vừa nãy tôi nói xin cô thứ lỗi cho, những chuyện kia đều là do lúc tôi thu thập tin tức về Tô Tĩnh Thư, có được tình báo do người khác cung cấp, còn những cái khác tôi cũng không nhúng tay vào, cô có thù báo thù có oán báo oán, đừng liên lụy đến tôi...”

“Phụt!” Tần Nguyễn không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lúc rời khỏi nhà họ Kiều, Lý Mạn Ninh nói cô ta muốn đi tìm đạo trưởng ô, chỉ cần đối phương vẫn ở thủ đô thì cô ta nhất định sẽ bắt được.

Tần Nguyễn không cự tuyệt, để cô ta tự do hoạt động.
Cô không xác định được liệu có phải là Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm quay về hay không.

Lúc này tuyệt đối không thể buông lỏng cảnh giác được.
“Hoắc phu nhân đừng trêu tôi.” Lục Hàn đứng ở trước mặt Tần Nguyễn, đưa tay kéo cà vạt hơi chặt ra, anh ta cảm thán: “Hôm nay là ngày cuối cùng của tôi

Tổng cục điều tra Hình sự.”
Hai gã sứ giả dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo, chỉ cần liếc mắt một cái là họ có thể nhìn ra bản chất của anh ta.

Một tên sứ giả nói với Tần Nguyễn: “Người này đã bước nửa chân vào Địa Phủ rồi, nên có thể nhìn thấy chúng tôi cũng là chuyện rất bình thường thôi.”
Hoắc Chi nổ máy, lái xe chạy chậm rời khỏi nhà họ Kiều.

Lâm Hạo quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tần Nguycễn bằng ánh mắt phức tạp khó hiểu: “Mới mấy năm không gặp mà cô đã chuyển sang làm Thiên sư rồi?”
Lâm Hạo không hiểu những chuyện này, anh ta thật sự nghĩ sau khi Tần Nguyễn rời khỏi khu tây đã gặp may và nhận một vị cao nhân làm thầy.

Xe vừa bắt đầu lái ra khỏi khu biệt thự của nhà họ Kiều, Lâm Hạo đột nhiên nhỏ giọng hỏi Tần Nguyễn: “Lý Mạn Ninh đâu? Cô ta còn ở đây không?”
Hoắc Chi quay đầu xe.

Còn Tần Nguyễn gọi điện thoại báo cho Lục Hàn biết mình đang tới chỗ anh ta.
Vẻ mặt của Tần Nguyễn cũng không tốt lắm, cô nhăn mày hỏi tên sứ giả vừa nói: “Anh ta sắp phải chết?”

Sứ giả lắc đầu: “Vốn là người sắp chết, nhưng vì gặp được quý nhân nên thoát được một kiếp.”
“Tôi cũng không biết, nếu phu nhân có thời gian thì có thể trực tiếp hỏi Tam gia ạ.”

Hoắc Chi vẫn âm thầm để ý đến chủ nhân của mình, muốn để Tần Nguyễn quan tâm đến Tam gia nhiều hơn.
“Hoắc Chi, quay đầu, đến Tổng cục điều tra Hình sự.”

“Vâng, phu nhân.”
Anh ta quay người nhìn Tổng cục điều tra Hình sự, nơi mà mình đã làm việc nhiều năm. Tất cả các công trình kiến trúc ở đây, mỗi một cành cây ngọn cỏ ở nơi này, anh ta đều rõ như lòng bàn tay.

Sau ngày hôm nay, nơi này sẽ không còn thuộc về anh ta nữa.
Hoắc Chi: “Anh Xuyên đang đi rồi ạ, khoảng hơn 10 phút nữa sẽ đến nơi.”

Đôi lông mày xinh đẹp của Tần Nguyễn nhướng lên, có kinh ngạc hỏi: “Gấp gáp như vậy cơ à?”
Hàng lông mày của Tần Nguyễn hơi cong lên, cô cười chúc mừng: “Chúc mừng Lục đại thiếu thăng chức.”

Lục Hàn là con trai trưởng của nhà họ Lục trong bốn gia tộc lớn, chỉ là một chức vụ Cục trưởng Tổng cục điều tra Hình sự làm sao có thể giữ được anh ta.
Quản lý của Lý Mạn Ninh và tất cả vong hồn đã chết của nhân viên trong phòng làm việc đều bị sứ giả Địa Phủ mang đi.

