Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 422: Nữ chủ nhân tương lai của nhà họ hoắc đại biểu cho cái



GÌ?

Chưa thấy thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy qua heo chạy à.” Tần Nguyễn hích bụng lên, nói: “Mà bây giờ tôi cũng đang mang thai đấy,k tại sao lại không phải là người lớn, có phải anh có hiểu lầm gì về tôi không hả?”

Lâm Hạo nhìn Tần Nguyễn chăm chú.Một người đàn ông rắn rỏi ngời ngời thế này, vào trong tay Tô Tĩnh Thư lại trở nên sợ hãi như thế.

Cô ả này không đơn giản!

Lâm Hạo quay đầu lườm cô một cái: “Chỉ giỏi nói, cô thử chà đạp tôi xem? Để coi Tam gia lột da cô nhanh hay là xử lý tôi nhanh hơn nhé.”
Chỉ là, trước buổi tối hôm qua anh ta cũng không biết thân phận của Tần Nguyễn, chỉ biết là cô sống không tệ lắm thôi.

Tần Nguyễn cũng không bởi vì bị Tô Tĩnh Thư để mắt tới mà có cảm giác nguy cơ.

Nghĩ đến chuyện Lâm Hạo nói Tô Tĩnh Thư tìm thế thân của Nam Cung Sưởng, cô lại lắc đầu: “Chậc chậc... Tô Tĩnh Thư đúng là si tình với Nam Cung đại thiếu.”
Tần Nguyễn tự tin nói: “Tam gia nhà tôi không hung tàn vậy đâu.”

Anh ta còn chưa nói gì mà cô đã bảo vệ Tam gia rồi kìa.

Hoắc Tam gia sinh ra trong một gia đình danh giá, trời sinh cao quý, khí chất nho nhã, mang phong thái của một quý công tử khiêm tốn, điềm đạm.
Còn những chuyện bí mật của nhà họ Hoắc, cô không có hứng thú đào sâu tìm hiểu.

Chỉ cần Tam gia không phản bội cô và con, thì cô có thể nhắm mắt làm ngơ một số chuyện cả đời.

Trong ba tháng qua ở cùng Tam gia, cho đến nay cô vẫn không tiếp xúc với những bí mật nòng cốt của nhà họ Hoắc.
Sau một lát, Tần Nguyễn đột nhiên lên tiếng hỏi: “Anh Hạo này, từ lúc nào mà anh biết Lục gia là người của nhà họ Hoắc?”

Lâm Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: “Ở năm thứ hai sau khi tôi đến nhà họ Tô, nhà họ Tô cấu kết với một phe phái nào đó muốn hạ cổ các nhân vật đại biểu cho các ngành nghề ở thủ đô. Người nhà họ Hoắc biết được tin tức này, Lục gia mới làm người trung gian truyền tin tức cho tôi, bảo tôi cố gắng hết sức nắm bắt hành tung của người nhà họ Tô, tận lực lấy được lòng tin của Tô Tĩnh Thư.”

Tần Nguyễn: “Sau đó anh đồng ý?”
Tần Nguyễn tựa vào lan can, hưởng thụ làn gió buổi chiều tối thổi vào mặt, cô lười biếng nói: “Anh nên khen tôi biết hưởng thụ cuộc sống chứ.”

Về vấn đề này, Lâm Hạo không phản bác được.

Mái tóc đen của Tần Nguyễn xõa tung sau lưng, mặc cho gió thổi bay lung tung, tư thế của cô thoải mái lười biếng, toàn thân tỏa ra thứ khí chất trang nhã tươi đẹp không dính bụi trần.
Lâm Hạo lắc đầu: “Không phải, Tô Tĩnh Thư biết năm xưa ở khu tây chúng ta đã từng có quen biết với nhau, mà gần đây hình như cô ta rất ghét cổ. Đương nhiên, trong đó cũng có phần lớn nguyên nhân là do tôi không có giá trị lợi dụng, bên cạnh cô ta đổi một người mới, giống Nam Cung Sưởng đến năm, sáu phần, lúc này còn đang hiếm lạ đấy.”

