Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 419: Hoắc tam gia



Tần Nguyễn rời mắt khỏi chiếc vali, cô lo lắng hỏi Hoắc Xuyên: “Tam gia không sao chứ?”

Hoắc Xuyên cung kính bẩm báo: “Tâm tình của chủ nhân k1hông được tốt lắm ạ.” Tần Nguyễn không thể tin được, với sự coi trọng mà Tam gia dành cho cô cùng con thì không có khả năng anh sẽ để một người tiềm ẩn nguy hiểm như thế lại bên cạnh cô.

Tần Nguyễn cau chặt mày lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ bối rối bực bội, càng nghĩ lại càng phiền.
Tần Nguyễn nhíu mày, cô lạnh lùng nhìn Hoắc Xuyên: “Ý của anh ấy là gì?”

Hoắc Xuyên cắn răng, trong lòng có chút xúc động, giọng điệu cũng hơi nặng: “Hoắc Chi là gián điệp của nhà khác sắp xếp vào nhà họ Hoắc ạ.”
à?”

Tần Nguyễn khẳng định: “Em cảm thấy cô ấy không phải.”
Tần Nguyễn hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tại sao nhất định phải phái cô ấy đi?”

Giọng điệu của Hoắc Xuyên vẫn lạnh như cũ: “Mệnh lệnh của chủ nhân, đã là thành viên Ám Bộ nhất định phải chấp hành.”
Cô khá thích cô gái Hoắc Chi này, tuy chỉ lớn hơn cô vài tuổi nhưng tính tình cô ta điềm đạm, ngày thường không nói nhiều, tác phong làm việc khiến người ta rất dễ chịu, không gây phản cảm.

Tần Nguyễn đứng lên, nhanh chân bước ra ngoài cửa.
Nhịp tim lên xuống thất thường, não bộ không đủ dùng.

Nếu như Hoắc Chi là gián điệp nằm vùng của gia tộc khác, vậy thì tại sao Tam gia lại bảo cô ta đi theo cô.
Tần An Quốc nhấp một ngụm trà, vẻ mặt ôn hòa mỉm cười nhìn Tần Nguyễn, ông chậm rãi nói: “Từ xưa đến ngay, vào những thời điểm đặc biệt thì sẽ phải làm những việc đặc biệt, mà chuyện đặc biệt thì phải do người đặc biệt đi làm. Nghe đồn tử sĩ của các gia tộc cổ xưa luôn trung thành tuyệt đối, dũng cảm không sợ chết, bọn họ dám chết, không sợ hy sinh. Tử sĩ không bao giờ mong được đền đáp. Đối với họ, anh dũng hy sinh mới là vinh quang cuối cùng của bọn họ. Những cái này ba cũng chỉ nghe đồn thôi, nội dung trong đó khó phân biệt được thật giả, chỉ là ba có cảm giác cô gái vừa rồi không thể về được nữa.”

Hai mắt Tần Nguyễn híp lại, sắc bén nhìn chằm chằm Hoắc Xuyên ở bên cạnh, cô trầm giọng hỏi: “Hành động lần này của Hoắc Chi nguy hiểm đến mức nào?”
Trước khi Tam gia qua đời khoảng nửa năm, người đi theo bên cạnh Tam gia chỉ còn lại Hoắc Xuyên, Hoắc Chi đột nhiên biến mất.

Chẳng lẽ Hoắc Chi thật sự đã phản bội nhà họ Hoắc?
Cô ta quay lại khom người chào Tần Nguyễn: “Phu nhân, tôi đi.”

Tần Nguyễn híp mắt, ánh mắt đánh giá của cô đảo qua đảo lại giữa Hoắc Chi và Hoắc Xuyên.
Phút chốc Tần Nguyễn trợn to mắt.

Kiếp trước, ở một khoảng thời gian trước khi Tam gia chết, đột nhiên không thấy Hoắc Chi đâu cả.
Bước chân của Tần Nguyễn không dừng lại, cô không thể trơ mắt nhìn Hoắc Chi đi chịu chết được.

Thập tử thập sinh là cái khái niệm gì, chuyện này Hoắc Chi chắc chắn phải chết rồi.
“T0iểu Chi, trở về an toàn nhé.”

Vừa ổn định được cơ thể, Hoắc Chi đã kinh ngạc ngước mắt lên nhìn Hoắc Xuyên, cô ta cắn môi, nói: “Em biết rồi.”
Hoắc Xuyên: “Có ạ, hành động lần này Nhị gia cũng sẽ đi cùng.”

Tần Nguyễn giật mình, trong mắt hiện lên nghi vấn: “Rốt7 cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Thấy Tần Nguyễn muốn lao ra ngoài cửa, Hoắc Xuyên đành phải thất lễ xông lên trước, dang hai tay ra ngăn cô lại: “Phu nhân, Tam gia nói nếu ngài muốn ngăn cản thì bảo tôi truyền đạt lại với ngài rằng, đây là số mệnh của Hoắc Chi, ngài không cần mềm lòng vì cô ấy đâu ạ.”

Ý trong lời nói này là Hoắc Chi chết chưa hết tội?
“Anh xác định?!”

Tần Nguyễn tỏ ra nghi ngờ, vẻ mặt đầy kinh ngạc, trong nháy mắt suy nghĩ của cô loạn cào cào.
Ấn ý là không có lý do gì hết, chủ nhân đã phải bọn họ hành động thì dù biết là phải chịu chết cũng không hề do dự mà đi làm.