Mọi chuyện được giải quyết xong, lúc Tần Nguyễn mang theo Hoắc Chi và Lâm Hạo đi ra khỏi Tổng cục điều tra Hình sự thì trùng hợp gặp được Lục Hàn mặc vest, đi giày da đi vào.
Theo lý mà nói, vừa nãy Lâm Hạo có thể nhìn thấy Lý Mạn Ninh có lẽ là do ảnh hưởng của tà khí, nên trong thời gian ngắn mở ra Thiên Nhãn.

Nhưng hiện giờ anh ta vẫn còn có thể nhìn thấy thứ mà người bình thường không nên thấy thì chắc chắn là có vấn đề.
Lâm Hạo trợn tròn mắt, gương mặt tuấn tú kiến nghị của anh ta trở nên khó coi.

Nếu anh ta không hiểu sai, thì ý của hai ông anh sứ giả này là anh ta sắp chết.
Tình cảm bao năm qua khiến lòng Lục Hàn cảm thấy luyến tiếc.

Nhưng trách nhiệm nặng nề của gia tộc lại khiến anh ta không thể tiếp tục làm theo ý của mình được.
Lâm Hạo cũng rất tuyệt vọng: “Tôi cũng không biết!”

Nếu như có thể, anh ta tình nguyện lựa chọn không nhìn thấy những thứ này.
Tần An Quốc ngồi uống trà, thái độ bình tĩnh thong dong.

Ông không xen được vào chuyện của nhà họ Hoắc, mà cũng không định xen vào, quan trọng nhất là ông có muốn nhúng tay cũng không có cơ hội
Anh ta cũng không có ở trong Cục nên bảo sẽ để cấp dưới dẫn bọn họ đến phòng để xác.

Mọi chuyện tiếp theo đều tiến hành rất thuận lợi.
Lâm Hạo quay đầu lại ngồi thẳng lên, không để ý tới Tần Nguyễn nữa.

Xe đi được nửa đường, bên cạnh Tần Nguyễn bỗng đột nhiên xuất hiện hai bóng đen.
Dù biết Tam gia đang tức giận, cô cũng không có ý định về nhà họ Hoắc.

Hôm nay không khí ở nhà họ Tần có vấn đề, lúc cô đi vào trong nhà, phát hiện xung quanh xuất hiện sương mù đen.
Chủ nhận rất cô đơn, ngài ấy cần người làm bạn.

Tần Nguyễn mỉm cười đầy ẩn ý, cô nói với Hoắc Chi: “Tôi biết rồi.”
Hoắc Chi đang lái xe nghe thấy vậy, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng.

Cho dù phu nhân có nhận cao nhân làm thầy thì cũng không thể khiến sứ giả Địa Phủ đối xử cung kính như vậy được.
Tần Nguyễn gật đầu: “Xong rồi, tôi đang chuẩn bị về.”

Lục Hàn: “Hoắc phu nhân có nể mặt tôi sang quán trà bên cạnh uống chén trà không?”
Dứt lời, cô nhấc chân rời đi.

Lục Hàn tiễn Tần Nguyễn ra cửa, nhìn xe của cô rời đi, trên mặt anh ta lộ ra vẻ mệt mỏi.
Tần Nguyễn nở một nụ cười ra vẻ cao thâm khó lường: “Đúng là thế thật.”

“Thảo nào.”
Tần Nguyễn đáp: “Nhkà họ Tần.”

“Vâng.”
Tần Nguyễn gật đầu: “Đúng là vui thật.”

“Cô vui vẻ là được rồi.”
“Sếp, anh về rồi à!”

Một nhân viên mặc đồng phục cảnh sát nhìn thấy Lục Hàn liền tươi cười bước tới chào hỏi.
Hoắc Chi không phải là ám vệ bình thường, cô ta là một trong những thủ lĩnh Ám Bộ của nhà họ Hoắc.

Ám vệ của nhà họ Hoắc đều là những tinh anh được tuyển chọn ra từ tầng tầng lớp lớp các bài huấn luyện cửu tử nhất sinh. Nếu là Hoắc Nhị gia đích thân triệu tập Hoắc Chi đi làm nhiệm vụ, thì có thể thấy được mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ lần này.
Người này còn không biết Lục Hàn nghỉ việc, bữa cơm tối nay là tiệc chia tay nên vui vẻ đi thông báo cho những người khác.