“Cô ta để ý đến tôi?” Tần Nguyễn cảm thấy khó hiểu.

Cô và Tô Tĩnh Thư còn chưa chính thức gặp mặt, làm sao lại trêu chọc đến cô ả này nhỉ.
Lâm Hạo liếc nhìn Hoắc Xuyên đang đứng trong phòng, đối phương cũng đang lạnh lùng nhìn anh ta.

Hiển nhiên là Hoắc Xuyên rất bất mãn với những lời Lâm Hạo vừa nói.

Nhìn lại vẻ mặt thoải mái của Tần Nguyễn, Lâm Hạo bất đắc dĩ cười lắc đầu: “Tôi nên nói là cô trở nên ngây thơ, hay là biết làm người khôn khéo hơn đấy.”
Tần Nguyễn hất cằm lên, nói rất tự tin: “Nhà họ Hoắc có rất nhiều người trấn giữ, Tam gia, Nhị gia, còn có cả Đại gia đang rèn luyện ở chỗ tổng thống, và các thế lực phụ thuộc ở phía dưới nữa. Nếu ngay cả một người phụ nữ như tôi mà nhà họ Hoắc cũng không bảo vệ được, thì có phải họ nên thấy thẹn với cái họ Hoắc này không? Hơn nữa, với năng lực của tôi, quá đủ để tự vệ rồi.”

Lâm Hạo ngẫm nghĩ rồi gật gù: “Hình như cô nói cũng có lý.”

Tần Nguyễn mỉm cười: “Đúng không, tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Ánh mắt cô dịu dàng, có sự mong chờ với tương lai.

“Anh Hạo này, sau khi rời khỏi khu tây, tôi không còn suốt ngày phải lo lắng hãi hùng nữa, chỉ muốn sống thật tốt. Chỉ cần không có ai tìm đến gây phiền phức cho tôi, thì tôi cũng không cần phải tự làm khổ mình. Tôi biết anh lo lắng điều gì, đối với tôi mà nói đó không phải là vấn đề lớn, tôi thật sự thích cuộc sống bây giờ, rất an nhàn.”

Lâm Hạo không thể không lên tiếng đả kích cô: “Chính bản thân nhà họ Hoắc đã là phiền phức rồi, cuộc sống an nhàn mà cô muốn không có khả năng tồn tại trong nhà họ Hoắc. Nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hoắc, cô có biết điều đó đại biểu cho cái gì không? Không nói đến những thế lực bên ngoài khác, chỉ cần nói đến các thế lực khắp nơi ở thủ đô thôi, có bao nhiêu người muốn cô biến mất chứ, và cô hoàn toàn không nhìn thấy được những nguy cơ tiềm ẩn mà mình phải đối mặt.”
Sắc mặt Tần Nguyễn bình tĩnh, giọng nói cũng không dao động nhiều: “Tôi biết, nhưng những chuyện đó có liên quan gì đến tôi.”

Cô sẽ không nhúng tay vào chuyện của nhà họ Hoắc, cũng không có hứng thú với những thứ này.

Hiện giờ cô chỉ muốn hấp thụ thêm một chút sát khí để kéo dài mạng sống của mình và con, sau đó sinh con ra một cách an toàn.
Lâm Hạo thở dài một tiếng: “Cô bé xinh đẹp hay cáu kỉnh bị bao nhiêu người nhớ thương năm đó, bây giờ đã lớn rồi.”

“Chứ còn gì nữa!” Tần Nguyễn mỉm cười hai mắt cong cong, trên mặt lộ vẻ đắc ý.

Bọn họ vô cùng tự giác mà kết thúc chủ đề về Tô Tĩnh Thư.
“Tôi chọc phải cô ta ở chỗ nào nhỉ?”