Tần Nguyễn nghiến răng, sắc mặt trầm đến đáng sợ, trong mắt tràn ra ý trách cứ khiến người ta nhìn thấy không rét mà run.
Cô luôn có cảm giác thần thái của hai người này quá nghiêm túc, giống như Hoắc Chi đi chuyến này là thập tử nhất sinh vậy.

Tần Nguyễn bỏ qua cảm xúc khác thường trong lòng, cô nhẹ nhàng nói với Hoắc Chi: “Hoắc Chi, an toàn trở về.”
Hoắc Xuyên mím môi: “Phu nhân, việc này xin hãy để nói sau, trước hết cần cho Hoắc Chi đi đã, ngoài cửa7 có người đang đợi cô ấy.”

Tần Nguyễn phất tay: “Đi đi.”
“Phu nhân!” Hoắc Xuyên lập tức tiến lên ngăn cản: “Phu nhân, Tam gia có lời muốn tôi truyền đạt lại cho phu nhân.”

“Có lời gì lát nữa lại nói!”
Điện thoại được kết nối ngay lập tức.

“Nguyễn Nguyễn?” Giọng nói lạnh và trầm thấp của Hoắc Vân Tiêu vang lên trong điện thoại.
Tần An Quốc đi đến bên cạnh Tần Nguyễn, ông vỗ vỗ vai cô: “Con đừng tự suy nghĩ lung tung, có cái gì không hiểu thì cứ hỏi Tam gia.”

Đầu óc cô trong phút chốc trở nên sáng tỏ, cô vội vàng xoay người trở lại chỗ bàn, cần điện thoại lên mở ra danh bạ, tìm được số điện thoại của Hoắc Tam gia rồi trực tiếp bấm gọi.
Hoắc Chi cúi đầu đáp dạ, sau đó xách theo vali bước nhanh rời đi.

Tần An Quốc nhìn theo bóng lưng của Hoắc Chi, đôi mắt sắc bén của ông khẽ nheo lại, trên mặt lộ ra vẻ thông minh khôn khéo.
Quai hàm của Hoắc Xuyên siết chặt lại, anh ta lạnh lùng nói: “Đi đi, anh chờ em trở về, các anh em sẽ chăm sóc cho em.”

“Vâng!” Hoắc Chi gật mạnh đầu, hai mắt hơi đỏ lên.
Kiếp trước lúc cô nằm ở nghĩa trang núi Vạn Bảo, mỗi lần Tam gia đến thăm cô đều có Hoắc Chi đi cùng.

Cô quen thuộc cả Hoắc Chi lẫn Hoắc Xuyên, cho dù là Hoắc Khương thường xuyên đi theo Hoắc Dịch Dung, thỉnh thoảng cô cũng gặp được vài lần.
Đầu dây bên kia, Hoắc Vân Tiêu đứng ở ban công phòng làm việc, tay dựa vào lan can, nghe được câu trả lời khẳng định của Tần Nguyễn, anh hơi giật mình.

Một lát sau hiểu ra điều gì đó, anh lại cười ra tiếng, tiếng cười trầm ấm êm tại vô cùng.
Nghe được ngữ điệu quen thuộc, Tần Nguyễn có thể cảm giác được tâm tình của Tam gia không vui lắm.

Cô đi thẳng luôn vào vấn đề: “Tam gia, lần này Hoắc Chị có thể sống sót trở về không?”
Nếu bảo cô tin tưởng Hoắc Chi thì không bằng nói là cô tin vào Hoắc Vân Tiêu.

Tin rằng người đàn ông này sẽ không khiến cô và con gặp nguy hiểm.
Tần Nguyễn im lặng, tâm trạng của Tam gia đang không tốt mà cô lại không thể quay về được.

Cô hỏi tiếp: “Nhị gi2a cũng ở nhà?”
Dường như Hoắc Vân Tiêu không ngờ được rằng Tần Nguyễn sẽ hỏi Hoắc Chỉ có thể sống sót trở về hay không, chuyện này không nằm trong dự đoán của anh.

Anh cất tiếng cười trầm thấp, thông qua loa truyền đến rõ ràng bên tai Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn không hỏi anh, Hoắc Chi có phải là gián điệp không
Nểu Hoắc Chi là gián điệp thì tại sao kiếp trước cô ta còn có thể đi theo bên cạnh Tam gia, mà cũng không thấy cô ta có thay đổi gì.

Không đúng!
“Đúng là không phải.”

Giọng nói nhẹ nhàng của Hoắc Vân Tiêu êm dịu như rượu vậy.
Tần Nguyễn đang để điện thoại ở sát bên tai, tiếng cười của Hoắc Vân Tiêu thông qua loa truyền rõ vào trong tai, đập thẳng vào trái tim hơi bất an của cô.

Như thể đối phương đang đứng ngay bên cạnh, cúi đầu thì thầm bên tai cô, không ai có thể cho cô cách trấn an như thế này.
Cho đến khi bóng dáng của Hoắc Chi biến mất, ông mới từ từ lên tiếng: “Nguyễn Nguyễn, cô bé vừa rời đi kia sợ là không về được.”

Mặt Tần Nguyễn biến sắc: “Ba, ba nói thế là có ý gì ạ?”
Anh cho Tần Nguyễn câu trả lời rõ ràng, đó là phần thưởng cho sự tin tưởng của cô.

Cô bé nhìn như ngây thơ, nhưng khi đối mặt giữa đúng và sai vẫn luôn tin tưởng anh như vậy.

Một ám vệ như Hoắc Chi sẽ lấy được lòng tin của Tần Nguyễn trong khoảng thời gian ngắn ư?