Nhà họ Tần.
Hoắc Chi gật nhẹ đầu: “Nghe ý tứ của anh Xuyên thì Nhị gia đang cực kỳ tức giận, Tam gia cũng tức giận lắm ạ.”

Vẻ mặt của Tần Nguyễn trở nên nghiêm túc, đôi mắt thâm thúy của cô trầm xuống: “Sức khỏe Tam gia có sao không?”
Đầu tóc anh ta được chải chuốt gọn gàng, trông như vừa trở về từ một bữa tiệc nào đó.

Tần Nguyễn lên tiếng trêu ghẹo: “Cục trưởng Lục đẹp trai thế, vừa đi đầu về à?”
Cô đã hỏi Tam gia rằng có giết Lâm Hạo không, anh đã khẳng định là không.

Tần Nguyễn không nghi ngờ Tam gia sẽ lừa cô.
Tần Nguyễn đang nói chuyện với Tần An Quốc, nghe thấy vậy thì quay đầu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì à?”

Hoắc Chi: “Nhị gia triệu tập ạ, có liên quan đến nhiệm vụ của Ám Bộ.”
Đến ngay cả Hoắc Chi luôn không có biểu cảm gì cũng phải cười nhẹ: “Tên ngốc!”

Lý Mạn Ninh vốn không đi ra cùng bọn họ.
Cô tin tưởng anh nói được thì làm được, vậy tại sao Lâm Hạo lại chết?

Trong lúc Tần Nguyễn đang suy nghĩ, tay sứ giả lên tiếng: “Tần tiểu thư, chúng tôi không mang các vong hồn ở Tổng cục điều tra Hình sự đi được.”
Trên mặt Lục Hàn nở một nụ cười nhẹ nhàng, anh ta bước sang một bên: “Vậy thì để lần sau, Hoắc phu nhân đi thong thả.”

Tần Nguyễn gật nhẹ đầu: “Nói chuyện sau nhé.”.
Tần Nguyễn rũ mắt xuống, cô vẫn về ngón tay mình, trên gương mặt vừa ngây thơ vừa quyến rũ lộ vẻ trầm tư.

Tối hôm qua, nếu cô không về nhà họ Hoắc thì có phải lúc này Lâm Hạo đã thành người chết rồi hay không.
Tần Nguyễn ngước mắt lên: “Vì sao?”

Gơng mặt trắng xanh của sứ giả lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Có kết giới được tạo ra bởi lực Minh Thần, chúng tôi không cách nào phá được.”
Ánh mắt Tần Nguyễn hơi tối xuống, cô hỏi: “Có nguy hiểm gì không?”

Hỏi xong, cô mới bật cười lắc đầu.
Lục Hàn bật cười: “Không có chuyện gì thì không thể mời cô uống chén trà sao?”

Tần Nguyễn: “Nếu không có việc gì thì để lần sau nhé, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội, hôm nay tôi chuẩn bị về nhà một chuyến rồi.”
Dù cô ta cũng là phụ nữ nhưng lại biết rất ít về chuyện tình cảm. Cô ở bên cạnh Tần Nguyễn nên rõ ràng hơn người khác, cô ta cảm thấy phu nhân không quan tâm chủ nhân được bằng chủ nhân quan tâm tới phu nhân.

Tam gia từ trước đến nay vẫn luôn cô đơn một mình, có phu nhân đến khiến ngài ấy trở nên giống con người hơn, nụ cười trên mặt cũng ngày càng xuất hiện nhiều hơn.
Tần Nguyễn vừa về nhà không được bao lâu thì Hoắc Chi nhận được cuộc điện thoại.

Cô ta cúp máy rồi đi đến bên cạnh Tần Nguyễn, trong sắc mặt không được tốt lắm, Hoắc Chi thấp giọng nói: “Phu nhân, một lát nữa anh xuyên sẽ tới thay cho tôi, tôi phải đi ra ngoài một chuyến ạ.”
Lâm Hạo cảm giác được có gì đó không đúng, sau đó anh ta nhận ra mình bị Tần Nguyễn lừa.

Anh ta thả lỏng cơ thể, dùng ánh mắt bất đắc dĩ mà liếc nhìn Tần Nguyễn: “Thấy tôi xấu hổ như thế cô vui lắm hả?”
Làm người phải tự biết mình là ai, đối với nhà họ Hoắc mà nói, dù là về độ giàu có hay địa vị, nhà họ Tần còn chưa đủ nhìn.