“Ai mà biết được, cô ả điên biến thái thích cố tình gây sự thế đấy.”

Lâm Hạo cũng không biết cụ thể, nhưng anh ta biết lần này mình được phải tới ám sát Hoắc Tam gia, tuyệt đối là có nguyên do từ Tần Nguyễn.
“Cô nói đi!” Lâm Hạo đứng ở ban công, mắt nhìn cảnh vật ở nơi xa xăm, sau đó cảm thán: “Nếu còn tiếp tục ở lại nhà họ Tô thêm mấy năm nữa, thì dù cái mạng này của tôi vẫn còn, người cũng hỏng bét rồi.”

Tần Nguyễn mỉm cười, nói giỡn: “Cái mạng này của anh tạm thời thuộc về tôi. Yên tâm đi, chị đây tâm địa hiền lành, sẽ không chà đạp chú đâu.”

Thực ra trong lòng cô cũng vô cùng đồng tình với Lâm Hạo.
Ngược lại, Tam gia chưa bao giờ tránh cô, nhưng cô vẫn luôn nắm chắc giới hạn này.

Cô đã là người của nhà họ Hoắc, và biết vị trí hiện tại của mình sẽ mang lại bao nhiêu rắc rối.

Nhưng cô không sợ, với khả năng và thủ đoạn hiện tại của cô quá đủ để bảo vệ bản thân mình, con và cả Tam gia.
Khí thế hcung ác trên gương mặt cũng biến mất, khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết để lộ ra vẻ quyến rũ của đàn bà.

Đôi mắt xinh đẹp kia khẽ đảo, bêan trong nổi lên tia sáng quyến rũ lờ mờ.

Tiểu mỹ nhân bây giờ đã biến thành đại mỹ nhân, khí chất trang nhã nhẹ nhàng, có nét hấp dẫn đặc biệt lắng đọng theo năm tháng.
Ngoại trừ những gia tộc lớn trong giới thượng lưu, có ai biết người đàn ông này mới là nhân vật lợi hại nhất trong bốn gia tộc lớn và sáu thế gia.

Sức khỏe của anh ốm yếu, đã nhiều năm rồi không lộ diện nên cảm giác tồn tại cực thấp.

Nhưng sự thông minh sáng suốt, tài thao lược và ra quyết sách của Hoắc Tam gia đều là hạng nhất, thủ đoạn càng tàn nhẫn đến mức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Mọi người chỉ biết Tam gia của nhà họ Hoắc là người thanh tao nho nhã, trông có vẻ ốm yếu, nhưng ai biết được rằng anh tính khí thất thường, trong số những sự kiện lớn ở thủ đô mười năm qua, có sự kiện nào mà không có bóng dáng thúc đẩy của Hoắc Tam gia đầu.

Ngày xưa Lâm Hạo không biết những chuyện này, nhưng ở bên cạnh Tô Tĩnh Thư lâu nên mưa dầm thấm đất, cũng biết một chút chuyện của những gia tộc lớn và thế gia này.

Lâm Hạo vô cùng đồng tình nhìn Tần Nguyễn, anh ta nói đầy ẩn ý: “Tần Tiểu Ngũ, cô đừng nghĩ quá đơn giản về những danh gia vọng tộc này, bất kỳ gia tộc có thực lực hùng hậu nào cũng đều ẩn chứa những bí mật mà người ngoài không biết, nguy hiểm ở khắp mọi nơi.”
Cô làm như không nghe ra lời mỉa mai của đối phương.

Nhưng Lâm Hạo nhanh chóng đổi giọng, tỏ vẻ ghét bỏ mà nói: “Đáng tiếc, đều chỉ là ngụy biện.”

Làm sao mà anh ta nghe không hiểu trong lời nói của Tần Nguyễn có sự tín nhiệm và ỷ lại vào Tam gia.